Bầu không khí bên trong cả gian phòng khách lúc này đang chìm trong một mảng vô cùng tĩnh lặng. Kim Hậu không nói, Ngọc Dung cũng không hỏi. Hai người cứ thế đứng trơ mặt, đọ mắt nhìn nhau khoảng vài phút đồng hồ.

“…”

“Thế cô dựa vào cái gì mà sao lại đi đặt nghi vấn với tôi như vậy?” – Rốt cục thì sau một hồi trầm mặc, Kim Hậu vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng này trước tiên.

Đáp lại câu hỏi của hắn, Ngọc Dung khẽ nheo mắt đứng khoanh tay lại rồi trả lời một cách khá là cụt lủn:

“Trực giác!”

“Ặc!...”

Câu trả lời rất ngắn gọn ấy của cô nàng khiến cho Kim Hậu nhất thời bị chết lặng. Đồng thời ở trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi trước cái thứ được gọi là “trực giác của phụ nữ” này.

“Xem ra ở kiếp trước có câu: “Không gì có thể nhạy bén hơn so với trực giác của phụ nữ.” quả thật đúng là không có sai một chút nào.” – Kim Hậu lắc đầu cười khổ thầm nghĩ.

Sở dĩ Kim Hậu cố giấu không nói ra toàn bộ sự thật về tình trạng của cô nhóc Tiểu Dương cũng là bởi vì hắn không muốn để cho Liễu An Bình và Ngọc Dung phải bị nhận một cú sốc tinh thần. Thế nhưng Kim Hậu lại không thể ngờ được chỉ bằngvào cái thứ được gọi là trực giác này mà Ngọc Dung lại phát hiện ra được hắn đang cố che giấu điều này.

Đối diện trước thái độ kiên trì và cũng rất vô cùng cứng rắn của Ngọc Dung, Kim Hậu cũng chẳng còn có lý do gì để mà giấu điếm thêm nữa. Hắn chỉ đành thở nhẹ ra một hơi rồi tấm tắc nói:

“Tôi vốn định chờ cho tới khi mình luyện đan cho Tiểu Dương xong thì sẽ nói cho cô hết mọi chuyện. Thế nhưng nếu như cô đã nóng lòng muốn được biết như vậy thì tôi có một tin cực xấu đây dành cho cô đây. Theo như chuẩn đoán thì Tiểu Dương chỉ còn sống được thêm có hai tháng thời gian nữa mà thôi, thế nên… Ơ! Này, cô có sao không vậy? Ấy…”

Khi mà Kim Hậu vừa mới nói tới đoạn Tiểu Dương chỉ còn sống được có hai tháng nữa thì cả người Ngọc Dung bỗng đột nhiên bủn rủn giống như là không còn một chút sức lực nào cả. Ngay sau đó nàng liền bị nghiêng người, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất bởi vì không thể tự giữ vững thăng bằng của chính mình nổi được nữa. Thế nhưng rất may là Kim Hậu đã kịp thời phản ứng lại. Liền ở trong khoảnh khắc Ngọc Dung đang trầm mình, ngã xuống thì hắn đã rất nhanh tay ôm trọn lấy cả thân hình mảnh khảnh của nàng vào trong lòng của mình.

Hấp!

“Phù! Suýt nữa thì… này, cô bị làm sao thế? Tỉnh táo lại đi nào?!”

Nằm gọn ở bên trong lồng ngực của Kim Hậu, Ngọc Dung cũng không có làm ra một hành động chống cự nào cả. Nàng chỉ cứ thế dựa mặt vào trong ngực của hắn rồi bắt đầu lặng lẽ chảy nước mắt.

Cảm nhận được những giọt lệ đang thẩm thấu qua vạt áo của mình, Kim Hậu cũng không khỏi lắc đầu thở dài ra một tiếng. Việc duy nhất mà hắn có thể làm lúc này im lặng và cho nàng mượn bờ vai của mình để giải tỏa mà thôi.

Phải mãi một lúc sau, Ngọc Dung mới chợt nhẹ giọng buồn bã lên tiếng:

“… Tất cả đều là tại tôi… nếu như tôi không nhường hết quả đào oái oăm ấy cho Tiểu Dương thì có lẽ tình hình cũng không có nghiêm trọng như bây giờ…”

“Đừng có nên tự trách bản thân mình như vậy. Người không biết không có tội…” – Kim Hậu an ủi nói.

