Hoắc Tư Hào ngồi trong văn phòng nhìn chồng tài liệu chất cao như núi, nhất thời không biết phải làm thế nào
Không biết từ bao lâu tâm tình của hắn luôn nặng nề, việc này làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của hắn.
Cuối cùng, hắn không làm gì, đứng lên đi vài bước nặng nề rồi ngồi xuống sofa bắt đầu thở dài.
Đúng ra, chuyện ly hôn với Lâm Tuyết Y chỉ là sớm hay muộn thôi bởi hắn không yêu cô mà chỉ do bà ép buộc- hắn lại đang cố thuyết phục mình.
Hơn nữa sau khi đưa đơn ly hôn cho cô thì cô cũng không dây dưa lâu như hắn tưởng tượng mà lại nhanh chóng có đáp án. Điều này cho thấy cô cũng không yêu hắn như cô thường nói. (Mưa: gặp cảnh như vậy dù yêu như nào hì cũng mất niềm tin )
Thời gian trôi qua thật nhanh, ly hôn đã được 3 tháng, không hề có tin tức gì về cô giống như cô chưa từng tồn tại vậy.
Thậm chí có một lần hắn cố gắng gọi vào số máy của cô. Hắn nghĩ nếu điện thoại gọi được thì hắn có thể nói là gọi nhầm máy. Không thể tượng tượng được đường đường là tổng giám đốc của Hoắc thị lại phải dùng hạ sách này với phụ nữ. Trong lòng hắn tự thấy khinh bỉ hành động của mình.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, điện thoại không liên lạc được.
Trong giây lát hắn vô cùng kích động, cảm thấy như đã hoàn toàn đánh mất một bảo bối rồi.
Sau đó tâm tình càng kém, khác hẳn bình thường.
Người phụ nữ chết tiệt này, bình thường cảm thấy rất yên phận không nói nhiều, nhưng lúc ra tay thật mãnh liệt.
Hắn cứ ngồi đó nghĩ lung tung.
Cốc…. cốc …..cốc, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Vào đi” Hoắc Tư Hào thu hồi suy nghĩ, không tình nguyện nói.
Nghe được tiếng cho phép, thư kí đi tới chỗ hắn.
“Tổng giám đốc, Tập đoàn thiết kế Ngân Bang, Giám đốc Tôn hẹn ngài giữa trưa ăn cơm để cùng thảo luận về chuyện hợp đồng đầu tư, chuyện này có đồng ý không ạ?” Thư kí thấy sắc mặt hắn không tốt nên nói chuyện rất cẩn thận.
“Hủy đi, hẹn lại vào cuối tuần.” Thân ảnh cao lớn dựa vào sofa, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy được quá nửa, một làn khói mờ thoảng bay, lượn lờ trong không khí rồi nhanh chóng tản đi.
“Bên Hồng Kông , Dương Bảo điện báo là bọn họ sẽ hạ cánh vào buổi trưa, ngài tự mình đi đón hay là để người khác đi?” Thư kí lại hỏi.
Hoắc Tư Hào nhíu mi tâm suy tư một lát mới phân phó thư kí: “Việc đón họ để tôi tự đi, bữa tối chiêu đãi tôi cũng sẽ tham dự, địa điểm là Hi Nhĩ Đốn, phòng Hoắc thị chuyên dụng thuê đó.
“Dạ” Thư kí không do dự nhanh chóng ghi nhớ hết.
Qua 10 phút, thư kí hỏi nốt những điều cần an bài trong lịch trình và báo cáo tiến độ công việc các ngành.
“Đúng rồi, buổi sáng tiệm áo cưới “Thiên trường địa cửu” gọi điện đến đây hỏi ngài và Tần tiểu thư lúc nào rảnh có thể đến đó thử áo cưới.”
Thư kí chần chừ cuối cùng mới nói đến việc riêng của hắn.
Hoắc Tư Hào rít một hơi thuốc, sau đó thả điếu thuốc vào gạt tàn: “Cô xem trong 2 ngày tới có thể bớt được chút thời gian hay không.”
Thư kí nhìn văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Tầm 3-5 giờ chiều mai là rảnh.”
“Vậy 3 giờ chiều đi.” Lời nói giống như là hạ quyết tâm.
“Dạ, tôi sẽ thông báo cho bên họ, vậy ngài muốn lái xe đưa đi hay là…” Thư kí hỏi.
“Không cần, tôi sẽ tự mình lái xe.” Ánh mắt hắn thất thần trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Nếu không lầm khi hắn và Lâm Tuyết Y kết hôn thì cũng chọn áo cưới ở đó.
“Dạ, vậy ngài còn có việc gì phân phó nữa không ạ?” Thư kí hỏi nốt.
“Không có, cô có thể ra ngoài.” Hoắc Tư Hào trả lời xong liền đi đến bàn làm việc, ngồi xuống.
“Chờ chút, gần đây cô có nhận được cuộc điện thoại nào tìm tôi …… mà là nữ không?” Hoắc Tư Hào đột nhiên gọi thư kí đã đi đến cửa lại, tiếng nói của hắn làm cho người ta có thể cảm thấy mang theo chút u buồn.
“Có ạ.” Thư kí xoay người.
“Là ai? Có để lại tên không?” Hoắc Tư Hào vội vàng nói. Hắn không biết rằng trong tiềm thức vẫn hi vọng người phụ nữ kia sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Thư kí nhìn sắc mặt hắn, có chút run sợ, nhưng lập tức mỉnh cười đáp: “Chính là Đường Quả Quả của xí nghiệm Đường Đường, cô ấy gọi đến rất nhiều lần rồi nhưng tôi làm như ngài nói là bận không tiếp.”
“Tốt lắm, cô có thể đi được rồi.” Hắn thất vọng nói với thư kí.