Hạ Thanh Trì trợn tròn hai mắt, không dám tin vào lỗ tai của mình.

Tiền bối Bùi Dũng vừa chủ động nói muốn nhận cô làm học trò đấy à? Đây là cảnh trong mơ gì vậy chứ.

"Thưa ông Bùi, sao ông muốn nhận cô Janey làm học trò ạ? Có thể thuyết minh rõ không?" Một phóng viên khẩn cấp hỏi.

Bùi Dũng đẩy gọng kính viền vàng: "Tôi còn đang chờ câu trả lời của cô Janey đây, mời cậu đừng xen ngang."

Lời này Bùi Dũng nói rất ôn hòa, cũng cười tủm tỉm, nhưng lại có một loại từ trường đặc biệt khiến các phóng viên líu ríu nơi này đều ngậm miệng, mong ngóng nhìn sang phía Hạ Thanh Trì, chờ câu trả lời của cô.

"Tiền bối Bùi, ông…" Hạ Thanh Trì có hơi lắp bắp: "Tôi đồng ý, không không, có thể làm học trò của ông là vinh hạnh của tôi."

Bùi Dũng tươi cười hiền lành nhìn Hạ Thanh Trì.

Ông rất khắc nghiệt trong việc nhận học trò là vì tục ngữ đã nói, ‘một ngày làm thầy, cả đời làm cha’.

Một khi nhận học trò, ông nhất định sẽ phụ trách cuộc đời của học trò.

Đáng tiếc, con người hiện đại coi trọng vật chất, rất nhiều nhà thiết kế tiến vào thủ đô đều ôm mục đích cá nhân, dù là nhà thiết kế từng rất có linh tính cũng nhanh chóng bị nước bẩn trong thành phố vấy bẩn.

Lại nói, trên đời rất hiếm người có tài năng bẩm sinh, thành ra Bùi Dũng mãi cũng không tìm được người mà mình muốn truyền thụ.

Nhưng hôm nay xem thiết kế của Hạ Thanh Trì, Bùi Dũng cảm thấy hết thảy chờ đợi đều không uổng phí, ông có thể nhìn ra linh tính và năng khiếu của người thiết kế từ những trang phục trên đài, cũng nhìn ra nhà thiết kế vẫn còn giữ lại tấm lòng son.

Vốn Bùi Dũng muốn thử tiếp xúc với Hạ Thanh Trì xem sao, quan sát một thời gian lại nhắc đến chuyện nhận học trò.

Nhưng Bùi Dũng lăn lộn trong giới này lâu rồi, có gì chưa gặp qua đâu.

Vừa rồi đứng xem một hồi trò hay, chút xiếc nhỏ của Hạ Lăng An lập tức bị ông nhìn thấu.

Cùng với đó, ông thấy được phương thức xử lý tình huống của Hạ Thanh Trì, lấy ơn báo oán, nhưng lại không hề coi tiền như rác.

Phẩm tính cô gái nhỏ này rất hợp lòng Bùi Dũng.

Vậy nên Bùi Dũng làm ra hành động điên cuồng nhất cuộc đời, đương trường nhận học trò!

"Không…" Bùi Dũng nghiêm túc lắc đầu: "Có thể làm thầy của cô Janey đây là phúc phận của tôi."

Hai người nhìn nhau cười, các phóng viên nhanh chóng chớp cơ hội chụp ảnh, hôm nay quá nhiều tin nóng rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

"Ông Bùi, sao ông lại bất ngờ quyết định nhận cô Janey làm học trò, có thể nói rõ ràng không?" Các phóng viên thấy thời cơ đã tới, nắm chặt thời gian đặt câu hỏi.

Bùi Dũng cười khẽ, khác hẳn nụ cười vừa rồi, lần này điềm tĩnh lại ôn hòa: "Lý do? Vừa rồi tôi đã nói rồi đấy, tôi rất thích thiết kế của cô Janey."

"Ngoại trừ cái này thì còn lý do nào khác không?"

"Xin hỏi, ông Bùi và cô Janey mới gặp nhau lần đầu sao?"

"Trước kia nhiều người muốn làm học trò của ông như vậy đều bị từ chối.

Sao hôm nay ông lại tự nhiên tuyên bố muốn nhận học trò?"

Các phóng viên bắt lấy cơ hội, đằng sau nối tiếp đằng trước đặt vấn đề, chỉ sợ bỏ qua tin siêu hot này.

"Không có lý do không thể cho ai biết như các cô các cậu nghĩ.

Nguyên nhân tôi nhận học trò rất đơn giản, tôi cũng nói nhiều lần rồi.

Đó là thiết kế của Janey rất có linh tính, tôi rất thích, không hơn."

Bùi Dũng lại trả lời.

Vừa dứt lời, Bùi Dũng ý bảo Hạ Thanh Trì theo mình đến nơi khác tâm sự, Hạ Thanh Trì hiểu ý gật đầu, hai người cùng xoay người rời đi.

Các phóng viên thấy vậy vốn định xông lên hỏi đến cùng, lại bị bảo vệ của Cố Thị ngăn lại bên ngoài.

Tiệc rượu Cố Thị chuẩn bị chia thành sảnh trong và sảnh ngoài, sảnh ngoài là phạm vi các phóng viên có thể hoạt động, chủ yếu là dùng để phỏng vấn.

