Buổi sáng, Lâm Tuyết Y rời giường rồi nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài làm một số chuyện, định sau đó sẽ về lấy đồ dùng. Nếu nhanh thì tối nay có thể dời đi, cô không muốn ở đây chịu cảnh khó chịu như vậy.
Cô đi xuống bếp tìm bác Vương muốn bảo bác làm cho mình chút điểm tâm. Nhưng bác Vương không có trong bếp mà Tần Ngữ Tâm đang loay hoay trong bếp.
Nhanh như vậy đã muốn thể hiện phong thái của nữ chủ nhân rồi sao? Có ý gì đây?
Lâm Tuyết Y trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cô không để ý đến cô ta, cũng không muốn nhìn cô ta, cô nên ra ngoài mua đồ ăn cho mình thì hơn.
Xoay người rời đi, Tần Ngữ Tâm lại giữ cô lại.
Lâm Tuyết Y giống như bị rắn độc quấn lấy người nhanh chóng đẩy tay cô ta ra lạnh lùng nói: “Cô không biết rằng cô rất bẩn sao? Đừng chạm vào tôi.” Sáng sớm đã làm cho người ta thật khó chịu, bữa sáng vẫn chưa ăn mà đã đầy một bụng tức rồi.
Tần Ngữ Tâm sắc mặt trắng nhợt, xấu hổ rút tay lại. Lâm Tuyết Y xoay người muốn rời đi không để ý đến cô ta nữa.
“Lâm, lâm tiểu thư, thật ngại quá, chuyện đêm qua… không nên trách Tư Hào.” Một câu này của Tần Ngữ Tâm càng làm cho cô mở mang tầm mắt.
Làm sao cô ta có thể nói vậy? Cô ta dám thay thế Hoắc Tư Hào xin lỗi mình? Thật đúng là đã xem cô ta là chủ nhân thật sự ở đây rồi.
“Lâm….” Tần Ngữ Tâm định nói nhưng cũng không dám nói nữa. “Tôi có thể cùng cô nói chuyện được không?”
“Tôi và cô không có gì để nói cả. Cô lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi? Người chuẩn bị lên thay thế tôi? Hoắc phu nhân mới?” Lâm Tuyết Y chán ghét nói. Cô đã không tìm cô ta gây sự cô ta còn mặt dày đến đời nói chuyện với cô.
Nghe người phụ nữ này mở miệng là Tư Hào, Tư Hào đem tên chồng người khác dùng không thấy ngượng chút nào. Đúng là người không biết xấu hổ.
“Đây là chuyện của vợ chồng tôi không tới phiên người ngoài nói chuyện.” Cô lạnh lùng nói. Trời mới biết cô cố gắng như nào để nói ra câu “Vợ chồng tôi”. Mới sáng sớm đã không muốn cho người khác sống rồi.
“Lâm tiểu thư, tôi làm đồ ăn sáng cho Tư Hào, cô có muốn ăn một chút không?” Tần Ngữ Tâm đột nhiên thấp giọng hỏi cô.
“Cô phải hiểu, tôi đã kết hôn là hoắc phu nhân không phải Lâm tiểu thư, cô chưa kết hôn thì mới là Tần tiểu thư.” Lâm Tuyết Y không chút khách khí châm chọc giải thích, nói xong đột nhiên cảm thấy có mùi khó chịu, muốn phun.
Cô lạnh lùng nhìn Tần Ngữ Tâm, bỗng nhiên cảm thấy muốn bỡn cợt một chút.
“Tốt, cám ơn cô đã chiếu cố chồng tôi. Nhưng chồng tôi thích ăn bánh mì với trứng, cô đi làm trứng đi nhớ chiên già một chút và nhớ cho cả chút đường nha.” Cô lại cố nói tiếng “chồng tôi” nghẹn chết cô. Cứ nghĩ đến tên hỗn đản Hoắc Tư Hào, cô chỉ muốn lấy dao giết hắn. Hắn xứng làm chồng cô sao?
“Còn có, nếu muốn làm bữa sáng cho chúng tôi thì tôi sẽ không khách khí.” Lâm Tuyết Y xoay người quay lại phòng bếp ngồi ngay vào vị trí thứ 2 bên bàn ăn.
“Cô còn đứng đó làm gì vậy? Tôi muốn uống nước trái cây, ăn bánh mì nướng. Trước hết cô lấy nước trái cây trên kệ cho tôi đã.” Lâm Tuyết Y hờ hững nhìn Tần Ngữ Tâm luống cuống tay chân chạy đi chạy lại, cao giọng phân phó.
“Được” Tần Ngữ Tâm bỏ dẫy trứng xuống, mở hộp rót nước trái cây mang đến trước mặt Lâm Tuyết Y, rồi lại chạy nhanh quay trở về lật trứng.
“Nướng bánh sao lâu vậy? Nhanh lên cho tôi.” Lâm Tuyêt Y không buông tha liên tiếp phân phó.
“Được” Tần Ngữ Tâm lại chạy đến chỗ lò vi sóng, lấy bánh đem đến trước mặt Tần Ngữ Tâm.
“Tôi còn muốn tương vừng đặt ở tầng thứ 2.”
“Trứng đã làm xong chưa? Chồng tôi ăn sáng rất đúng giờ bằng không anh ấy sẽ giận đó!” Lâm Tuyết Y trong mắt có chút cười lạnh, cố ý nói cô với Hoắc Tư Hào nói vô cùng thân mật.