Khi Thẩm Mặc tỉnh lại, trời đã tạnh mưa.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá, nắng ấm dào dạt chiếu vào cửa sổ. mơ hồ còn nghe bên tai đủ loại tiếng chim non ríu rít. Cậu cười nhẹ, muốn đứng dậy kéo tấm màn ra một chút, nhưng chỉ vừa cử động nhẹ, thân thể lại vô lực xụi lơ trên giường.

Toàn thân đều như bị nghiền nát mà ê ẩm đau nhức, không còn chút sức lực nào. Cậu mê mang chớp chớp mắt, hồi lâu mới nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.

Thì ra là Lục Thừa Vũ đến.

Thẩm Mặc nghiêng đầu ngẩn người lắng nghe một lúc. Không có người trong phòng, có lẽ ai kia đã rời đi, nước trong cốc hôm qua cậu rót cho hắn đã vơi đi một ít, chắc là người kia đã uống qua.

Cậu không mặc quần áo, nhưng trên người lại phủ tấm chăn, có vẻ là Lục Thừa Vũ đắp cho cậu. Tâm trạng không rõ là như thế nào, cậu mím môi im lặng một lúc, rồi từ từ đỡ mép giường ngồi dậy.

Những tàn tích người đàn ông kia lưu lại đã khô cạn. Cậu lảo đảo vào nhà vệ sinh rồi trực tiếp ngồi vào  bồn tắm, để mặc nước ấm dần dần bao vây lấy thân mình, cậu thoải mái thở dài một tiếng.

Suy nghĩ có chút hỗn loạn, cậu lắc lư thân mình như đang nổi lên mặt nước . Thẩm Mặc chợt nhớ đến khoảng thời gian ân ái của hai người khi xưa , khóe môi bất giác cong lên. Cậu vẫn còn nhớ khuôn mặt dịu dàng của Lúc Thừa Vũ khi đêm đầu tiên cậu và hắn bên nhau, đối lập với bây giờ, nhìn lại hết thảy đều đầy sự mỉa mai.

Cậu có lẽ đã ngủ thiếp đi, đến khi nước trở nên lạnh lẽo mới khôi phục lại ý thức. Cậu lắc đầu cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó bước ra khỏi bồn tắm, cẩn thận dùng khăn bông lau người.

Thân thể thon gầy đến mức nhìn vào có chút sợ hãi, thậm chí có thể thấy rõ xương sườn, một bộ dạng của người sắp chết. Nhìn chính mình trong gương, Thẩm Mặc cười tự giễu, sau đó thay cái áo sơ mi sạch sẽ.

Cậu vẫn cảm thấy không muốn ăn.

Nhưng ngẫm lại cậu không thể cứ tiếp tục như vậy. Sau tất cả những gì xảy ra đêm qua, cậu vẫn còn nợ Thừa Vũ hai buổi tối. Thẩm Mặc không phải người thất hứa, ngay cả khi cha cậu không thể chờ đợi được để làm phẫu thuật , thì vẫn là Lục Thừa Vũ đã có giúp cậu số tiền kia.

Chờ đến khi trả xong hết nợ cho Lục Thừa Vũ, cậu có thể an tâm mà nhắm mắt.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút ít, sắc mặt rốt cuộc cũng thả lỏng. Cậu muốn kiếm chút gì đó để lót bụng, nhưng trong nhà hầu như không còn cái gì có thể ăn được, miễn cưỡng tìm thấy một ít gạo đã bị mọt ăn, phải rửa một lúc lâu mới có thể chế biến.

Thẩm Mặc nấu một ít cháo.

Ngay cả khi bị sâu mọt, cơm nấu ra vẫn chín mềm thơm ngọt, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Cậu ngồi trong bếp, cũng không cần đũa, bưng chén nhỏ uống từng ngụm cháo.

