Không khí làm việc tại tập đoàn Hoắc thị chỉ có thể dùng một câu để hình dung “Gió thổi mây bay trước cơn giông bão”.
Tổng giám đốc của bọn họ – Hoắc Tư Hào nhìn giống như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, nhân viên trong công ty trừ thư kí đều sợ tới mức ai cũng đều câm như hến. Thậm chí còn không dám ngó đến cửa phòng tổng giám đốc, cứ như hắn chính là một quả bom vậy.
Lúc này, Hoắc Tư Hào đang dựa vào ghế đăm chiêu suy nghĩ. Người phụ nữ này, trước đây thì khóc nói không buông tay vậy mà chỉ sau một đêm liền quyết định rời đi. Hiện tại mới qua nửa năm mà thái độ vẫn vậy?
Cô không hề cãi lôn nhưng biểu cảm lạnh lùng, không quan tâm của cô lại làm cho hắn không thoải mái.
Hắn cảm thấy mệt mỏi, phải chăng hắn thật sự đã làm cô tổn thương nghiêm trọng đến mức cô không muốn tiếp tục quan tâm đến hắn? Giờ đây cô là vợ trước của hắn thì cũng không cần phải tỏ ra đối địch như vậy chứ?
Nếu cô khóc lóc cầu hắn không kết hôn có lẽ hắn sẽ suy nghĩ khác. Nhưng khi biết người hắn cần gặp lại là cô thì hắn hoàn toàn quên mất mục đích tìm cô. Người phụ nữ chết tiện này luôn làm cho hắn không yên.
Nếu cô không chấp nhận làm áo cưới cho hắn thì sau này hắn làm sao có cơ hội để gặp cô nữa?
Nghĩ đến đây, hắn liền đứng dậy gọi điện thoại nội tuyến: “Giúp tôi điều tra nhân viên của chúng ta xem có ai có người thân làm bên công ty thiết kế D.C không?”
Một tiếng sau, trưởng phòng nhân sự tự mình cầm một tập tài liệu đến cung kính đưa cho hắn: “Tổng giám đốc đây là tài liệu ngài cần. Tôi đã điều tra có Trương Lý chuyên dọn dẹp, Vương Phúc Kiến lao công và lão Khương bảo vệ trong nhà đều có người làm ở công ty thiết kế D.C.”
“Vậy gia cảnh của từng người như nào?” Hắn nheo mắt hỏi trưởng phòng nhân sự.
“Trương Lý gia đình có 6 người, có một người bà bị liệt và ba đứa nhỏ còn đi học, cô ta làm dọn dẹp tại công ty đã được 3 năm. Chồng cô ta là Vương A Đại cũng làm dọn dẹp bên công ty D.C, thu nhập của hai người cũng không cao, kinh tế trong nhà cũng túng thiếu.”
“Vương Phúc Kiến là người ngoại tỉnh sống cùng em gái mới 20 tuổi. Em gái anh ta bị bệnh tim bẩm sinh và được D.C phân công việc trà nước, dọn dẹp ở văn phòng.”
“Về phần lão Trương, hoàn cảnh ông ta thì ngài cũng biết. Đứa con nhỏ bị bệnh phải nằm viện lâu dài. Vợ ông ấy cũng làm dọn dẹp bên D.C.”
Trưởng phong nhân sự báo cáo một lèo về tình huống của ba người kia, chỉ là anh ta không hiểu vì sao tổng giám đốc lại quan tâm đến vấn đề này để làm gì.
“Được rồi, anh hãy tăng gấp đôi tiền lương của ba người này sau đó cho họ nghỉ mấy ngày, còn khi nào tiếp tục đi làm thì tôi sẽ thông báo sau.” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của tổng giám đốc làm cho trưởng phòng run sợ. Đã hợp tác nhiều năm rồi, cùng hiểu tính nết của hắn, nếu không muốn chết sớm thì trường hợp này không nên hỏi. Anh ta cầm lấy tài liệu nhanh đáp lời: “Dạ, tôi sẽ làm như ngài an bài.”
“Chờ chút, anh hãy photo cho tôi thêm một bản rồi cầm đến đây.” Hoắc Tư Hào chỉ vào tập tài liệu trưởng phòng vừa báo cáo nói.
Lâm Tuyết Y cho dù cô không muốn làm thì hắn cũng sẽ có cách để cô phải chấp nhận. Chờ cho trưởng phòng đi ra cặp mắt kia liền lộ ra vẻ âm hiểm.