Đang tôi xanh phơi phới, cái tuổi 22 đang ngồi trong ghế giảng đường đại học tôi lại bị bắt phải lấy chồng - người mà tôi chưa hề gặp mặt.
Lý do ông bà đưa ra cũng thật lạ lùng: thay con gái chủ nợ lấy chồng.
Tôi cũng không hiểu được làm sao mà ba mẹ lại vô lý đến mức đó, hôn nhân đại sự có phải chuyện giỡn đâu, đằng này ai lại đi ép con gái mình lấy chồng như thế bao giờ. Thời đại tiên tiến chứ có còn thời phong kiến ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa đâu. Nhưng mà áo mặc thật sự làm sao qua khỏi đầu, nhìn ba mẹ kề dao vào cổ thì phận làm con như tôi phải nín nhịn mà gật đầu.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy u uất và chán nản như bây giờ, cái số như con tu hú lênh đênh không được quyền định đoạt cho riêng mình.