Dạ dày trống rỗng một thời gian dài cuối cùng cũng được lấp đầy bằng cháo loãng. Thân thể cũng dần dần ấm áp lên. Nhưng cậu chỉ uống một chén nhỏ, phần còn lại được đổ vào một cái hộp nhỏ, bọc lại cẩn thận bằng bọc nhựa, định chờ khi nguội sẽ bỏ vào tủ lạnh.

Cậu đột nhiên cảm thấy rằng cuộc sống như vậy cũng tốt, ngay cả khi cậu không còn ý định sống tiếp nữa, dù vậy cũng không phải bộ dạng suy sụp trước lúc chết. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào không quá gây gắt,vừa đủ để thân thể cậu khoan khoái , cũng khôi phục một ít sức lực. Thẩm Mặc dọn dẹp nhà cửa cẩn thận, còn đem cả chăn bông ra phơi, thầm nghĩ buổi tối đắp lên cũng sẽ ấm áp thoải mái hơn.

Cậu nghĩ rằng Lục Thừa Vũ sẽ không tìm đến mình, ít nhất là trong một thời gian ngắn sắp tới.

Suy cho cùng, lần cuối bọn họ gặp nhau cũng không mấy tốt đẹp, mà người đàn ông kia cũng bị chọc giận, có lẽ mất một lúc lâu để bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục tới tìm cậu. Nhưng ba ngày sau, Lục Thừa Vũ lại xuất hiện ở cửa.

Thần thái hắn trông không được tốt, hình như đã lâu chưa được nghỉ ngơi, sắc mặt cũng đen đến khó coi. Thẩm Mặc giật mình một lúc, rồi ngoan ngoãn lui sang một bên nhường lối cho hắn vào nhà.

Cũng tốt, nếu sớm trả xong nợ nần, cậu cũng có thể yên tâm mà chết.

Lần cuối cùng Lục Thừa Vũ đến, trong nhà vẫn còn đầy bụi bặm, nhưng giờ lại thấy rất sạch sẽ. Lục Thừa Vũ nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở người đứng đối diện hắn đang mỉm cười. Tâm trí hắn như đang bị thôi miên, những mảnh kí ức trước kia đang ngo ngoe rục rịch đòi trỗi dậy. Hắn theo thói quen tiến lên phía trước vài bước, ý định muốn ôm lấy người kia vào lòng.

Đến khi khoảng cách hai người chỉ còn lại một bước chân, hắn lại dừng lại.

Thẩm Mặc chăm chú nhìn người đàn ông nọ đã một lúc lâu, ánh mắt hơi chột dạ rũ xuống, không biết nên nói gì mới tốt. Lục Thừa Vũ thấy cậu biểu hiện ra vẻ đáng thương ủy khuất này một lần nữa, tâm tình đang mềm yếu lại bùng lên lửa giận.

"Cậu đứng đây làm gì? Mặc quần áo vào đi với tôi". Sắc mặt hắn vốn đã không tốt, lúc này mày lại càng nhíu lại càng làm người ta sợ hãi. 

Thẩm Mặc sau một hồi sửng sốt, muốn hỏi hắn định đưa cậu đi đâu, nhưng cậu chưa kịp mở miệng, liền bị ánh nhìn lạnh lùng của đối phương làm cho cúi đầu im bặt.

Cậu vốn cũng chẳng có quần áo đẹp gì cần để thay, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng mang đôi giày da nhỏ ở nhà . Dù vậy phối hợp với chiếc áo sơ mi sạch sẽ thì trông tuy hơi gầy gò nhưng cũng khá ổn. Trong lúc chờ cậu chuẩn bị, Lục Thừa Vũ đứng một bên âm trầm nhìn cậu, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua người cậu từ trong ra ngoài một lượt. Sau khi thay giày xong, hắn lập tức kéo Thẩm Mặc lên , động tác thô bạo tha cậu ra cửa.

"Chờ...chờ một chút, tôi chưa lấy chìa khóa..."