“… Vừa nãy cậu nói có cách chữa cho Tiểu Dương… đó không phải là lời nói dối có phải không?” – Ngọc Dung lại lí nhí hỏi.

“Phải, tất cả những gì tôi vừa nói lúc nãy đều là sự thật. Mặc dù cách này của tôi hứa hẹn sẽ gặp rất nhiều khó khăn nhưng đó chính là cơ hội duy nhất để có thể chữa khỏi tận gốc di chứng tai quái này cho Tiểu Dương… Chỉ cần cô tin tôi thì mọi sẽ có cách giải quyết thôi…”

“… Ừm, tôi tin cậu…” – Ngọc Dung khẽ gật nhẹ đáp – “ Thật xin lỗi vì đã nặng lời với cậu… chỉ là do tôi quá lo lắng cho Tiểu Dương nên không thể kiềm chế được mình… Cậu đừng có để ở trong lòng nhé…”

“Nếu như tôi để ở trong lòng thì đã không giúp cô rồi.” – Vừa nói, Kim Hậu vừa nở một nụ cười hiền hậu nói - “Mà cô cũng thôi dùng mỹ nhân kế với tôi nữa đi. Tôi không có bỏ của chạy lấy người đâu mà sợ…”

“Ơ… không, tôi không có… tôi thật…”

Nghe thấy Kim Hậu nói như vậy, Ngọc Dung bèn vội vàng ngẩng đầu lên để định thanh minh với hắn. Chỉ là vừa lúc nhìn thấy được nụ cười đầy ấm áp của Kim Hậu, nàng liền nhất thời cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.

Chẳng hiểu sao mà mọi sự phiền muộn ở trong lòng của nàng bỗng đột nhiên bị tiêu tan hết hầu như chẳng còn. Nụ cười ấy đem đến cho nàng một cảm giác giống như là một vầng thái dương đang dùng những tia nắng ấm áp để xuyên thủng qua màn trời đầy mây đen, u tối bên trong cõi lòng của mình vậy.

“Phải… phải rồi, vừa nãy chính là tôi đang giả vờ để đánh lừa cậu đó. Không nghĩ trông cậu ngố như vậy mà cũng không phải là một kẻ dại gái…” – Vừa nói, Ngọc Dung vừa hốt hoảng nhảy ra từ lồng ngực của Kim Hậu. Một bên thì lại vừa vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên gương mặt đang cố gượng cười của mình.

Tất nhiên, Kim Hậu tự dưng mở lời nói đùa một câu như vậy chủ yếu cũng là nhằm mục đích để cho Ngọc Dung không phải cảm thấy bị xấu hổ vì để lộ ra mặt yếu đuối của mình.

Lý do mà Kim Hậu lại làm như vậy cũng là tại hắn hiểu được Ngọc Dung vốn là một cô gái rất mạnh mẽ nhưng ở bên trong phần nội tâm của nàng thì lại chẳng khác gì như một mảnh thủy tinh rất dễ vỡ. Cũng chính vì vậy mà hắn rất không muốn lại một lần nữa phải nhìn thấy một bộ dạng suy sụp tinh thần của Ngọc Dung giống như lần gặp gỡ ở trong ma thú rừng vài ngày rậm trước. Thậm chí điều này có lẽ còn có thể gây ảnh hưởng không tốt tới việc hệ trọng trước mắt. Thế nên Kim Hậu mới phải nói như vậy để động viên và vực dậy tinh thần của nàng.

Còn Ngọc Dung, bản thân nàng cũng là người rất tinh ý. Cho nên khi chứng kiến thấy Kim Hậu vừa cười, vừa nói ra những lời như vậy. Nàng liền lập tức hiểu được dụng ý của hắn nên mới hùa theo nói như vậy.

Chỉ có điều là tiếp theo đó thì cả hai người im lặng trốn tránh ánh mắt của nhau bởi vì không biết phải nói gì tiếp trong cái tình huống mất tự nhiên này.

“Này, Dung ơi!!! Cháu xuống giúp dì bưng mâm cơm lên đi nào.”

