Ta bĩu môi nói: “Đàm Liên, ta nhớ nhà.”
Nhà ta chỉ là làm ăn buôn bán, người nhà họ Tạ đều rất sợ chết, ngay cả đao kiếm cũng không bán, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với cái chết gần đến vậy. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Đàm Liên, những chuyện như vậy chắc chắn sẽ không chỉ có một lần. Đàm Liên lại không hiểu ý ta: “Vậy ngày mai chúng ta khởi hành về kinh, nếu nàng sợ, sau khi về, chúng ta sẽ điều thêm nhiều thị vệ vào trong viện.” Ta liền không nỡ nói, kỳ thực là ta muốn về nhà họ Tạ. “Ngày mai không được, cũng không gấp như vậy.” Ta nhìn vết thương trên vai hắn, nói: “Ít nhất cũng phải đợi vết thương lành thêm một chút nữa.” Nếu không, cứ xóc nảy trên xe ngựa, thuốc hôm nay coi như uống vô ích. Đàm Liên tự nhiên là không phản đối, nói tất cả đều tuỳ ý ta. Trong những ngày dưỡng thương, chúng ta luôn ở trong tiệm thuốc của lão lang trung, tuy rằng điều kiện có khó khăn một chút, nhưng thắng ở chỗ yên tâm. Đàm Liên không hỏi ta vì sao không dám trở về, cũng giống như hắn cũng chưa từng hỏi ta, ngày hôm đó vì sao lại chửi mắng Cố Nam Chu. Ta đã từng nghĩ đến chuyện phải nói ra, nhưng lời đến bên môi lại im lặng nuốt xuống. Nói ra thì sao chứ, Đàm Liên lúc này thậm chí còn coi như là cấp dưới của Cố Nam Chu, nói ra, ngoài việc khiến hắn cùng ta lo lắng sợ hãi, cũng chẳng có tác dụng gì khác. Ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng… Vì sao chứ?Vì sao Cố Nam Chu có thể ngang nhiên coi mạng người như cỏ rác, chỉ vì ta chiếm vị trí bên cạnh Đàm Liên, liền có thể quang minh chính đại sai người đến giết ta. Trong thoại bản, có lẽ hắn ta là một nam phụ si tình tà mê khuynh quốc, nhưng ở hiện thực, ta chỉ cảm thấy ghê tởm. Đàm Liên lại không hề hay biết gì về những ánh mắt thèm muốn hắn, trong vũng bùn lầy những con sói đang rình rập, đóa bạch liên hoa vẫn luôn vô tri vô giác tỏa ra hương thơm khiến người ta thèm thuồng. Ta mím môi nhìn người trước mặt đang vì thuốc đắng mà nhất quyết không chịu há miệng. “Chỉ uống một ngụm thôi.” Đương nhiên, phía sau một ngụm còn có “lại một ngụm nữa”, “lần cuối cùng”, “thật sự là lần cuối cùng” và “lần cuối cùng nhất”. Đàm Liên nhìn bát thuốc đen ngòm, lại ngẩng đầu nhìn môi ta, sau đó lại cúi đầu nhìn bát thuốc… Cứ như vậy lặp đi lặp lại, ý ám hiệu rất rõ ràng. Hắn tự lẩm bẩm: “Thuốc đắng như vậy, nếu có chút ngọt để trung hòa thì tốt biết mấy.” Ta nhớ rõ ở chỗ lão lang trung có đường. Nhưng ta không đi lấy. Rất không đúng lúc, vào khoảnh khắc đó, ta lại nhớ đến Cố Nam Chu. Nhớ đến những lời đồn đại trong ngày thành thân, nhớ đến sự làm khó dễ ở Phụng Quốc Tự và phủ Trưởng công chúa, nhớ đến những lời bọn họ nói ta không xứng với Đàm Liên, lại nhớ đến bóng lưng cô độc trong giấc mơ. Ta bưng bát thuốc ngậm một ngụm, sau đó giữ cằm Đàm Liên, hôn lên môi hắn.
Cố Nam Chu c.h.ế.t tiệt! Đây là phu quân mà ta đã bái đường thành thân, cáo với trời đất, vì sao phải nhường cho những kẻ súc sinh kia. Ta không nhường. Sự thật chứng minh, có lẽ ta không có tư chất làm sắc quỷ. Cuối cùng bát thuốc kia vào bụng ai, ta đã không còn nhớ rõ, lúc đầu ta còn cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng sau đó không biết như thế nào, ta đã bị Đàm Liên ôm lên ngồi trên đùi. Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc lại khiến ta choáng váng, mãi đến khi bị Đàm Liên hung hăng cắn một cái vào môi dưới, ta mới hoàn hồn, vội vàng bò dậy khỏi người bệnh. Ta hoảng hốt ngồi xổm trên mặt đất che mặt, len lén ngẩng đầu quan sát, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Đàm Liên. Gương mặt mỹ nhân ửng đỏ, nhưng so với mặt, càng đỏ hơn chính là đôi môi bị cắn sưng lên. Ta: “…” Mặt ta nóng bừng, trực tiếp vùi đầu vào giữa hai đầu gối, không muốn ngẩng đầu lên nữa. Đây hẳn là lần thân mật nhất của ta và Đàm Liên trong trạng thái tỉnh táo. Tuy rằng đối với phu thê mới cưới mà nói, hình như cũng chẳng có gì to tát, nhưng hắn là Đàm Liên a, một khi đối tượng đổi thành Đàm Liên, bất kỳ ai cũng sẽ có cảm giác tội lỗi như đang xúc phạm thần linh. ***