Sự lôi kéo đột ngột làm Thẩm Mặc có chút đứng không vững, bàn chân vốn đang chao đảo bị cưỡng ép xoay lại, chân như bị trật làm cậu đau đơn dữ dội. Lục Thừa Vũ thấp giọng chửi nhỏ: "Phiền phức!" , cậu vội vàng vào nhà lấy chìa khóa, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân tập tễnh theo sát phía sau hắn.

Người đàn ông lên xe đã đỗ sẵn dưới lầu, xung quanh chen chúc đầy những chiếc xe khác. Đây cũng không phải là chiếc xe mà Thẩm Mặc quen thuộc, cậu chỉ ngẩn người, sau đó liền ngoan ngoãn ra ghế sau ngồi.

Sự im lặng cũng như vâng lời của cậu dường như làm hài lòng người kia, khuôn mặt Lục Thừa Vũ cũng hòa hoãn đi một ít. Tiếng động cơ xe vang lên "grừ grừ". Chiếc xe sang trọng một đường lao đi.

Thẩm Mặc cẩn thận quan sát bên trong xe.

Khi cậu và Lục Thừa Vũ còn là "tình nhân", hắn không cho cậu biết nhiều về gia đình và công ty của mình, mỗi ngày tan làm cũng lái về nhà bằng chiếc xe bình thường. Chắc rằng hắn muốn giấu không cho cậu biết về thân thế của mình, để tránh cậu sinh ra vọng tường không nên có.

Trong xe có xịt một ít nước hoam hương thơm không nồng, ngược lại ngửi rất dễ chịu. Ghế hình như được bọc bằng da thật, nếu không cẩn thận có thể để lại vệt mồ hôi trên chỗ ngồi.

Thẩm Mặc an phân đặt hai tay lên đầu gối, như hồi còn học trong kỳ huấn luyện quân sự, thậm chí còn không dám dựa lưng vào ghế.

Cậu nhìn một vòng, sau lại nhìn đến gương chiếu hậu ở giữa rồi đảo mắt sang chỗ khác. Mặc dù gương là dùng cho người lái xe có thể thuận tiện quan sát tình huống phía sau, nhưng lúc này Lục Thừa Vũ đang nghiêm túc lái xe, vẫn chưa chú ý đến chỗ cậu ngồi. Thẩm Mặc ngồi ở hàng ghế sau, ngược lại có thể thông qua kính mà nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Nhìn thấy khuôn mặt Lục Thừa Vũ, trái tim cậu chợt nhảy lên một nhịp, cậu cho rằng người nọ không phát hiện ra hành động nhìn lén của mình, Thẩm Mặc lại nhịn không được mà nhìn thêm một chút. Cậu cứ ngỡ mình đã buông xuống được đoạn tình cảm cùng hối ức kia, nhưng lúc này trong lòng cậu không khỏi dâng trào dòng cảm xúc quen thuộc, vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Cậu yêu Lục Thừa Vũ.

Song song đó, cậu cũng sợ hãi, cậu không dám yêu người đàn ông này nữa.

Thẩm Mặc xót xa cười khổ, chân mày cũng theo đó rũ xuống.

Xe ô tô chậm rãi chạy vào tầng hầm giữ xe, dừng tại bãi đậu V.I.P đặc biệt dưới sự hướng dẫn của bảo vệ. Cậu dường như vẫn đắm chìm trong hồi ức, mãi đến khi cửa xe bên hông mở ra mới hoàn hồn lại. Lục Thừa Vũ đã xuống xe từ lâu, đang đứng bên cạnh hút thuốc. Hắn liếc Thẩm Mặc một cái, như có chút không vui vì cậu không tập trung, cũng không nói gì cả.

Thẩm Mặc nghĩ rằng hắn sẽ mang cậu đi khách sạn, dù sao điều kiện ở nhà cậu cũng quá kém, Lục Thừa Vũ tìm nơi tốt hơn để qua đêm là chuyện hiển nhiên. Nhưng Lục Thừa Vũ tựa hồ cũng không có ý định làm gì nữa, hắn bước vào thang máy phía trước, mặt không biểu tình nhìn Thẩm Mặc khó khăn chạy chậm từng bước đến. Cho đến khi cửa thang máy sắp đóng kín , hắn mới miễn cưỡng đưa tay ra chắn lại.

