"Trịnh phu nhân, chúc mừng cô... cô mang thai".

Khuôn mặt bác sĩ khoa phụ sản tràn đầy ý cười, trên tay cầm tấm hình chụp bằng sóng siêu âm, Trình Kỳ Khiết nhìn chăm chú vào một điểm nhỏ đen sẫm trên đó, đáng lẽ lúc này cô lên mừng rỡ như điên nhưng trong lòng lại đang hoang mang rối loạn.  

"Cô nhất định khẩn trương muốn chia sẻ tin tức tốt này cùng tiên sinh phải không? Lần sau khám thai có thể bảo tiên sinh đi cùng, đây là cái thai đầu tiên của hai người, tiên sinh nhất định cũng muốn tham gia vào quá trình này? Có một số việc cần chú ý tôi có thể nói với tiên sinh, ví dụ như ba tháng đầu cần thật cẩn thận, ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, đặc biệt là cảm xúc phải kiểm soát tốt thì thai nhi mới có thể khỏe mạnh”. 

Bác sĩ khoa phụ sản này cũng là bác sĩ của chị cô nên hiểu rõ tình hình nhà các cô và cũng rất thân thiết. Nhưng với tâm trạng hiện tại, Trình Kỳ Khiết cảm thấy khó chịu với sự thân thiết “quá mức” này.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói “Cảm ơn, tôi đã biết”

Một mình đi ra bệnh viện, mưa bay lất phất, Trình Kỳ Khiết mơ màng đứng ở cửa bệnh viện, nhìn người khác đều có người nhà đi cùng còn cô lại một thân một mình, không khỏi cảm thấy cô đơn. 

Đợi trong chốc lát, rốt cuộc cô gọi được xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ, xe rất nhanh lái rời khỏi bệnh viện, mưa ngày càng lúc càng lớn hơn.

Cô lẳng lặng nhìn hạt mưa đập vào ô cửa kính xe, tình cảnh bây giờ của cô khác xa so với sự tưởng tượng vui sướng lúc trước khi chứng minh được mình có thai . 

Khi đó cô chìm đắm trong hạnh phúc, khi đó cô cho rằng mình được yêu thương, khi đó cô còn nghĩ rằng quan hệ giữa cô với chồng mình sẽ vẫn tốt đẹp, cho rằng anh bắt đầu có phần quan tâm cô. . . . . .

Không ngờ tất cả đều thay đổi trong nháy mắt.

Kể từ sau buổi tối Lễ Chúc Mừng đó, cô liền phát hiện anh rất lạnh lùng, không ôm cô nữa, không có những giây phút ngọt ngào thân mật nữa, bọn họ đã quay trở lại giữ sự tôn trọng nhau như lúc kết hôn trước đây.  

Không, còn tồi tệ hơn so với khi đó, anh liên tiếp mấy đêm không về, ở công ty thì coi cô như người vô hình. 

Anh dường như chán ghét cô, ánh mắt luôn lạnh lùng nhìn cô làm cô không khỏi rùng mình, mất đi dũng khí để hỏi anh tới cùng tại sao lại có sự thay đổi này.

Do đó cô nghĩ rằng dù anh nghe được tin mình có thai cũng sẽ không vui mừng. Trình Kỳ Khiết cúi đầu vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng của mình, trong đó là kết tinh tình yêu của anh và cô, tuy đứa bé vẫn ở đây nhưng đã mất đi yêu thương.  

Mũi cô chua xót, nước mắt suýt nữa chảy xuống nhưng đã bị cô kìm nén lại. 

Không được, cô không được khóc, bác sĩ đã nói tinh thần không tốt ảnh hưởng lớn đối với em bé. 

Cô chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên để làm bản thân mình kiên cường hơn. 

Kiềm chế, cô giỏi nhất là kiềm chế. Cô có thể làm được, hiện tại quan trọng nhất là đứa bé, cô không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ tới đứa bé là tốt rồi. . . . . .

Không ngừng thôi miên mình, xe đến công ty, cô đi ra khỏi xe taxi thì cảm giác tâm lý mình đã ổn định.

