“Tuyết Y, Buổi tối cậu có rảnh không?” Đang vùi đầu trong đống tài liệu, Tuyết Y nhận được điện thoại của A Xảo. Cô kẹp điện thoại kẹo vào tai.
“A Xảo, có chuyện gì à?” Tuyết Y hỏi thăm.
“Hôm nay là sinh nhật của Giang Hạo, bọn mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở khách sạn, cậu nhất định phải tới nha.” A Xảo nói một lèo.
“Tối nay mình bận rồi. Cậu không chịu báo trước cho mình gì cả.” Tuyết Y nhẹ giọng trách, có chút khó xử.
“Làm sao? Công việc quan trọng hay mình quan trọng hơn? Mình mặc kệ, 7 giờ tối mà mình không thấy cậu thì từ nay về sau cậu đừng đến nhà mình uống nước đường nữa.” A Xảo chốt một câu uy hiếp.
Lâm Tuyết Y trong lòng thầm mắng, người này luôn dùng lý do này để uy hiếp cô, mà kỳ quái là lần nào cũng hiệu quả. Cô thực không có nghĩa khí mà, chỉ là một bát canh đường thôi mà?
“Được, được, mình đi được chưa?” Tuyết Y đầu hàng.
“Bây giờ cũng sắp đến giờ. Đúng rồi, cậu tự tới hay mình bảo anh Hạo đến đón cậu.” A Xảo hài lòng sắp xếp.
Tuyết Y nghĩ đến cuộc hẹn tối nay, đang kiểm tra chất lượng vải làm áo cưới, đành để mai làm nốt vậy. Ngày kia bắt đầu rồi.
Mặc dù không muốn, nhưng A Xảo là chị em tốt của cô, cô làm sao có thể để cô ấy thất vọng, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý, cùng lắm thì sau đó cố gắng hơn vậy.
Một lúc sau cô gọi điện cho Vân Dương: “Vân Dương, chuyện tối nay đi xem vải có thể để ngày mai được không? Em bận chút việc” Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, việc cô bỏ bê công việc để đi dự tiệc là một chuyện không thể tha thứ được.
“Được, em có việc thì chuyển sang ngày mai cũng không sao.” Dù rất ngạc nhiên, nhưng Vân Dương không hỏi lý do. Gần đây cô toàn tăng ca để làm việc rất ít khi thấy cô vì chuyện riêng mà trì hoãn công việc.
“Vậy có cần anh đưa đi không?” Vân Dương thử hỏi lại.
Tuyết Y nhớ tới lời dặn của A Xảo là chỉ có thể đi một người liền nói: “Không cần, em tự có thể sắp xếp.”
“Vậy được rồi, có chuyện gì em cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Tiếng nói truyền đến nồng đậm ý quan tâm.
Nếu có khả năng, anh muốn lúc nào cũng được bên cạnh cô. Mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy cô, cho nên trước đây anh mới hết sức thuyết phục cô đến công ty anh làm, trong việc này đúng là anh có chút tư tâm.
Thời gian trôi qua nhanh chóng đã đến giờ tan tầm, A Xảo lại gọi điện đến nói Giang Hạo đang trên đường đến đón cô rồi, bảo cô nhanh chóng chuẩn bị.
Thật sự là muốn lấy mạng người mà, Tuyết Y trong lòng thầm oán trách nhưng vẫn nhanh chóng xuống dưới lầu.
“Tuyết Y, anh ở đây.” Giang Hạo thấy cô, cao giọng gọi.
Liễn Vân Dương cũng vừa xuống lại thấy Tuyết Y lên xe của một người đàn ông khác nhanh chóng rời đi xa.
Trong nháy mắt một cảm giác nói không nói nên lời dâng lên trong lòng.
Đột nhiên anh cảm thấy thật vô lực, cũng cảm nhận sâu sắc hơn câu nói Trên đời này khoảng cách xa nhất không phải là cách núi cao sông dài mà là hai người ở đối diện nhau nhưng không hiểu tâm ý của đối phương.
Anh chầm chậm bước theo dòng người đông đúc bước đi.