Edit: Nhạc Dao

Beta: Hikari2088

Bây giờ bên Martha Vineyard đang là hoàng hôn, ánh nắng ấm áp chiếu vào bãi cát như phủ một làn sương trắng lên bờ biển xanh thẳm mênh mông.

trên bờ biển có một đám trai gái ăn mặc mát mẻ vui vẻ cười nói và tận hưởng phong cảnh đẹp đẽ này.

“Ha ha ha ha ha!!! Mợ nó, Tần Chấp cậu cũng có ngày hôm nay sao!! Ha ha ha ha.”

Đúng vào lúc này, một tràng cười điên dại trộn lẫn ngôn ngữ khác từ dưới một ô dù che nắng khiến những ai đi ngang qua đều tò mò nhìn vào thì thấy một người đàn ông tóc đen da vàng đang điên cuồng đập vào ghế dựa, cười như điên như dại. Mỹ nữ mặc bikini nằm bên cạnh anh ta ngơ ngác cầm quả nho đã được lột vỏ bị anh ta đẩy ra.

Qua một lúc lâu, công tử Chu mới xoa cái bụng của mình, đôi mắt đảo qua đảo lại, môi nở một nụ cười xấu xa.

Mỹ nữ ngực to eo nhỏ bên cạnh anh ta cúi người xuống nhặt cái mũ vành rộng của mình lên, ngọt ngào kề sát vào ngực cậu Chu: “Nhị thiếu~”

một tay công tử Chu kề điện thoại vào sát tai, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của mỹ nhân, cười tủm tỉm thưởng cho cô nàng một nụ hôn.

“Alô, A Phương!… Tôi là Nhị gia của cậu đây!”

“A Phương à, hôm nay tôi muốn cậu đi làm một việc!”

“… Thiếu gia nói đi!”

“Nhớ đưa cho Tần Chấp một con mèo. Ừ, là mèo Ragdoll, nhớ phải ngoan đấy nhé! Ha ha ha ha.”

A Phương vừa hay nghe được tiếng bàn tán xôn xao ở đầu dây bên kia:…

Thiếu gia, sao cậu cứ thích tìm đường chết thế?!!!

***

Cảm giác khi có một thiếu gia thích tự tìm đường chết là như thế nào? A Phương có thể nói cho bạn biết chính là cảm giác bây giờ!

QAQ Xin Tần thiếu đừng nhìn tôi như vậy mà, không phải tự tôi muốn đến đâu… (╥﹏╥)

Hôm nay là thứ bảy nên tâm trạng của Tần Chấp rất tốt, sự thoả mãn từ đuôi lông mày đến khoé mắt vẫn chưa tan biến sau khi rời giường cho đến khi anh nhìn thấy A Phương trưng ra vẻ mặt đưa đám ở ngoài cửa.

“Meo~” Cái lồng trong tay A Phương truyền đến một tiếng mèo kêu mềm mại.

***

Tần Chấp đóng cửa lại, chặn tiếng mèo kêu ở ngoài cửa, quyết định hôm nay sẽ không chạy bộ.

***

“Uyển Uyển~”

Tần Chấp hôn lên khoé môi Tô Uyển, đặt đồ ăn đã làm xong bên mép giường.

anh ngồi tựa vào đầu giường, nửa đỡ nửa ôm vợ vào lòng, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trước trán cô ra, dùng khăn ấm dịu dàng lau mặt cho vợ.

cô cảm thấy có gì đó trên mặt mình nên không vui nhíu mày, lắc đầu như muốn hất nó xuống vậy.

Nụ cười của anh càng ôn hoà hơn, nhỏ giọng dỗ dành vợ: “Uyển Uyển dậy đi nào~ Ăn xong rồi ngủ tiếp nhé?”

“Chào buổi sáng!” cô miễn cưỡng mở mắt ra, hai tay vòng qua cổ anh rồi làm nũng cọ cọ.

“Ngoan nào, em súc miệng đi~” anh vừa đỡ cái đầu nhỏ quay qua quay lại của cô trong lòng mình vừa cầm nước súc miệng.

Lúc Tô Uyển mơ màng rất ngoan nên đã làm theo lời anh, sau đó lại tiếp tục tựa vào lòng anh.

“Bảo bối, a~” anh vừa hôn lên tóc cô vừa gắp một ít thức ăn, tiếp tục công cuộc dỗ dành cô vợ đáng yêu vẫn chưa chịu mở mắt ra của mình.

cô không mở mắt, há miệng nuốt hết đồ ăn.

Lông mày cô khẽ nhíu lại khi ăn trúng một miếng cà rốt, khẽ mở mắt ra rồi lại vội vàng nhắm mắt, ấm ức nói: “Em không muốn ăn cà rốt đâu~”

“Được được được, không ăn, không ăn~” anh không chút do dự thoả hiệp, nhìn dáng vẻ ấm ức đáng yêu của cô thì quyết định… Trưa nay sẽ ăn cà rốt *mỉm cười*

Sau khi đút cho cô xong, anh nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường, dém góc chăn cho cô.

anh vỗ nhẹ lưng cô khi thấy cô ngủ không yên: “Ngoan, ngủ đi~”

anh đợi cô an tâm đi vào giấc ngủ thì mới bỏ chén vào máy rửa bát, sau đó đi vào thư phòng chọn sách. Chỉ trong chốc lát, anh đã chọn được một vài quyển sách cầm về phòng ngủ để đọc.