Buổi sáng Trình Kỳ Khiết đi đến bệnh viên hai tiếng, vừa đi vào trong sảnh công ty Trịnh thị liền đón nhận được ánh mắt quái dị của các đồng nghiệp.

Không quen thuộc bị mọi người nhìn chằm chằm, cô quay đầu lại giả bộ không có việc gì, những ánh mắt này cô đã quá quen có thương hại, có đồng tình nhìn cô làm cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu, mơ hồ có dự cảm xấu.

Cô mới vắng mặt ở đây hai giờ, trong hai giờ này vừa xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

Cô đi tới phòng làm việc của mình, từ xa liền nghe đến trợ lý của mình gầm thét với chiếc điện thoại trong tay.

"Tiểu thư Trịnh của chúng tôi không có ở đây, các ông không cần gọi điện thoại đến nữa. No comment(1).”

(1)No comment: không bình luận

Không đưa ra bình luận? Cái gì không đưa ra bình luận? Trợ lý của cô vẫn là một sinh viên nữ nhỏ bé dịu dàng, hôm nay làm sao đột nhiên phát điên? 

"Làm sao?"

Trợ lý nhỏ thấy cô đi vào phòng làm việc, vẻ mặt kích động, hốc mắt đỏ lên giống như nước mắt lúc nào cũng trực rơi xuống, dù hỏi thế nào cô ấy cũng không trả lời, kìm nén khiến gương mặt đỏ rừng rực, dường như chịu nhiều oan ức. 

"Là ai gọi điện thoại tới?"

"Những tay phóng viên báo lá cải . . . . . . Bọn họ, bọn họ thật sự quá đáng".

"Ký giả tìm chị? Tại sao?"

"Tiểu thư Trình, chị không biết?"

Trình Kỳ Khiết lắc đầu.

Trợ lý có chút do dự, trong mắt đong đầy nước mắt, cắn răng lấy tờ báo lá cải mới nhất hôm nay ra đưa tới trước mặt Trình Kỳ Khiết.

Bìa mặt là hình ảnh người đàn ông mà Trình Kỳ Khiết không thể quen thuộc hơn được nữa, là chồng của cô, trong hình chính là ảnh anh và bạn gái trước đây cùng nhau đi vào một khách sạn.  

Cô không biết mỗi người vợ khi nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác đi chung với nhau có cảm giác đang lao nhanh xuống vực như mình không, dưới chân giống như mở ra một cái động lớn, toàn bộ thế giới đều sụp đổ theo. . . . . .

Cô cắn môi, cảm thấy chỗ sâu trong cổ họng nóng rực như có đồ vật bọ tắc ở đó muốn ói ra ngoài nhưng bản thân lại nỗ lực đè nén nó xuống. 

"Phó tổng . . . . . . thật quá đáng".

Cô hoảng hốt tựa hồ nghe thấy trợ lý nói những lời này, không đáp lại, bàn tay khẽ run rẩy nhận lấy tờ báo lá cải thậm chí vẫn còn nặn ra một nụ cười với cô ấy. 

"Không có chuyện gì, có thể chỉ là hiểu lầm, không có việc gì. . . . . ."

Không có việc gì.

Trình Kỳ Khiết vội vàng đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, mọi thứ trước mắt xiêu vẹo, rốt cuộc nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Từng giọt nước mắt rơi vào bìa trang tạp chí, phát ra âm thanh ‘bộp bộp’, cô nhìn tấm hình cùng tiêu đề nóng bỏng trên đó. 

Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh trở nên lạnh nhạt sao? Anh đã phát hiện ra bạn gái trước đây tốt hơn cô rất nhiều? Thứ mà cô từng cho là hạnh phúc thì ra chỉ giữ gìn được ngắn thế đấy? 

Đau lòng đến mức khó thở, cô không biết còn có thể đau đến vậy, trước kia cô cũng ghen tỵ nhưng bây giờ nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác thì cảm giác khổ sở này lớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu như giữa bọn họ không từng trải qua những ngày ấm áp ngọt ngào thì bây giờ tưởng tượng ra anh cùng với người phụ nữ khác có giống như khi ở cùng cô,.....

Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên làm cô giật bắn mình.