Lâm Tuyết Y thật không ngờ Hoắc Tư Hào sẽ dùng cách này để ép cô. Thì ra hắn cũng hiểu cô là người thiện lương dễ mềm lòng , không chấp nhận được việc người khác phải vì mình mà chịu khổ. Cô biết hắn là người nói được thì sẽ làm được, giống như trước đây khi ly hôn, hắn đã nói không cho cô mang chút gì đi mà ngay lập tức đuổi cô đi.
Người đàn ông đáng chết này sao anh ta có thể dùng thủ đoạn thô bỉ như vậy được? Thành phố này thiếu gì cửa hàng áo cưới, hắn muốn kết hôn có thể chọn bất cứ một cửa hàng nào đó, vì cái gì mà hắn cứ muốn chạy đến chỗ cô để thị uy?
Đây là chuyện của bọn họ vì sao hắn lại muốn liên lụy đến cả những người kia cơ chứ? Nếu những người kia vì cô mà mất việc thì cả đời này cô sẽ bị lương tâm cắn dứt.
“Tên đáng chết này, anh không thể làm việc quang minh lỗi lạc một chút được sao?” Lâm Tuyết Y như sắp phun lửa nhìn hắn.
Hoắc Tư Hào lảng tránh ánh mắt của cô, giả bộ không có việc gì nói: “Tùy em thôi, tôi chỉ muốn em giúp tôi.”
Cô rất muốn bộc phát cơn tức của mình nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống, hai tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, nhìn chằm chằm khuôn mặt giả dối, nham hiểm kia hận không thể tiến lên đấm mấy cái vào cái bản mặt đó.
“Được, tôi làm cho anh. Nhưng nếu anh dám động đến những người kia thì tôi không tha cho anh đâu.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, vì tức giận mà thở phì phò.
“Sao em cứ phải tỏ ra cứng rắn vậy? Em có biết em càng như vậy tôi sẽ thấy mất mặt không?” Hoắc Tư Hào theo bản năng vươn tay muốn vén mấy sợi tóc bay toán loạn trước mặt cô.
“Tôi cho rằng anh trước mặt Tần Ngữ Tâm mới cảm thấy mất mặt chứ.” Lâm Tuyết Y chán ghét hất tay hắn ra, châm chọc một câu.
“Em!!!!” Hoắc Tư Hào không ngờ cô luôn luôn dịu dàng cũng sẽ đáp trả hắn như vậy, giận dữ nói tiếp: “Đúng vậy, Tôi vì không muốn Tần Ngữ Tâm thất vọng mới tìm đủ mọi cách để làm một bộ áo cưới vừa lòng cô ấy, cô có ý kiến gì không?”
Cô luôn luôn làm cho cảm xúc của hắn không khống chế được, làm cho hắn không hiểu được rốt cuộc vấn đề là do ai.
Lâm Tuyết Y cảm thấy bi thương trong lòng. Cho tới bây giờ hắn đều chỉ nghĩ đến người phụ nữ kia. Cô từng mắng cô ta là đi câu dẫn chồng người khác, mà thật ra người đáng thương nhất vẫn là cô. Nếu nói đúng ra chính cô mới là người phá hạnh phúc của hai người họ.
Khi ly hôn bọn họ đã đối xử thậm tệ với cô như vậy, cớ sao khi kết hôn còn muốn đến khoe với cô nữa chứ? Cô đã quyết định không dây dưa với bọn họ, vì sao còn không chịu buông tha cho cô?
Cô thầm quyết định, nếu cô nhanh nhanh chóng chóng làm cho bọn họ bộ áo cưới, sau khi kết hôn xong đến lúc đó cô sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa.
“Tôi sẽ làm cho anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Lâm Tuyết Y nhìn thẳng hắn không chút khách khí nói.
“Em cứ nói.” Trong mắt Hoắc Tư Hào không giấu được niềm hưng phấn và chờ mong. Hắn nghĩ cô gặp chuyện gì đó khó khăn cần hắn hỗ trợ.
“Tôi sẽ làm áo cưới cho anh, sau đó thì anh đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa. Mặt khác, trong khi tôi làm việc thì anh cũng đừng có lấy bất kì lý do gì để gặp tôi.” Cô lạnh lùng nói.
Hoắc Tư Hào không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này, một phút trước hắn còn vui vẻ chờ mong vậy mà ngay sau đó hắn cảm thấy như bị ai đó nện cho một phát. Cô chán ghét gặp hắn đến vậy ư? Chỉ hy vọng hắn thật nhanh kết hôn sao?
“Nếu anh đồng ý thì tôi cũng không muốn nói nhiều với anh nữa, ngày mai anh đưa cô ta đến đây tôi sẽ làm cho cô ta đầu tiên.” Cô nghĩ thầm nhanh chóng tiễn ôn thần này đi, cô không muốn cùng hắn có chút dây dưa gì nữa.
Chờ chút. Cô nói gì cơ? Sẽ làm cho đầu tiên?
“Em nói mai sẽ làm cho luôn?” Hắn không ngờ cô sẽ đồng ý một cách nhanh như vậy? Phụ nữ đúng là không thể lắm bắt được, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng điều kiện cô nói hắn sẽ làm được sao? Cảm xúc phức tạp lại nổi lên, theo thói quen hắn nhướng mày.
“Được, tôi đáp ứng em.” Hắn ảo não trả lời cô.
Đi ra đến cửa hắn gọi cho trưởng phong nhân sự: “Nghỉ phép của mấy người kia hủy bỏ, để bọn họ tiếp tục đi làm. Từ tháng này tiền lương tăng gấp đôi còn tăng thêm một nghìn vào tiền trợ cấp mỗi người.”