“Lâm Tuyết Y, cô nhanh chân thật đấy. Mới đó mà đã ra ngoài tìm được người đàn ông khác rồi.” Hoắc Tư Hào không biết lúc nào đã đứng trước mặt Lâm Tuyết Y làm cô sợ thiếu chút nữa thì hét lên.

“Nói. Người đàn ông kia là ai? Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ?’ Bàn tay đang mở cửa của cô bị nắm lấy, Hoắc Tư Hào dùng thanh âm băng lạnh đủ để giết chết người hỏi cô.

Lâm Tuyết Y nghe thấy vậy tức giận nhìn hắn, lạnh lùng trả lời: “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Tôi muốn quen ai là quyền của tôi.”

“Tôi với cô còn chưa ly hôn mà cô đã dám đi tìm người đàn ông khác rồi, cô không muốn sống nữa sao?” Mặt Hoắc Tư Hào như quả bom nổ chậm, lúc này chỉ cần một mồi lửa là sẽ phát nổ ngay lập tức. (Mưa: đúng là cái loại chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn ( =.= ) )

“Ý của anh là khi nào tôi với anh ly hôn thì tôi mới được đi tìm người đàn ông khác sao? Vậy anh thì sao, tôi với anh còn chưa ly hôn vậy mà anh đã tìm người phụ nữ khác rồi đấy thôi ” Lâm Tuyết Y thấy hắn chất vấn bỗng thấy thâm tâm có một chút cảm xúc lâng lâng…. Hắn đang để ý mình sao?

Nhưng nhanh chóng cô đã hiểu được đó chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông mà thôi, không hề tồn tại tình cảm.

Cô đã quyết định dù sao cũng sẽ rời đi vì sao còn phải nhẫn nhịn nữa.

“Lâm Tuyết Y, tôi nói cho cô biết tôi được quyền tìm sớm nhưng cô thì không được.” Hoắc Tư Hào chính là loại chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.

Đồ Hoắc Tư Hào hắn không cần nhưng cũng không muốn cho người khác.

“Hừ. Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi như vậy?” Lâm Tuyết Y không muốn để ý đến hắn nữa, người đàn ông này thật vô vị và nhàm chán. Nhân lúc hắn không để ý, cô rút tay ra khỏi tay hắn chạy vào phòng.

Không phải chính hắn luôn ép cô ly hôn sao? Vậy mà khi thấy cô nói cười với người đàn ông khác trong lòng liền cảm thấy không thoải mái? Nụ cười của cô kinh diễm như vậy nhưng lại dành cho người khác. Thật đúng là người phụ nữ phong tình, hôm nay phải giáo huấn cô một chút. Hoắc Tư Hào trong lòng thầm mắng, chạy tới phòng cô.

Lâm Tuyết Y vừa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn thấy Hoắc Tư Hào thình lình đi vào phòng cô, cô có chút căng thẳng, thở dài trong lòng.

“Hoắc Tư Hào, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Lâm Tuyết Y, cô nói rõ cho tôi người đàn ông vừa đưa cô về là ai?” Hoắc Tư Hào kéo cô đến trước mặt, bàn tay giữ lấy ót cô bắt buộc cô phải ngẩng mặt đối diện với hắn.

Vì tức giận mà hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hơi thở ấm ấp không ngừng phả lên măt của Lâm Tuyết Y.

Lâm Tuyết Y không muốn cãi nhau với hắn nữa, cô muốn ngủ sớm để ngày mai còn chuyển nhà vì thế vẻ mặt không chút thay đổi đáp: “Hoắc Tư Hào, anh ta là ai không quan trọng. Như mong muốn của anh, ngày mai tôi sẽ chuyển đi, buổi tối cuối cùng ở đây anh có thể cho tôi ngủ yên được không? Xin anh đi ra ngoài cho, anh không sợ Tần Ngữ Tâm của anh chờ sốt ruột sao?”

Hoắc Tư Hào nghe thấy cô nói sẽ chuyển đi cảm xúc bối rối liền ập đến. Nhanh như vậy sẽ rời đi sao?

“Cô vội vã rời đi như vậy có phải vì muốn đi tìm người đàn ông kia phải không?” Hắn hung hăng nói.

“Không cần anh quản!” Lâm Tuyết Y lạnh lùng đáp.

“Tôi muốn quản. Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.” Nháy mắt Hoắc Tư Hào hóa thành con sư tử nổi giận đùng đùng. Cứ nghĩ đến cô đối với người đàn ông khác cũng lộ ra vẻ ôn nhu tươi cười, hắn cảm thấy cả người cực kì không thoải mái.

“Hoắc Tư Hào, anh thử nghĩ xem ai mới là cái loại không biết xấu hổ? Anh có quyền gì mà quản tôi? Anh tự mà quản mình đi.” Lâm Tuyết Y tức giận đến tột đỉnh. Còn có thiên lý sao?

Cô lạnh lùng nhìn hắn liền cảm thấy người đàn ông trước mắt này không hề giống với Hoắc Tư Hào mà cô từng quen biết.

Cô không muốn tiếp tục để ý hắn, xoay người đi đến tủ quần áo muốn lấy quần áo đi tắm rồi đi ngủ.

“Còn chưa ly hôn cô đã vội đi tìm người đàn ông khác bảo sao lại đáp ứng ly hôn.” Hoắc Tư Hào thấy Lâm Tuyết Y coi mình là không khí thì càng tức giận, hắn tiến tới giật quần áo khỏi tay cô ném xuống sàn nhà.

“Hôm nay nếu không nói rõ ràng thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Vẻ mặt lẫn thanh âm của Hoắc Tư Hào lạnh băng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.