Sáng hôm sau khi tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình ta.
Ta theo bản năng ngửi ngửi, dường như không có mùi vị gì kỳ lạ, trên người cũng không có chỗ nào khó chịu. Hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trong quyển sách mà bà mối nhét cho ta. Ừm… Quả nhiên vạn người mê là người nằm dưới sao. Ta chìm vào suy tư. Đang tính toán có nên lấy chuyện này ra làm cớ để đề nghị hòa ly hay không, thì Đàm Liên đẩy cửa bước vào. Ánh ban mai chiếu lên người hắn, nhưng dung mạo của Đàm Liên còn rực rỡ hơn cả ánh dương, khiến ta nhất thời thất thần. Cứ như vậy bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đề nghị hòa ly. Thấy ta ngây người, Đàm Liên mỉm cười: “Phu nhân đã tỉnh, vậy là tốt rồi, chúng ta lên đường thôi.” Ta: ? Ta rùng mình: “Lên đường, ai? Tiễn ta lên đường sao?!” Chỉ là cưỡng hôn hắn một cái, cũng không đến nỗi phải c.h.ế.t đâu chứ? Mãi đến khi ta hoảng sợ leo lên xe ngựa, Đàm Liên mới chậm rãi giải thích cho ta nguyên do. Ngày thứ hai sau khi thành thân, tân nương tử phải dâng trà cho cha mẹ chồng, nhưng mẫu thân Đàm Liên đã qua đời từ sớm, gia phong nhà họ Đàm lại có chút đặc thù. Cho nên, tân nương tử sau khi vào cửa phải đến Phụng Quốc Tự, tự tay thắp cho phu nhân nhà họ Đàm một nén nhang. Có thể nói, chỉ khi nào thắp xong nén nhang này, mới coi như là chân chính được nhà họ Đàm công nhận. Mà “vinh hạnh” này, trong cốt truyện mà ta đã xem trong mơ, mãi đến gần kết thúc cũng không có người thứ hai nào có được. Nói cách khác… “Bia ngắm di động… bia ngắm di động dễ bị người ta ghen ghét nhất…” Ta tuyệt vọng than thở. Giọng ta không lớn, nên Đàm Liên hẳn là không nghe rõ, hắn nhìn về phía ta. “Hửm? Phu nhân nói gì vậy?” Ta cố gắng quay đầu đi, không nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia nữa, giọng nói khô khốc cầu xin hắn. “Đừng gọi ta là phu nhân nữa…” Chẳng lẽ còn sợ ta chưa đủ bị người ta ghen ghét sao? Đàm Liên bị yêu cầu khó hiểu này làm cho sững sờ, sau đó dùng vẻ mặt “phu nhân lại thẹn thùng nữa rồi” nhìn ta, rồi vô cùng dung túng mà đổi cách xưng hô. “Được, vậy ta gọi khuê danh của phu nhân vậy… Bảo Bình?” Tai ta nóng lên, thầm mắng một tiếng đáng ghét. Thật sự nên để cho vị hoàng tử nào đó đến xem thử, rốt cuộc ai mới là hồ ly tinh chân chính. Đến Phụng Quốc Tự, Đàm Liên bị mấy tiểu hòa thượng kích động vây quanh, được bọn họ dẫn đi chuẩn bị đồ thắp hương. Ta, nhân vật chính trong việc thắp hương, lại bị gạt sang một bên. Thấy không ai quan tâm đến mình, ta liền hòa vào dòng người đi bái Phật. Nghe nói Phụng Quốc Tự rất linh thiêng. Đang do dự có nên dâng chút tiền hương hỏa hay không, thì phía sau bỗng nhiên cố ý truyền đến tiếng “thì thầm to nhỏ”. “Vị kia chính là thê tử của Đàm công tử sao?” “Cũng bình thường thôi, không có khí chất gì, chỉ có khuôn mặt là ưa nhìn một chút, ai biết đã bôi lên mặt bao nhiêu son phấn.”“Dù sao cũng chỉ là nữ nhi của thương nhân, ngươi cho rằng còn có thể có được khí chất gì.” Tốt lắm, dám nói xấu ta ngay trước mặt ta. Coi ta là quả hồng mềm để nắn bóp sao, các ngươi chọn đúng người rồi đấy. Ta lập tức đứng dậy, quay đầu muốn đi tìm Đàm Liên, nhưng lại bị một vị tiểu thư nào đó từ phía sau đụng trúng. Đây là muốn ăn vạ sao? Bằng hữu của vị tiểu thư kia lập tức xúm lại, vừa đỡ tiểu thư dậy, vừa chặn đường ta. “Thứ không biết nhìn đường này, ngươi có biết người mà ngươi vừa đụng trúng là ai không? Lạc Nguyệt là tiểu thư phủ Thượng thư, cẩn thận Thượng thư đại nhân trị tội ngươi!” Ta thầm giật mình, nhanh chóng nhớ lại cốt truyện. Thượng thư đại nhân… Ừm, Lục bộ Thượng thư đều là lão già râu tóc bạc phơ, không có nam phụ tiềm ẩn nào là chó điên cả. An toàn. Động tác thở phào nhẹ nhõm của ta có lẽ hơi rõ ràng, khiến đám người tiểu thư kia hiểu lầm. “Chỉ là một nữ nhi của thương nhân, vậy mà cũng dám khinh thường phủ Thượng thư sao!” “Quả thực ngu dốt…” Ta đau đầu nhìn những cô nương chỉ biết động khẩu mà không biết động thủ này, cảm giác như có hàng trăm con chim sẻ ríu rít bên tai. Thật ồn ào, nhưng biết làm sao được, ai bảo phụ thân của người ta làm quan lớn. Dù sao bị các nàng ta chế giễu vài câu cũng chẳng đau ngứa gì, chi bằng đợi Đàm Liên đến đón ta thì hơn. ***