“Tuyết Y, là cậu à? Mau vào đi. Làm bà chủ nhà giàu nên không đến thăm bọn tôi nữa đúng không?” A Xảo ra mở cửa, thấy Tuyết Y thì cao hứng ôm cổ cô, kéo cô vào phòng.
“Cậu vẫn như một bà lão ấy. Tính cách chẳng thay đổi chút nào.” Lâm Tuyết Y oán trách nói.
“Làm sao? Hoắc phu nhân, người hạnh phúc chứ?” A Xảo hâm mộ nói. Hoắc Tư Hào là người giàu có lại đối tốt với Lâm Tuyết Y, mấy người bọn cô ai lại không đỏ mắt ghen tị cơ chứ.
“A Xảo, cậu giúp mình tìm một căn phòng nhỏ được không? Có thể mình phải chuyển ra ngoài sống.” Lâm Tuyết Y không để ý đến A Xảo mà nói luôn mục đích mình đến đây.
“Cái gì? Cậu muốn chuyển ra ngoài? Vì sao?” Cằm A Xảo như muốn rơi xuống, miệng há thật lâu không khép lại được. Tuyết Y không phải có vấn đề chứ? Biệt thự to như vậy không ở lại muốn chuyển ra ngoài sao?
“Cậu đừng hỏi lý do, chỉ cần tìm nhanh hộ tớ một chút, tớ sắp chuyển ra rồi.” Lâm Tuyết Y thản nhiên nói.
“Tuyết Y, nói cho tớ biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” A Xảo nhìn mặt Tuyết Y không thấy chút nào là nói đùa, có chút lo lắng hỏi. Nhưng Lâm Tuyêt Y không nói thêm gì nữa, cô đành tự mình tiêu hóa chuyện này.
A Xảo đành phải đáp ứng: “Được rồi. Nhưng sau khi tìm được phòng thì cậu nhất định phải nói nguyên nhân cho mình biết.”
Sau khi nói chuyện tìm phòng với A Xảo, Lâm Tuyết Y chuẩn bị về nhà.
Buổi tối, người đi đường không nhiều lắm nên xe của cô đi rất nhanh, chỉ ngồi một chút là về đến nhà.
Có lẽ cảm giác được điều gì, Hoắc Tư Hào đi chậm lại, ngoảnh lại phía sau nhìn cẩn thận. Quả nhiên là Lâm Tuyết Y đang đứng chỗ bọn họ không xa , không nhanh không chậm đi theo.
Hoắc Tư Hào nhíu mày.
Hắn lái xe nhanh đến cửa rồi dừng lại, hạ cửa kính xuống, xoay người ôm chầm lấy Tần Ngữ Tâm đang ngồi bên cạnh mà hung hăng hôn, đem cơn tức giận trong lòng phát tiết ra, tay không ngừng sờ cơ thể cô ta. Tần Ngữ Tâm nằm trong lòng hắn bị hắn đùa dỡn thở dốc, bọn họ gắt gao dính vào nhau, bên trong xe tràn ngập xuân tình.
Lâm Tuyết Y đi đến đoạn đường này mới để ý xe của Hoắc Tư Hào ở phía trước.
Vốn cô định trực tiếp cho xe vào gara nhưng xe của hắn chắn ngay đường vào nên cô đành phải dừng lại.
Xe Hoắc Tư Hào cách chỗ Lâm Tuyết Y không đến 1 thước, cô có thể nhìn thấy hết hành động của hai người trong xe. Hình ảnh hai người kia dây dưa quấn lấy nhau như mũi kim đâm vào lòng cô.
Cô nhìn thấy bàn tay Hoắc Tư Hào đang vén váy Tần Ngữ Tâm, luồn vào trong, Tần Ngữ Tâm vặn vẹo càng kịch liệt, thanh âm phát ra càng lúc càng lớn……….. Lâm Tuyết Y ngây người một lát quên cả đau đớn.
Hắn có quyền gì mà có thể đối xử với cô như vậy, nhục nhã cô như vậy? Cô đã làm sai cái gì mà hắn lại đối xử với cô như thế?
Sắp ly hôn rồi sao hắn lại muốn làm thương tổn cô?
Cô đã suy nghĩ rất nhiều cũng không biết mình đã làm gì sai, vì sao người đàn ông kia nói trở mặt liền trở mặt, còn đặc biệt đối xử tàn nhẫn với cô?
Cô dường như ngừng thở, cắn môi, không muốn tiếp tục xem một màn kia nữa. Bọn họ chắc không chờ lên giường mà làm luôn trên xe mất.
“Cô theo dõi tôi?” Hoắc Tư Hào đột nhiên dừng động tác, mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt Lâm Tuyết Y hung hăng chất vấn cô.
“Tôi không theo dõi anh.” Lâm Tuyết Y quay đầu lại, không thèm nhìn hắn.
“Còn nói không phải? Vậy vì sao cô cứ đi đằng sau tôi?” Hắn không tin lời cô, thầm nghĩ người phụ nữ này quả nhiên thật nhiều tâm kế .
“Tôi thật sự không theo dõi anh. Tôi cảm thấy khó chịu thì muốn đi ra ngoài thay đổi không khí một chút. Nếu anh không tin tôi cũng đành chịu.” Lâm Tuyết Y không phủ nhận, ngay tại thời điểm trước khi vào cửa cô còn mong rằng còn chút hi vọng, muốn đợi người tên Hoắc Tư Hào một ngày không xa sẽ thay đổi quyết định nhưng sau khi tận mắt thấy một màn ân ái vừa rồi, cô cảm thấy muốn giả vờ câm điếc cũng không được nữa.
Cho dù trưa hôm qua cô đã tự tay làm đồ ăn mang đến, hắn cũng không ăn mà còn châm chọc cô thì cô có thể chịu được nhưng trong hai ngày ngắn ngủi, cô liên tiếp thấy những màn ân ái của hắn với người phụ nữ khác làm cô phát hiện ra mình giống như một kẻ ngu ngốc cả ngày như phi tử chờ hoàng thượng đến sủng hạnh, lừa mình dối người rằng chồng mình sẽ đối tốt với mình, chiều mình.