Đúng lúc này, từ phía dưới gian bếp bỗng truyền tới tiếng gọi của Liễu An Bình. Giống như được giải thoát khỏi vòng vây, Ngọc Dung liền vội quay người bước nhanh ra khỏi gian phòng khách. Bỏ lại Kim Hậu chỉ biết đứng cười khổ, nhìn ở phía sau.

“Thật là không thể hiểu nổi… con gái lúc nào cũng có thể dễ thay đổi cảm xúc một cách dễ dàng như thế này sao?” – Kim Hậu vừa khẽ lẩm bẩm tự nói, vừa lấy vạt áo lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang chậm rãi xuất hiện ở trên chán.

“Hừm, không ngờ tên nhóc ngươi lại cười duyên đến thế. Ta dám cam đoan là ngươi chỉ cần gặp cô nàng nào cũng cười như thế thì cuộc đời người sẽ hoàn toàn là một màu đấy. Chỉ là màu hồng hay màu đen thì tất cả đều phụ thuộc hết cả vào cáchngươi hành xử thế thôi... Khặc, khặc!” – Giọng nói mang đầy ý tứ đùa cợt của Bạch lão bỗng đột nhiên vang lên trong đầu Kim Hậu.

“…”

Kim Hậu không có tâm trạng để đi đấu khẩu với lão nên đành từ chối không đưa ra kiến nghị.

______________________

Sau khi ăn một bữa cơm giản dị do Liễu An Bình tận tình chiêu đãi, Kim Hậu không có nán lại ở đó thêm nữa bởi vì hắn còn phải đi lo một vài công tác chuẩn bị cho chuyến đi kinh thành sắp tới.

Mà Liễu An Bình cũng rất hiểu được Kim Hậu còn phải bận bịu làm rất nhiều chuyện trước khi đi cho nên bà cũng không có níu kéo giữ hắn ở lại.

Về phần Ngọc Dung, tuy rằng cô nàng cũng rất muốn đi cùng để phụ giúp cho hắn. Chỉ là ngặt một nỗi nàng lại không thể để mặc cả gia đình nhà ông bác ria mép xoăn trong hoàn cảnh khó khăn như thế này được. Điều này cũng khiến cho Ngọc Dung cảm thấy vô cùng áy náy với Kim Hậu khi mà tất cả mọi chuyện lại cứ thế đẩy hết sang cho hắn như vậy. Suy cho cùng thì vẫn là nàng nhờ vả hắn chứ không phải là hắn nhờ nàng.

Tất nhiên, Kim Hậu cũng rất hiểu và đồng thời thông cảm cho Ngọc Dung. Hơn nữa một số việc mà hắn sắp đi làm cũng không có tiện để cho người khác được biết nên dù cho cô nàng có đòi đi theo thì hắn cũng sẽ từ chối mà thôi.

Khi vừa mới bước chân ra khỏi cổng nhà ông bác ria mép xoăn, Kim Hậu liền nén lại một chút đấu khí vào ngực rồi sau đó thì huýt mạnh một cái. Tức thì chưa đầy vài cái hít thở trôi qua, Hỏa Nhi chẳng biết từ hướng nào mà bỗng xuất hiện trước mặt hắn một cách vô cùng chớp nhoáng.

“Đi thôi bạn hữu, chúng ta cùng quay lại ma thú rừng rậm nào.” – Kim Hậu vừa nói, vừa ân cần vuốt bộ lông đỏ rực của Hỏa Nhi.

“Ẳng!” – Hỏa Nhi cũng đồng thời sủa nhẹ một tiếng để tỏ ý tuân lệnh.

Vốn ban đầu Kim Hậu còn dự định muốn ghé qua y quán để tới thăm và tiện thể xem qua vết thương của ông ta nặng, nhẹ tới mức nào. Tuy nhiên hắn lại bị Bạch lão thúc dục phải nhanh chóng đi lấy về cái xác của Thanh Cự Mãng Xà và quan trọng hơn hết chính là đóa Thanh Thủy Diễm Liên Hoa để tránh đêm dài lắm mộng.

