***********

Nữ hoàng nghe nhóc giải trình một giăng lại bất ngờ:"Papa con?? Cả cầu hôn nữa??? Chuyện này con phải giải thích với ta rồi!!"

Vương Thiên Vũ gật gật đầu, mặt thể hiện đó là sự thật một điều hiển nhiên:"Vâng."

Ở Vương gia.

Hai vợ chồng trẻ ôm nhau nằm trên giường lớn trắng tinh. Mà không đúng họ chưa hết hôn nên không tính là vợ chồng kệ đi quen rồi.

Ánh sáng len lỏi qua khe cửa khắt vào khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của Hàn Bạc Băng, đôi mày nhíu lại theo quán tính lấy tay che mắt quay người trâu ánh sáng chiếu vào mắt ngủ tiếp. Cảm nhận được người đang trở mình vòng tay Vương Hạo Thiên ở eo cô bỗng siết chặt hơn.

Hàn Bạc Băng cau mày "ưm" một tiếng vòng tay lại buông lòng kéo cô sát vào ngực mình, đầu vùi trong vai cô ngủ tiếp.

Cứ thế hai vợ chồng ôm nhau ngủ đến 1h trưa mới dậy.

Ở Cung Điện Buckingham.

Sau một hồi luyên thuyên kể chuyện của Hàn Bạc Băng với Vương Hạo Thiên cho chú Pew và nữ hoàng nghe Vương Thiên Vũ tay chống cằm phàn nàn:"Papa rất thương mommy nhưng mà papa không cho con cờ gần mommy."

Chú Pew và nữ hoàng cùng nhìn nhau cười. Xem ra cậu ta đến con trai cũng đề phòng như phòng tà. Thật chưa thấy người cha nào như Vương Hạo Thiên bá đáo hết nói nổi.

"Cậu Vũ!!" Chú Pew nhìn Vương Thiên Vũ ý cười gọi.

Vương Thiên Vũ đưa mắt nhìn chú Pew không nói gì đợi chú Pew nói tiếp.

Chú Pew hiểu ý lên tiếng:" Chú thật muốn biết papa đó là người thế nào lại làm cho công chúa của chúng ta động lòng."

"Cái này....!! Là Vương Hạo Thiên. " Vương Thiên Vũ ngây ngô suy nghĩ rồi trả lời.

Sắc mặt nữ hoàng có chút thay đổi rồi nhanh chóng biến mất. Chú Pew nói tiếp:"Công chúa thật có mắt nhìn người. Nữ hoàng đang đợi thiệp của công chúa."

"Con nhóc chết tiệt!! Không thấy thông báo gì với Nữ Hoàng ta một tiếng." Nữ Hoàng phút chốc mất hết uy nghiêm mắng Hàn Bạc Băng một trận. Cũng may chỉ có ba người chứ không có người hầu không thì thật mất mặt.

Còn về việc Hàn Bạc Băng ở Anh được gọi là công chúa thì cũng không dài dòng lắm. Năm Hàn Bạc Băng 15 tuổi trong lúc làm nhiệm vụ, không may gặp nữ hoàng Elizabeth đang bị bao vây bởi đám người cần giải quyết trong nhiệm vụ. Chẳng qua tiện tay giết đám người đó, nữ hoàng lại thuận mắt cô kiên quyết kéo Hàn Bạc Băng về làm con nuôi còn cho làm công chúa. Nhưng ở cung điện Buckingham thật sự nhàm chán không hợp với tính cách hay làm càng của Hàn Bạc Băng. Đành chịu thôi, cô công chúa này suốt ngày tự tìm thú vui cho bản thân làm cung điện loạn lên mấy lần. Khi thì đến sân tập bắn chỉnh cho đám người kia thấy cô chỉ dám cúi đầu. Lúc đến khu bắn cung làm loạn đến mức người trong sân muốn chạy ra đứng trước cung tên của cô chết cho xong. Rồi lại tìm vài người cao to lực lững đánh đấm một bầm dập thỏa thích. Mỗi người sau trận đánh đảm bảo chỉ còn nửa cái mạng. Đôi khi hứng hứng tìm vài thứ thực thi thuốc nổ làm nổ mấy liền mấy cái nhà kho chứa vũ khí, lương thực. Thấy Hàn Bạc Băng đi đến đâu loạn đến đó Nữ Hoàng Elizabeth cũng không tức giận ngược lại còn yêu thương chiều chuộng cho cô thích làm gì thì làm. Có vài thứ trong nguyên liệu thuốc nổ còn do nữ hoàng cung cấp cho Hàn Bạc Băng. Cứ thế từ trên xuống dưới cung điện Buckingham chẳng ai dám làm gì Hàn Bạc Băng. Đợi đến khi chơi gần tan nát cung điện Buckingham thì báo nữ hoàng có việc rời khỏi cung điện khi rảnh sẽ về chơi với nữ hoàng.(Băng: thật là rất dài dòng nha....😑😑)

"Nữ hoàng đừng mắng mommy!! Đợi xong chuyện cầu hôn nhất định sẽ đưa con rể đến chào hỏi." Vương Thiên Vũ nghe mommy bị nữ hoàng mắng liền lên tiếng bênh vực.