Mọi người đều nói tình yêu có hạn sử dụng. Khi hai người ở bên nhau, mỗi ngày đều nhìn thấy đối phương và nghe được giọng của nhau thì từ từ sẽ quen với việc có đối phương bên cạnh. Cứ như vậy, thị giác và thính giác mệt mỏi, lượng hormone giảm đi, cảm giác cũng nhạt dần rồi vấn đề sẽ xuất hiện.

nói ra chắc không ai tin họ quen nhau đã lâu, tình yêu của Tần Chấp dành cho Tô Uyển không những không phai nhạt theo thời gian mà còn càng ngày càng tăng.

anh cảm thấy ngọt ngào mỗi khi thấy cô, luôn rung động với từng hành động của cô, đồng thời còn muốn nhìn thấy cô từng giây từng phút. Thậm chí, anh còn không thể chịu đựng được việc người khác nhìn cô quá một giây, hành động này sẽ khiến anh muốn đánh gãy chân người kia, sau đó móc mắt họ ra.

Tần Chấp nheo mắt lại, tuy sự điên cuồng trong mắt nhảy múa nhưng anh vẫn cẩn thận chui vào ổ chăn, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vợ vô thức lăn vào lòng anh.

***

Khi Tô Uyển thức dậy thì bỗng dưng không biết bây giờ là lúc nào rồi. Trong phòng có màn cửa thậtdày, ánh đèn đầu giường toả ra ánh sáng mờ mờ, Tần Chấp đang tựa vào đầu giường đọc một quyển sách thật dày.

“A Chấp~” cô dúi đầu vào bụng anh, giọng nói vang vọng lại.

anh tận hưởng giây phút bình yên của hiện tại, vuốt tóc cô: “Hử?”

“Em mơ một giấc mơ.” cô ôm eo anh, buồn bực nói: “Em mơ thấy Sói xám bay lên trời, trong miệng nó còn ngậm lấy Lượng Lượng!”

“A Chấp, anh nói xem, có khi nào Lượng Lượng đã bay mất tiêu rồi không?!” cô cảm thấy hơi lo lắng nên dịch người lên một chút, sau đó vừa nhìn vừa hỏi anh.

“…không đâu.” anh bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, thản nhiên đáp lời.

cô rất vui khi thấy anh đã đồng ý với việc này. Còn về phần vì sao cô không hỏi anh thật hay giả là vì ở trong lòng cô, anh luôn nói thật.

cô lười biếng ngáp một cái khi nằm trong lòng anh.

“một giờ rồi, em đói chưa?” anh cầm đồng hồ của mình ở bên cạnh lên nhìn rồi hỏi: “Trưa nay anh nấu canh đầu cá nấu với đậu hũ nhé?”

“Chỉ cần A Chấp làm là được hết!” Đôi mắt cô híp lại thành một vầng trăng khuyết khi cười rộ lên.

***

Tần Chấp ung dung dẫn theo cái đuôi nhỏ vào nhà bếp. anh bật bếp lên, bình tĩnh nêm nếm nào là hành, nào là gừng vào. Trong khi đó, cô vừa ôm eo anh vừa say mê nhìn theo từng hành động của anh.

“Reng reng reng!”

“A Chấp, là điện thoại của Chu Thần!” cô chạy đến phòng khách rồi lấy điện thoại của anh vào đây.

anh quay đầu lại hôn cô rồi nheo mắt nói: “Bảo bối giúp anh cầm được không?”

“Alô, Tần thú? Ha ha ha, nhà ngươi đã thấy món quà ông đây tặng mi chưa?! Có thích không hả?!”

anh kéo cô ôm chặt lấy mình, sau khi đặt hết đồ ăn lên bàn thì mới bình tĩnh nói: “không thấy.”

“không thể nào!” anh ta chưa kịp kích động thì tiếng gõ cửa đã vang lên: “Mi đợi chút nữa đi…”

“A!!! Con chuột!!!”

Tần Chấp chậm rãi nói thêm một câu khi nghe tiếng hét thảm thiết đầu dây bên kia: “Nhưng vừa rồi tôi đã giúp cậu gọi phục vụ phòng rồi, chắc bây giờ đã tới rồi.”

anh vừa mới gọi họ bưng lên càng nhiều con chuột càng giống thật càng tốt, chỉ không may là Chu nhị thiếu không sợ trời không sợ đất lại sợ chuột.

“Tần thú! Cậu tàn nhẫn thật!” Chu nhị thiếu nghiến răng nghiến lợi nói. Mợ nó, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

Tần Chấp lau tay, sau đó xoay người ôm lấy vợ yêu: “Bảo bối, tay có đau không?” anh vừa nói vừa hôn lên khoé môi của cô.

***

Trong đầu Chu nhị thiếu ở đầu bên kia chỉ còn lại hai chữ “Mợ nó!” khi thấy cuộc gọi đã chấm dứt.