"Cảm ơn..." Thẩm Mặc có chút ngượng ngùng cất lời.

"Phiền phức" Người đàn ông này lại chửi nhỏ một tiếng.

Thang máy lên đến tận tầng cao nhất mới dừng lại, cửa vừa mở ra đã có người phục vụ đứng chờ sẵn, trông cả tầng đều là nhà hàng, Lục Thừa Vũ hình như đã có hẹn trước, hắn nói vài câu với nhân viên phục vụ rồi thuận chân bước vào. Cậu đứng ngơ ngác nhìn, không biết tại sao hắn lại đưa cậu đến đây , nhưng cũng vẫn lặng lẽ đi theo sau.

Chỗ ngồi đặt trước ở cạnh cửa sổ, nhân viên phục vụ kéo ghế ngồi cho hai người họ.

Thẩm Mặc ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt Lục Thừa Vũ nhìn qua tốt hơn một chút, hắn liếc mắt nhìn cậu xong liền cúi đầu xem thực đơn bắt đầu gọi món. Trên bàn bày trí chiếc bình thủy tinh cắm một bông hồng vàng tươi đẹp. Sự chú ý của Thẩm Mặc liền bị bông hoa xinh đẹp này thu hút, cậu nhìn chằm chằm nó không chớp mắt. Chỉ là khi Lục Thừa Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, liền cười nhạo một tiếng rồi một tay đẩy bình hoa đến góc bàn.

Cậu ngây người một chút, sau đó ngơ ngác nhìn lên.

"Chúng ta...đi ăn cơm sao?" Cuối cùng cậu cũng thận trọng mở miệng hỏi, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên bớt gượng gạo, nhưng hình như cậu lại nói sai điều gì, khiến cho người nọ nhăn mày lại.

"Nếu không thì tôi tới nhà hàng làm gì?"

Giọng điệu mang theo sự tức giận tưởng như muốn quát lớn lên. Thẩm Mặc lại một lần nữa ngậm miệng.

Nhân viên phục vụ rất nhanh mang thức ăn lên, hai đĩa bò bít tết còn đang bốc khói nghi ngút.

Lúc này cậu mới để ý đây là nhà hàng phương Tây, dụng dụng trên bàn không phải là đũa mà là dao và nĩa. Phục vụ trước tiên mở nắp, sau đó lật úp quả trứng ngay ngắn lại, đoạn nói " Mời quý khách dùng" rồi lịch sự rời đi.

Thẩm Mặc không lập tức cầm dao nĩa lên.

Miếng bò bít tết không ngừng tỏa mùi thơm, nhưng mùi thơm này lại khiến cậu khó chịu. Thân thể đã quen với việc uống cháo loãng nhiều ngày liên tục dường như không thể chịu đựng được thức ăn mặn này, chỉ ngửi mũi cũng khiến cậu thấy kinh tởm. Bỗng nhiên cậu cảm thấy bụng nổi lên cơn đau, không biết là do trong lòng khó chịu hay khối u đang quấy phá.

"Tại sao không ăn?"

Lục Thừa Vũ vẫn luôn quan sát Thẩm Mặc, đã qua hồi lâu mà cậu vẫn chưa có ý động tác gì, ngọn lửa giận lại nhen nhóm bùng lên. Hắn cho rằng Thẩm Mặc đang âm thầm phản kháng, khuôn mặt tức thì tối sầm lại.

