Trình Kỳ Khiết cúi đầu, nắm chặt dao nĩa trong tay.

Cô đột nhiên hận bản thân mình biết được tiếng Pháp, cô không muốn nghe bạn anh  nói như thế nào về cô.

Cô không đủ hoàn mỹ, không xứng với anh.

Đó là sự thật nhưng do vậy mới đả thương người hơn.

“Cậu ở đây nói bậy bạ gì đó?" Nghe được bạn bè chê bai như vậy, trong lòng Trịnh Bang Duệ vọt lên lửa giận, sắc mắt đột ngột thay đổi, đạp bàn đứng dậy, "Vợ của tôi rất hoàn mỹ, không có cái khuyết điểm nào, cho dù cậu là bạn của tôi thì tôi cũng  không có cách nào dễ dàng tha thứ cậu nói như vậy với cô ấy”. 

Giọng điệu cùng ánh mắt tức giận của anh khiến mọi người đều ngây dại. Ba Đa Lôi không ngờ phản ứng của anh sẽ kịch liệt như vậy, tay chân trở nên luống cuống còn vẻ mặt Trình Kỳ Khiết lại kinh ngạc ngước nhìn Trịnh Bang Duệ.

Anh vươn tay với cô."Chúng ta đi".

Hiển nhiên anh vẫn còn tức giận, lúc này là nổi giận thật sự.

"Bang, Bang Duệ. . . . . .Thật xin lỗi. . . . Mình . . . ." Ba Đa Lôi thật sự luống cuống, anh không biết Trịnh Bang Duệ  sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh nhớ rõ trong quá khứ bọn họ đều tương đối cởi mở về đề tài phái nữ, thậm chí đến chuyện trao đổi bạn gái, bình luận về bạn gái cũng đã làm, anh chưa bao giờ nghĩ đến Trịnh Bang Duệ sẽ vì một người phụ nữ mà trở mặt với anh. 

Xem ra anh sai lầm rồi, Bang Duệ coi trọng vợ anh ta vượt quá mức tưởng tượng của anh. 

Trịnh Bang Duệ không để ý đến anh ta, dắt tay Trình Kỳ Khiết không buồn để ý lễ nghi*, đi thẳng ra ngoài. (*lễ nghi: chào hỏi sau khi về đó ^_^ )

Mặt của anh vẫn vô cùng nghiêm nghị, không lên tiếng nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở phẫn nộ.

Cho đến khi hai người đi ra phòng ăn, ngồi lên xe, Trịnh Bang Duệ vẫn mím môi không nói.

"Tại sao anh lại đột nhiên tức giận bỏ đi?" Trình Kỳ Khiết cẩn thận dò hỏi.

Sắc mặt Trịnh Bang Duệ rất khó coi."Hắn ta nói những lời khốn kiếp".

"Lời của anh ta nói có nghiêm trọng vậy không? Em nhớ trước khi đi anh nói anh ta là người bạn hợp tác rất quan trọng, anh không lo đắc tội anh ta về sau hợp tác sẽ bị phá bỏ?” 

"Phá bỏ thì phá bỏ".

Nghe anh bình tĩnh nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, trong lòng vui sướng như pháo hoa nổ tung rực rở màu sắc. 

Anh vì bảo vệ cô mà không tiếc trở mặt cùng đối tác làm ăn quan trọng.

Hơn nữa anh còn không nói cho cô biết những lời nói đả thương người kia, phần dịu dàng chăm sóc này làm cho cô cảm động. 

Thích người này.

Trong nháy mắt, cô càng cảm giác được mình thật sự rất thích anh.

Bất luận bị nói "không xứng với" cái gì, tóm lại mình chính là thích anh, mặc kệ người ta nói về hôn nhân của bọn họ như thế nào, sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô biết cô sẽ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh.

Cho dù có khả năng chuyện này không có ý nghĩa gì, dầu rằng anh cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt . . . . .

"Merci." Cô nhẹ nhàng phát âm chuẩn tiếng Pháp nói ra cám ơn.

Trịnh Bang Duệ chợt quay đầu nhìn cô, ý thức thì ra ngày từ đầu cô cũng nghe hiểu lời nói của Ba Đa Lôi, anh có chút lúng túng như khi lời nói dối bị vạch trần.

"Những lời hắn ta nói em không cần để ý, vết bớt trên mặt em thực ra anh cảm thấy không sao cả”. Hiếm thấy anh có nghĩ bản thân nhất thiết cần phải giải thích chuyện kia, chỉ vì không muốn cô khó chịu. 

Cô vẫn luôn tự ti, nguyên nhân tự ti chính là vết bớt này, nhưng anh không chỉ nói với cô một lần không sao cả, không cần lo người ta nghĩ như thế nào, nếu là người khác nói cô sẽ vẫn để ý, nhưng chỉ cần anh nói không sao cả thì giống như có lực lượng tin tưởng thật sự không có gì. 

"Ừ, cám ơn anh".

Đôi mắt trong suốt dõi theo anh, toàn tâm toàn ý, tràn đầy tình yêu. Ánh đèn ban đêm ngoài xe chiếu sáng hai gò má mềm mại hồng hào của cô, ngực Trịnh Bang Duệ trở nên căng thẳng, trái tim nhảy lên kịch liệt.