Số là trước khi Kim Hậu được Ngọc Dung đưa về trấn để trị thương sau trận chiến, Bạch lão cũng đã kịp cố dốc ra một ít linh lực của mình để âm thầm bố trí một cái ma pháp trận ngăn cả không cho ma thú tiếp cận tới vùng đầm nước. Thế nhưng điều đó cũng không cho phép Kim Hậu có thể cứ thế cứ vứt bỏ những thứ quý giá ở tại đó lâu hơn được. Dù sao thì Bạch lão lúc này đang lâm vào trạng thái suy yếu nên cái ma pháp trận ấy có thể tan biến bất cứ lúc nào. Tới lúc đó có con ma thú nào đó xuất hiện rồi thản nhiên cuỗm đi hết tất cả mọi thứ thì hẳn là hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất.

Song hành cùng với Hỏa Nhi rảo bước trên con đường dẫn tới cửa rừng, Kim Hậu cũng bắt gặp rất nhiều ánh mắt kỳ lạ của người dân trong trấn và các đội dong binh. Từ kính nể, sợ hãi hay thậm chí là khó tin cũng đều có cả.

Tin tức Lang Hổ dong bình đoàn bị tiêu diệt từ cách đây vài ngày trước đã lan tỏa ra khắp nơi trong trấn. Lúc đầu cũng có rất nhiều người cười nhạo và cho rằng đó chỉ là tin vịt không đáng nghe bởi vì Lang Hổ dong binh đoàn trong ý thức của bọn họ chính là bá chủ không có ngai vàng của toàn bộ cái Lâm Sơn trấn này. Thực lực của anh em nhà họ Lưu mạnh mẽ như thế nào thì không ai mà không biết.

Chỉ là không lâu sau đó, toàn bộ Lâm Sơn trấn đã bị bàng hoàng khi mà có rất nhiều người chứng kiến thấy cảnh tượng một số các thành viên trong Lang Hổ dong binh đoàn đang thừa cơ vơ vét tài sản từ trong sơn trại tổng bộ của chính bọn họ. Tới đây thì tất cả mọi người rốt cuộc mới vỡ lẽ ý thức được Lang Hổ dong binh đoàn thật sự đã xong rồi. Vì vậy mà suốt hai ngày qua sơn trại của Lang Hổ dong bình đoàn đã bị “dọn dẹp sạch sẽ” tới không còn một mảnh gỗ. Đồng thời thông tin một thiếu niên xóa sổ cả đội dong binh mạnh nhất trấn cũng chính là đề tài nóng hổi nhất để cho mọi người bàn luận suốt những ngày qua.

Mặc dù đang bị trở thành tâm điểm săm soi của rất nhiều người. Thế nhưng Kim Hậu lại chẳng hề quan tâm tới những điều vặt vãnh như thế này. Hắn cứ như vậy thản nhiên rảo bước mà đi, hoàn toàn bơ hết mọi ánh mắt, mọi lời bàn tán của những người ven đường.

Cơ mà đúng lúc này, bỗng có một thân ảnh lực lưỡng bước ra từ trong đám đông rồi ngang nhiên đứng chắn lại ngay trước mặt của Kim Hậu.

“Này thằng nhóc, có phải mày chính là người đã tự nhận mình xóa sổ Lang Hổ Dong binh đoàn có phải không?” – Một giọng nói ồm ồm còn khó nghe hơn cả tiếng lợn rống phát ra từ phía tên này.

Đối diện với kẻ đang muốn gây phiền toái với mình, Kim Hậu cũng chỉ chậm rãi ngửa mặt lên để đánh giá gã thoáng qua một lượt.

Tên này có ngoại hình rất là cao lớn và đô con. Đặc biệt là cơ bắp ở hai tay của hắn phát triển tới quá khổ so với bình thường. Mặt mày của gã trông cũng vô cùng hung tợn. Ngoài ra ở giữa cái lỗ mũi tẹt của gã còn ghim một cái vòng nhỏ bằng đồng khiến cho vẻ mặt của tên này vốn đã rất “nguy hiểm” thì này lại càng “nguy hiểm hơn”.

“Không phải là tự nhậnmà là chính tay tôi đã xóa sỗ lũ cặn bã đó. Sao nào ông chú? Cần tìm tôi để muốn hỏi cái gì sao?” – Kim Hậu vừa nhàn nhạt nói, một bên thì lại vừa… ngoáy tai.

