"Ông mặc kệ cháu cùng cô gái này là vui đùa một chút hay là nghiêm túc, tóm lại là sớm đuổi cô ta đi, họ Trịnh không có khả năng chấp nhận loại phụ nữ không môn đăng hộ đối này vào cửa!"

Những lời nói này đụng đến chỗ đau của Trịnh Bang Duệ, bởi vì mẹ ruột anh cũng bị chính ông nội dùng lý do như vậy để đuổi đi từ ngoài cửa, cho đến trước khi chết, bà cũng chưa từng bước quá một bước vào cửa nhà họTrịnh.

Sắc mặt anh trầm xuống, đang định nói gì thì Trịnh Chính Đường lại mở miệng trước.

"Người được chọn là vợ tương lai của cháu ông đã có đối tượng".

Trịnh Bang Duệ nhếch lông mày, không ngờ ông nội đã tính xong?

"Cháu gái Trình gia đi du học từ nước Mĩ trở về. Ông đã xem qua con bé, là một đứa có lễ phép, con bé được giáo dục và học thức cũng rất tốt, quan trọng hơn là, Trình thị kinh doanh thành công ở ngành ẩm thực cùng khách sạn sẽ là hậu thuẫn mạnh mẽ cho chúng ta tiến quân khai thác mở rộng thị trường, cho nên mấy ngày tới ông sẽ sắp xếp cho các cháu gặp mặt.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy. Ông mệt mỏi, tất cả đi ra ngoài cả đi!"

Lão chủ tịch cũng đã nói như vậy, mọi người không thể làm gì khác hơn là rời khỏi phòng chủ tịch.

Phương Tú Khanh thấy ba chồng không những không trách cứ Trịnh Bang Duệ, còn giúp nó an bài chuyện hôn nhân, để cho bà vốn có ý nghĩ đạp Trịnh Bang Duệ một cái, chẳng những mục đích không đạt được, trái lại có thể tìm một chỗ dựa vững chắc cho nó, bà không khỏi tức giận.

Bà độc ác trừng Trịnh Bang Duệ, ngẩng đầu mang theo hai đứa con gái cùng cả ông chồng vô dụng rụt đầu rụt cổ quay đầu rời đi.

Trịnh Bang Duệ lạnh lùng nhìn đoàn người rời đi, nhếch miệng.

Anh hiểu được Phương Tú Khanh đang tức giận cái gì.

Nếu như cưới con gái Trình gia, địa vị sau này của anh càng thêm vững chắc.

Nhưng như vậy anh phải sống chung cùng một người phụ nữ chưa biết cả đời sao? Cũng giống như kiểu của ba anh trở thành một con cờ của đám hỏi liên doanh thương nghiệp? Nghĩ đến người phụ nữ chưa từng gặp này có thể giống như mẹ cả Phương Tú Khanh, ở ngoài mặt thì giả bộ cao quý hào phóng, thực tế lại là một ác ma lòng dạ nhỏ mọn, trái tim của anh cũng không khỏi trầm xuống.

Tâm tình Trịnh Bang Duệ không tốt đi trở về phòng làm việc Phó tổng giám đốc của mình.

"Phó tổng". Trợ lý anh vừa thấy được anh liền vội vàng tiến lên đón. " Giám đốc tài vụ ở trong phòng làm việc của ngài chờ ngài một buổi sáng rồi, hình như tâm tình không được tốt".

Trịnh Bang Duệ hừ lạnh, anh biết ông ta là vì cái gì mà đến. Anh chấm dứt lấy hàng hóa cùng quan hệ hợp tác nhiều năm với công ty người thân của ông ta, quyết định áp dụng phương thức đấu giá để định đọat nhà cung cấp hàng mới, ông ta không có được đến lợi ích, đương nhiên sẽ tức giận đến giậm chân.

Hừ! Ỷ vào mình là cổ đông lâu năm, liền cho rằng không người nào dám động đến ông ta? Anh chính là không ưa thứ người trắng trợn chiếm tiện nghi của công ty như thế, anh đã nhiều năm ở công ty cố gắng, thật vất vả gần đây dự án mở rộng kinh doanh làm ra chút thành tích, ở công ty địa vị càng thêm vững chắc, chuyện thứ nhất làm chính là tìm những ông già kia để xử lí.

Anh biết làm như vậy bọn họ sẽ càng xem anh là kẻ thù, sẽ cùng hướng về phía bà mẹ lớn kia, sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn tới chèn ép anh. . . . . . Những thứ này cũng không quan hệ! Anh tin tưởng mình làm đúng, là việc có lợi cho công ty, chỉ có như vậy, anh mới đứng vững được bước chân.

"Đã biết". Anh đối với trợ lý gật đầu một cái, nhưng không vội đi vào phòng làm việc đi nghe ông ta oán trách cùng chửi bới như người mắc bệnh tâm thần, trước tiên đối với trợ lý giao phó công việc phải hoàn thành trong ngày hôm nay.

Trợ lý Vương ghi chép lại từng cái một, những thứ kia đừng nói một ngày, sợ rằng dùng cả tuần lễ cũng làm không xong được tất cả hạng mục công việc, mồ hôi lạnh theo sống lưng trợ lý Vương chậm rãi chảy xuống.

Năng lực làm việc cùng tinh thần của Trịnh Bang Duệ ở công ty là rất nổi tiếng. Không giống với người kế thừa công ty đời thứ ba trong ấn tượng đại bộ phận người, chỉ cần từng cùng anh công tác mọi người đều biết, sau khi anh cho áp lực lớn xuống dưới, đừng bảo là làm đến khiến cho anh hài lòng, ngay cả đuổi theo tiến độ của anh cũng rất khó khăn.

Cuối cùng chép đến đầy thì trợ lý Vương sắp khóc lên."Phó tổng, hôm nay, tôi. . . . . . tôi sợ rằng xử lý không xong. . . . . ."

Trịnh Bang Duệ cau mày trừng mắt liếc một cái."Đồ vô dụng! Chuyện đơn giản như vậy cũng không làm xong? Tôi mặc kệ anh phải làm thêm giờ hay kêu những người ngành khác tới giúp anh, nói tóm lại hôm nay tôi muốn công việc phải làm xong".

Trợ lý Vương cúi đầu."Vâng"

Công việc này đã quá đả kích sự tự tin của bản thân, từ trường nổi tiếng nước ngoài tốt nghiệp MBA trở về, trợ lý Vương cho là mọi thứ mình đều rất lợi hại, nhưng vào Trịnh thị mới hiểu rõ đến Phó tổng giám đốc Trịnh đáng sợ. Nghe nói tại lúc đang học đại học, anh đã đi làm trong Trịnh thị, từ chức vụ thấp nhất làm lên, cuộc sống du học nước ngoài trải qua cũng không phải làm Đại Thiếu Gia, mà là chủ động vào trong các công ty lớn vừa làm vừa học, thể nghiệm cụ thể phương thức họat động của những tập đoàn lớn có tài lực hùng hậu vượt lên trên cả quốc gia.