Ý thức được mình còn nắm thật chặt tay cô, ý thức được hai người ở rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô . . . . . . Anh có chút hốt hoảng buông cô ra.

Đáng chết chuyện gì xảy ra thế này?

Vừa rồi anh muốn cúi đầu hôn môi cô, là chuyện gì xảy ra. . . .

Trịnh Bang Duệ mơ một giấc mơ, không nhớ rõ nội dung là gì chỉ nhớ có cảm giác rất thoải mái hạnh phúc như đặt mình trong hương thơm ngào ngạt mềm mại ở vườn hoa. Anh chưa từng một lần ngủ có cảm giác an toàn như vậy, thậm chí khi anh tỉnh lại trên mặt vẫn mang theo nụ cười. . . . . .

Vậy mà nụ cười của anh lại biến thành kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Lúc này anh mới hiểu ra hương thơm kia là trên người vợ đang vùi mình ngủ say trong lòng anh.

Từ kết hôn đến nay, mặc dù bọn họ vẫn cùng giường chung gối nhưng cũng chỉ là ngủ ở trên một cái giường, tự chiếm cứ hai bên giường, lần này làm sao cô lại rúc vào lòng anh rồi, có thể do thời tiết quá lạnh hoặc là giường khách sạn quá mềm, tóm lại bây giờ biến thành tình huống lúng túng như vậy.

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Bang Duệ là thu tay lại nhưng anh vừa cử động, mi tâm cô liền khẽ nhíu lại, anh lập tức dừng lại bất động không đành lòng. . . . . . Quấy nhiễu cô.

Để cho cô ngủ nhiều hơn chút nữa đi, anh vì hành động của mình lấy lý do, mấy ngày nay từ khi ra nước ngoài cô vẫn ngủ không ngon đi theo anh chạy ngược chạy xuôi cũng thật làm khó cho cô.

Hơn nữa ôm cô như vậy. . . . . . Cảm giác lại cực kỳ tốt.

Khó trách anh lại mơ giấc mơ mềm mại ngọt ngào đến thế, bởi vì do cô mềm mại ngọt ngào, mùi thơm trên người cô không phải từ mỹ phẩm, cô không trang điểm nên anh suy đoán hẳn là mùi dầu gội đầu.

Mùi hương kia hấp dẫn anh, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu. Ừ, rất thơm, nhưng không chỉ mùi vị này, anh lại ngửi xuống chút nữa, ở vành tai cô ngửi được hương vị trong lành thu hút anh.

Động tác của anh bất chợt dừng lại.

Anh đang làm cái gì? Hành động này giống như biến thái. (LC: *cười sặc sụa* không định chú thích cái này nhưng không nhịn được đoạn này nữa, anh thật hồn nhiên!!! :3 )

Lúng túng dời đầu khỏi, mùi hương kia rời xa vậy mà anh có cảm giác khó bỏ, muốn ngửi thấy rõ hơn, chìm nghỉm ở trong mùi hương đó. . . . . .

Động tác của anh có thể đã quấy rầy cô, cô chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía anh, sau đó lười biếng nở một nụ cười ngọt ngào với anh như trong mộng.

Nụ cười đó làm tim anh đập liên hồi. 

Trình Kỳ Khiết chớp mắt mấy lần, giống như đã tỉnh hẳn, đột nhiên mắt mở to, lùi mình về sau

"À, thật xin lỗi. . . . . . Không phải em cố ý".

Cô giống như con nai bị hoảng sợ, bật dậy khỏi giường chạy vọt vào phòng tắm.

Trong ngực thiếu nhiệt độ của cô, Trịnh Bang Duệ lại có chút buồn bã, nhìn bóng dáng người kia biến mất ở cửa phòng tắm, anh hoài nghi có phải vừa rồi có chỗ nào không thích hợp, nếu không làm sao sẽ. . . . . . Cảm giác vợ mình rất mê người?

Qua hơn 10' sau, Trình Kỳ Khiết mới đi ra khỏi phòng tắm, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch, mặc dù tối hôm qua không có chút ấn tượng mình hoàn toàn ngủ thẳng trong ngực anh như thế nào nhưng cảm giác bị anh ôm chặt lại chân thật như vậy làm cho người ta thật xấu hổ.  

Trịnh Bang Duệ đã rời giường, ngồi ở bên cạnh bàn ăn đọc báo.

Đeo gọng kính mảnh, gò má bị che bởi tờ báo, sống mũi thẳng cùng môi mỏng mím lại cũng hết sức hoàn mỹ, hơn nữa cô thích mái tóc của anh, dày mà thô đen như cá tính kiên cường và cố chấp của anh, tràn đầy vị nam tính. 

Đây là chồng của cô, tối hôm qua còn cùng cô chung giường chung gối.

Chỉ mới nghĩ đến điểm này, trong lòng liền nóng rực, tình cảm mãnh liệt khiến người ta hoa mắt chóng mặt suýt nữa đem làm cô bao phủ, mà cô phải liều mình áp chế phần tình cảm này mới không dọa đến anh.