Mà sảnh trong mới là tiệc tối chuẩn bị cho các vị khách quý trình diện hôm nay, là nơi các phóng viên không thể nhúng chàm.

Vừa rồi sảnh ngoài xôn xao như vậy, chúng khách quý ở sảnh trong cũng nghe rõ ràng.

Mọi người cũng đều hiếu kỳ vì sao Bùi Dũng đột nhiên nhận Janey làm học trò.

Lúc này, hai người cùng nhau vào sảnh trong, đương nhiên lại bị mọi người vây quanh.

Tuy rằng bọn họ cũng có chung thắc mắc với các phóng viên, không biết sao Bùi Dũng bất chợt nhận học trò? Chẳng lẽ lại là lý do kiểu cha nuôi vân vân.

Nhưng ai cũng không nguyện ý lộ ra vẻ mặt lắm chuyện của mình.

Bởi vậy, mọi người chỉ đi tới, giả bộ nhiệt tình khen tặng, trên thực tế là ai nấy đều đang nhìn mặt đoán ý, muốn phát hiện manh mối từ nét mặt hai người.

"Tổng giám đốc Cố, nhà thiết kế này của công ty anh đúng là khá thật.

Tổng giám đốc Cố thật có mắt nhìn, có thể ký được nhân vật tài ba như thế." Bùi Dũng không muốn phản ứng lại người khác, chủ động đáp lời với Cố Đình Xuyên, cũng mượn lời này thuyết minh nguyên do mình nhận học trò.

Cố Đình Xuyên rất tôn kính Bùi Dũng, dù gì Bùi Dũng cũng là tiền bối lâu năm của giới thời trang.

Vừa rồi Cố Đình Xuyên đã nghe chuyện Bùi Dũng bất ngờ nhận Hạ Thanh Trì làm học trò.

Chẳng lẽ bọn họ quen biết từ lâu?

Tuy nghĩ thầm như vậy, nhưng anh lại nhanh chóng phủ định ý tưởng này.

Từ khi Hạ Thanh Trì về nước đến giờ, anh đã điều tra hết thảy mối quan hệ của cô.

Hạ Thanh Trì và Bùi Dũng không có khả năng quen biết trước đó.

Huống chi, con người Bùi Dũng khinh thường nhất là kẻ đi đường ngang ngõ tắt, chơi chiêu bày trò.

Ông ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế.

Khả năng lớn nhất cũng chính là câu trả lời của Bùi Dũng, đơn thuần thích mà thôi.

Ngoài điểm này ra, có lẽ còn có Hạ Lăng An của anh trợ công đi.

Cố Đình Xuyên đứng bên cạnh cũng thấy được chuyện vừa xảy ra.

Vốn anh còn định tiến tới giải vây cho Hạ Thanh Trì, dù gì cô cũng là nhà thiết kế của Buổi lễ Tinh Quang hôm nay, là đại diện cho Cố Thị, mặt mũi của cô cũng là mặt mũi Cố Thị.

Nhưng Cố Đình Xuyên phát hiện cô nàng này hoàn toàn không cần anh giúp đỡ.

Cố Đình Xuyên cũng có mặt khi chuyện hôm đó xảy ra, chứng kiến toàn bộ hành trình.

Phóng viên bất ngờ tuôn chuyện này ra chắc là do có người trong Cố Thị bán tin cho anh ta, hoặc có thể anh ta bị người mua chuộc đối phó Hạ Thanh Trì.

Cố Đình Xuyên lập tức gọi Từ Khải đi điều tra lai lịch mấy vị phóng viên kia.

Bất kể là ai, anh nhất định phải bắt cho bằng được.

Chờ Cố Đình Xuyên làm xong việc này quay lại sảnh ngoài, Hạ Thanh Trì đã dựa vào lực lượng bản thân vùng khỏi vũng bùn dư luận.

Không chỉ có thế, Hạ Thanh Trì còn thành công kéo Hạ Lăng An xuống vũng bùn.

Cố Đình Xuyên đoán, với tính cách của Hạ Thanh Trì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Hạ Lăng An.

Nhưng hôm nay Hạ Lăng An là người mẫu chính của Buổi lễ, đương nhiên cũng không thể mất mặt.

Cố Đình Xuyên nghĩ lúc này nên đến phiên mình lên sân khấu rồi, nhưng Hạ Thanh Trì lại nhanh chóng gọn gàng bình ổn lời đồn, dễ dàng ngăn trở một hồi

phong ba dư luận.

Một lần nữa, cô gái này vượt qua dự kiến của Cố Đình Xuyên.

Chắc hẳn Bùi Dũng cũng chứng kiến mọi chuyện, ông ấy thông minh nhường nào chứ, sao có thể không nhìn ra Hạ Thanh Trì dùng ơn báo oán, thành công ngăn cản sóng dữ.

Thế nên ông mới bất ngờ đề nghị nhận Hạ Thanh Trì làm học trò.

"Đúng vậy, Janey là nhà thiết kế trời ban.

Hy vọng dưới sự chỉ đạo của thầy, cô ấy có thể càng nâng cao một bước."

Cố Đình Xuyên khiêm tốn nói.

"Ừ, ánh mắt Cố Thị chọn nhà thiết kế không tồi, nhưng mắt tuyển người mẫu còn kém nhiều lắm." Bùi Dũng chợt xoay chuyển câu chuyện..