Đầu năm năm đó, bố mẹ Tư Hào bị tai nạn xe cộ qua đời. Ông nội hắn tiếp quản Hoắc thị được 3 năm cũng mất. Bởi vậy từ đó đến nay hai bà cháu luôn sống nương tựa lẫn nhau. Bà nội hết mực yêu thương hắn, hắn cũng vô cùng hiếu thuận với bà, luôn nghe lời bà.
Hoắc Tư Hào từ chối rất nhiều lần cuối cùng vẫn phải thuận theo ý bà nội, chấp nhận cưới Lâm Tuyết Y.
Bà khi đó cũng rất yếu nên muốn tận mắt thấy Hoắc Tư Hào cưới Lâm Tuyết Y.
Trong lòng hắn mặc dù không muốn nhưng chỉ cần bà nội vui thì hắn chấp nhận. Trung hiếu không thể không vẹn toàn nên hắn chỉ có thể phụ Tần Ngữ Tâm.
Biết tin Hoắc Tư Hào kết hôn với Lâm Tuyết Y, Tần Ngữ Tâm đau khổ liền ra nước ngoài không trở về nữa.
Hay tin cô ta bỏ đi, Hoắc Tư Hào luôn luôn nhớ thương cô ta, điên cuồng phát tiết với những người xung quanh, trong lòng lại càng hận Lâm Tuyết Y, thậm chí còn hối hận vì đã nhận lời với bà nội cưới cô.
Mà Lâm Tuyết Y lại không hề hay biết những chuyện này bởi vì cô cảm thấy cuộc sống hôn nhân của bọn họ cũng coi như đã hạnh phúc.
“Tư Hào, em mang quần áo cho bà nội, anh có đi cùng không?”
“Vậy đi cẩn thận. Bà nội nhờ em chăm sóc.”
“Tư Hào, anh nói vậy là có ý gì? Chúng ta đã là người một nhà rồi, chăm sóc bà nội là việc em phải làm mà.”
“Tư Hào, sao anh lại đưa đồ trang sức đắt tiền này cho em? Em không dùng đến.”
“Người phụ nữ của Hoắc Tư Hào phải dùng những thứ tốt nhất.” “Tư Hào, cám ơn anh đã đối tốt với em như vậy.”
“Tuyết Y, em là một cô gái thiện lương, xứng đáng để người khác đối tốt như vậy.”
“Tuyết Y, quần áo của em để người làm giặt. Em không cần phải làm, cứ ngồi chơi là được rồi.”
“Không. Tư Hào, chăm sóc anh là trách nhiệm của em.”
“Tuyết Y, chờ anh trở về rồi cùng ăn cơm nhé. Đến đây anh hôn một cái nào.”
“Vâng, anh đi đường cẩn thận đấy”
…………………..
Không ngờ bọn họ kết hôn mới được hơn một năm, bệnh cũ của bà nội lại tái phát. Trước khi lâm chung, bà cầm tay Tư Hào và Tuyết Y.
“Tư Hào, cháu phải đồng ý với bà sau này phải đối tốt với Tuyết Y. Nếu cháu phụ bạc con bé, bà nội ở bên kia sẽ không tha thứ cho cháu.”
“Bà nội, cháu hứa với bà, bà cứ yên tâm.”
Bà biết tâm tư của Tư Hào, sợ hắn sẽ làm khó Tuyết Y, bởi vậy mới dặn dò cẩn thận với hắn.
Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, người đã đáp ứng sẽ đối tốt với TuyếtY suốt đời bắt đầu đi cả đêm không về, bắt đầu nói những lời cay độc với cô, bắt đầu không thèm quan tâm đến cô.
Là sau khi bà nội qua đời sao? Hình như không phải, rất nhiều chuyện Hoắc Tư Hào chỉ hành động trước mặt bà nội thôi. Thật sự mà nói ngay cả chạm vào cô anh cũng rất hiếm khi. Cô cũng có thể cảm nhận được sự khó chịu của anh. Nhưng Lâm Tuyết Y không hiểu tại sao anh không yêu cô lại chấp nhận kết hôn với cô. Chẳng nhẽ thật sự chỉ để bà nội vui?
Mà chính mình đã nhận lời sẽ chăm sóc Tư Hào thật tốt là bởi vì cô yêu anh. Cô muốn chăm sóc anh,muốn mình không so đo với anh nhưng vì sao trong lòng anh vẫn chán ghét cô như vậy?
Lâm Tuyết Y hít mũi. Cô muốn cố gắng, mặc kệ Tư Hào đối xử với cô thế nào, cô cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Trong ấn tượng của Hoắc Tư Hào, từ khi có Lâm Tuyết Y chăm sóc bà nội không hề giận dữ nữa. Cho nên nếu không phải bà nội ở giữa thúc đẩy thì hắn làm sao có thể cưới cô?
Vì bà nội hắn đã nhẫn nhịn lâu rồi. Nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không chấp nhận người đã hủy hoại hạnh phúc của hắn.
Vĩnh viễn không!
Trước kia khi bà nội còn sống, hắnkhông muốn bà thất vọng cho nên mới biểu hiện ân ái với Lâm Tuyết Y.