Nữ hoàng xoa đầu cậu nhóc ra lệnh cho chú Pew đi lấy kim cương đưa cho nhóc con. Trong lòng thầm nghĩ con nhóc kia thử không đưa chồng tương lai của nó đến gặp nữ hoàng xem sao??

Kim cương được cất trong một hộp kim cương màu lam khác cũng khá nặng với sức của cậu nhóc bốn tuổi làm sao mà bưng được đành để cho Trương Hằng.

Nữ hoàng giờ mới chắm chú đánh giá Trương Hằng một lượt nhưng không nói gì.

Là người có trực giác tốt, cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình Trương Hằng liền đưa mắt nhìn nữ hoàng cúi đầu lễ phép rồi đỡ lấy hộp kim cương từ tay chú Pew!!

Lên trực thăng nhìn vẻ mặt Trương Hằng Vương Thiên Vũ lên tiếng ngây ngô nhưng ánh mắt có chút nguy hiểm:"Chú nhịn từ lúc đó đến giờ thật không có gì muốn hỏi??"

Có chứ rất nhiều lại là đằng khác, nghĩ sao mà không có chuyện gì để hỏi. Không biết được lại hỏi mấy ngày không hết chứ lại.

"Thế mà chị dâu nhỏ còn là công chúa của nữ hoàng Elizabeth?" Trương Hằng thật sự tò mò không biết rốt cuộc chị dâu này còn có những bí mật gì??

Vương Thiên Vũ nhíu mày tỏ vẻ chính chắn, nghiêm túc hỏi ngược lại Trương Hằng:"Chú không nghe lúc nãy chú Pew gọi sao??"

"Chị dâu thật sự có rất nhiều thế lực ngầm chống lưng??" Trương Hằng lại tiếp tục hỏi.

Vương Thiên Vũ vẫn như cũ vẻ mặt không thay đổi nhìn Trương Hằng đang mong chờ câu hỏi:" Chỉ dựa vào ông ngoại Hào cũng đủ đè chết Thiên Vương. "

Trương Hằng nghe vậy lặng lẽ gật đầu nhìn Vương Thiên Vũ. Nhóc con thật không hiểu nổi làm sao papa kia lại có thể để người ngu ngốc như Trương Hằng làm Tam Đại Thiên Vương cơ chứ.

Ở Hàn Thị.

Hàn Lãnh Phong tức giận ném tập tài liệu vào mặt đám nhân viên quát:

"Làm lại, tôi nuôi các người đúng là lừa thải."

Hàn Bạc Băng tựa vào ngực Vương Hạo Thiên đi vào Hàn thị tìm kaka mua vui.

Chẳng chào hỏi ai, hai người ngang nhiên như ở nhà đến cầu thang riêng của tổng tài Hàn thị đi lên.

"Hai,......" Hàn Bạc Băng vừa thấy Hàn Lãnh Phong liền chạy khỏi vòng tay Vương Hạo Thiên mà sà vào lòng Hàn Lãnh Phong cọ cọ.

Nhân viên lại một pha kinh hoàng. Sếp đang nổi trận lôi đình mà cô em gái này lại làm như không thấy sao??

Em gái anh cưng như cưng trứng anh nỡ lòng nào mắng chứ, ánh mắt trở nên dịu dàng xoa xoa đầu bảo bối giả vờ trách móc:"Ở với cậu ta là quên hết người nhà, em với út!!"

Nghe ông anh yêu dấu nói vậy, Hàn Bạc Băng bĩu môi:"Rõ ràng tất cả đều là người nhà, anh hai rõ là...."

"Được được được.....là anh nói sai. Em đó chỉ biết làm nũng, biết rõ là anh thương em nhất." Hàn Lãnh Phong không nỡ làm cô em gái cưng buồn đành nhận lỗi của mình. Rồi đưa mắt lạnh nhìn đám nhân viên đang ngơ ngác:"Còn không làm, muốn nghỉ hưu??"

Như vừa được gọi hồn về, đám nhân viên tay nhặt lại tài liệu, miệng rối rít:"Sếp, chúng tôi đi làm bây giờ."

Vương Hạo Thiên ngồi lên sopha châm chọc:"Xem ra Hàn thị có chuyện sao??"

Trán đầu hắc tuyến nhìn cậu bạn sắp thành em rể đắc ý:"Dù có chuyện gì cũng có em rể như cậu chống đỡ tôi không sợ!!"

Cứ thế miệng phun ra hai chữ "em rể" nghe rất đơn giản lại dễ nghe. Mặt Vương Hạo Thiên đen xì cứ thế lại trở thành em rể của anh ta đành chịu ai bảo bảo bối anh yêu nhất là em gái cưng của Hàn Lãnh Phong.

"Anh hai, ba định chuyển sang ở cùng ba nuôi hay sao?? Có biết sắp đến ngày gì không chứ??" Hàn Bạc Băng liếc nhìn Hàn Lãnh Phong vẻ mặt uất giận

Hàn Lãnh Phong không nhịn được cười ra tiếng:"Ba sáng nay có gọi cho anh, hai ông già đều đang chuẩn bị, bảo bối em lo gì chứ!!"

"Vậy thì còn tạm nghe được!!" Hàn Bạc Băng bĩu môi tựa đầu vào ngực Vương Hạo Thiên uể oải ngáp một cái.

~~~~~~~~~~~~~~~~