“Hừ, láo lếu! Chỉ bằng cái thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch như mày mà đòi làm được như thế sao? Để tao dạy dỗ cho mày chừa cái thói nói láo đi nhé!” – Gã đô con thấy được thái độ chẳng thèm để vào mắt của Kim Hậu đối với mình thì liền giận giữ, quát tháo ầm ĩ hết cả một góc phố. Đồng thời khí tức ngũ tinh giả nguyên cảnh cũng ào ạt tuôn trào ra khỏi cơ thể của gã cũng chứng tỏ đây chínhlà một sự uy hiếp trắng trợn.

“Ài, thì ra đây là dạng “bắp to mà óc như quả nho” mà mọi người vẫn hay nói đây sao? Quả thật đúng là còn “ảo” hơn so với trong tưởng tượng…” – Kim Hậu thấy tên này chỉ biết gây chuyện mà chẳng thèm để ý tới sự chênh lệch thực lực của đôi bên thì cũng không khỏi ngán ngẩm lấy mà tay vỗ nhẹ lên trán.

“Hả? Thằng nhóc kia? Mày vừa mới bép xép cái gì vậy?”

Lần này Kim Hậu cũng chẳng buồn nói dài dòng với tên này nữa, ý niệm của hắn chỉ vừa mới khẽ động, Hắc Long kiếm liền lập tức từ bên trong nhẫn không gian xuất hiện ra ngay trong tay của hắn.

Trước ánh mắt tham lam của gã đô con đang thèm thuồng nhìn vào chiếc nhẫn không gian trên tay của mình, Kim Hậu chỉ nhởn nhơ dùng một tay vung hai nhát kiếm trông cực kỳ nhẹ nhàng và thoải mái. Kế đó thì hắn bỗng bất thình lình quăng cả thanh Hắc Long Kiếm về phía gã đô con.

Tất cả mọi người đứng chứng kiến xung quanh cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động kỳ lạ này của Kim Hậu. Mà gã đô con thấy Kim Hậu quăng thanh kiếm của hắn về phía mình thì cũng theo phản xạ dang tay ra để đỡ lấy nó.

Rầm!

Khi thanh Hắc Long kiếm chỉ vừa mới lọt vào tay của gã đô con thì tên này liền lập tức bị đè ngửa, ngã chổng vó xuống mặt đất một cách cực kỳ nặng nề. Một màn đầy bất ngờ này khiến cho ai nấy nhìn thấy cũng phải trợn mắt, há mồm vì không thể tin nổi.

“A… Cứu… cứu ma… mạng….” – Gã đô con khẩn khoản, cố kêu cứu nói.

Mặc dù đã vận chuyển hết đấu khí trong người tới mức tối đa thế nhưng gã đô con cũng chỉ có thể khẽ nhấc thanh kiếm này lên vài phân khỏi người mình mà thôi. Cảm giác lúc này của gã giống như là đang bị cả một tảng đá nặng vài trăm cân đang đè mạnh lên ngực của mình vậy.

Nếu như không nhìn thấy vẻ mặt thống khổ, đỏ au cùng với hơi thở khó nhọc của gã đô con thì mọi người sẽ còn tưởng hai người này đang thông đồng diễn trò. Chẳng ai có thể ngờ được thanh kiếm đen sì tưởng chừng nhẹ nhàng, chẳng nặng được bao nhiêu cân này của Kim Hậu lại có thể đè người của gã đô con trông vô cùng nặng nề như thế kia.

Chậm rãi tiến tới bên cạnh gã đô con, Kim Hậu khẽ nở một nụ cười nhạt mà nói với gã một câu:

“Lần sau muốn làm cái gì thì xin cảm phiền hãy động não một chút, ông chú to con ạ.”

Nói xong, hắn liền nhấc thanh Hắc Long kiếm ra khỏi người của tên này. Sau đó lại thản nhiên vung vẩy thêm vài nhát kiếm để tạo ra tiếng rít gió có thể nghe thấy rõ mồn một rồi cuối cùng mới nghênh ngang rời khỏi đám đông vẫn còn đang bị sốc trước những gì mà họ đã tận mắt chứng kiến thấy.