Đèn đỏ dừng xe. Hoắc Tư Hào vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại.
Không quen biết? Thật hay cho câu không quen biết. Cô muốn đem quá khứ quên sạch sao? Từ sau lần hắn và cô từ biệt, hắn vẫn luôn muốn tìm cô để nói chuyện thẳng thắn, về phần nói chuyện gì thì thật ra hắn cũng không rõ. Nhưng hắn chỉ biết, hắn không muốn cô lại trốn tránh hắn hoặc coi thường hắn như vậy. Cho nên sau khi gặp lại cô hắn sẽ không dễ dàng để cô thoát.
Nghe được tiếng nói trào phúng của đối phương, hắn khắc chế tức giận, cố gắng giữ giọng nói bình thường: “Tuyết Y, anh quan tâm em là thật, em đừng cự tuyệt được không?”
“Quan tâm tôi? Anh lấy quyền gì mà quan tâm tôi? Cho tôi tiền, cho tôi nhà hay là cho tôi công ty của anh?” Cô không tin các mưu mô của hắn. Cô đã đáp ứng sẽ làm cho hắn và hăn cũng đã đáp ứng điều kiện của cô rồi. Vậy mà mới qua một đêm mà hắn đã quên hết rồi sao?
“Chỉ cần em muốn thì tôi đều có thể cho em.” Hắn không nghĩ ngợi mà đáp. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện cư nhiên có thể đáp ứng nhanh chóng như vậy, mà những thứ kia cũng có phần của cô, bất quá do cô không lấy thôi.
“Tôi không có phúc hưởng thụ những thứ đó thưa Hoắc tổng. Được rồi vậy anh gọi điện cho tôi rốt cuộc có chuyện gì? Tôi còn phải đi làm.” Cô không rảnh phân tích những lời hăn nói.
“Có người quan tâm không tốt hơn sao?” Bỗng nhiên giọng nói hắn buồn buồn hỏi cô. Người phụ nữ này giống như con nhím vậy, nói chuyện đều như muốn xù gai nhọn vào hắn.
“Có người quan tâm đương nhiên là tốt rồi, nhưng cũng phải xem người đó là ai mới được.” Lời nói của cô không mang theo chút tình cảm trả lời hắn. Cô đã từng nghĩ sau này bọn họ sẽ gặp nhau trong tình huống như nào. Mỗi lần như vậy cô luôn tự nhủ là sẽ không thèm nhìn hắn mà coi như người dưng rời đi luôn giống như khi ly hôn. Những đã lâu như vậy rồi vì sao gặp hắn cô lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Không phải cô luôn nói là không thèm nhìn mà quay đầu đi luôn sao?
Hắn lại còn đến nhờ cô thiết kế giúp hắn áo cưới chứ. Hơn nữa còn dùng cách hạ lưu như vậy để uy hiếp cô. Đúng là kẻ ích kỉ khốn nạn, đúng là loại đầu óc có vẫn đề, loại người đó mãi mãi cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác.
“Tuyết Y, anh chỉ muốn biết em sống tốt không thôi chứ không có ý gì khác.” Hoắc Tư Hào nghe cô từ chối, trong lòng lại khó chịu, cô chán ghét hắn đến vậy ư?
“Tôi đã nói rồi anh nghe không hiểu sao?! Tôi thật sự thấy giữa chúng ta không còn gì để nói chuyện cả. Nếu anh muốn biết tôi sống ra sao thì tôi nói cho anh. Tôi hiện tại sống rất tốt! Hôm qua anh cũng thấy đó, tôi ở công ty rất vui vẻ. Cho nên mời anh tuân thủ điều kiện sau này đừng đến làm phiền tôi. Ok?” Lâm Tuyết Y nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn thời gian không còn nhiều, cô cầm lấy túi và đồ ăn sáng vội vàng ra khỏi nhà. Mới sáng sớm mà đã lãng phí bao nhiều thời gian quý báu vì con người nhàm chán kia, đến bữa sáng cũng không kịp ăn, thật làm cho người ta mất hứng.
Xuống lầu liền nhanh chóng đi ra ngã tư đón taxi. “Đường Đông Trung Hiếu, công ty Dream City, chính là toà nhà cao nhất đó.”Cô báo địa chỉ, taxi nhanh chóng rời đi.