"A...tôi xin lỗi...tôi xin lỗi"

Thẩm Mặc bị dọa cho giật mình, cả người đều vì câu nói của hắn mà thấy khẩn trương lên. Cậu nhanh tay cầm dao nĩa, cắt một miếng thịt bò nhỏ cho vào miệng, không đợi nhai nhuyễn đã vội vàng nuốt xuống. Thấy cậu đã ăn, người ngồi đối diện mới hài lòng thu hồi tầm mắt.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Chỉ ăn một lát, dạ dày Thẩm Mặc lại khó chịu, cậu không dám nói, vì vậy chỉ có thể cố gắng làm chậm tốc độ nhai nuốt, để thân thể dễ chịu hơn chút ít. Thịt bò thô xù xì trượt qua thực quản, cọ xát vào các tĩnh mạch đã tích máu bầm, bụng cậu quặn đau lên, sắc mặt lại càng tái nhợt, nhìn tưởng chừng như đang tra tấn chứ không còn là dùng bữa nữa.

Cuối cùng, Thẩm Mặc hoàn toàn ngừng lại.

Cậu như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, đôi tay run rẩy, môi cũng mím chặt lại, mồ hôi từng giọt từng giọt tuôn ra trên trán, cả cơ thể thậm chí đều nghiêng về phía trước, miễn cưỡng dùng cạnh bàn mới có thể chống đỡ nổi. Lục Thừa Vũ đang dùng bữa cũng nhận thấy cậu có điều bất thường, nhưng hắn cho rằng Thẩm Mặc vẫn đang chống đối mình, sắc mặt thoáng chốc đen đi thêm vài phần.

"Bộ dạng cậu như vậy là sao?"

Dao nĩa bị dùng sức đập mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang "rầm". Nhà hàng vốn đang ồn ào bỗng chợt yên tĩnh lại, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này, giây lát sau mới tiếp tục trò chuyện. Nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa cũng sửng sốt, đặt đĩa thức ăn đang cầm trên tay xuống rồi vội vã chạy đến.

"Xin lỗi...quý khách có chuyện gì sao?"

"Không có...xin thứ lỗi "

Thẩm Mặc mấp máy môi miễn cưỡng nhoẻn miệng cười với nhân viên phục vụ.

Bỗng không biết tại sao mũi cậu xộc lên mùi máu tanh, cậu chậm chạp đưa miếng bít tết vào miệng, bộ dạng  cứng ngắc vừa nhai vừa nuốt. Mặt Lục Thừa Vũ đã đông cứng từ nãy giờ, hắn không hiểu chính mình tại sao lại tức giận, chỉ muốn ngay lập tức bắt cậu lại đặt dưới thân, làm cho đến khi cậu khóc lóc xin tha mới thôi.

Bên này Thẩm Mặc vẫn nhai nuốt một cách máy móc.

Thức ăn cho vào miệng đã không thể nuốt xuống được nữa, mà cảm giác buồn nôn thì lại càng dâng lên mãnh liệt. Đầu óc cậu bắt đầu choáng váng, thậm chí cậu có thể ngửi thấy rõ mùi máu tươi nồng đậm trong cổ họng.

Chỉ còn lại...một miếng cuối cùng...

Chiếc nĩa xiên thịt đưa đến bên môi trở nên run rẩy, cậu đột nhiên dừng lại, dao nĩa trên tay đồng loạt rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Lúc này Lục Thừa Vũ ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Mặc co người nôn ra một ngụm máu, máu nhuộm đỏ cả một mảng lớn của khăn trải bàn trắng.

"Thẩm Mặc!"

Đồng tử hắn co rút lại.

Lục Thừa Vũ đứng bật dậy ngay lập tức, chân bước nhanh đến bên người Thẩm Mặc. Hắn muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng tình trạng Thẩm Mặc hiện giờ hoàn toàn không thể trả lời.

Từng ngụm từng ngụm máu tươi bị nôn ra, cậu gắt gao ôm chặt bụng, thân thể cũng cuộn tròn lại.

"Thẩm Mặc! Cậu...sao lại thế này...cậu...!"

Thanh âm người đàn ông khẽ run lên, hắn muốn ôm lấy người nọ, nhưng từ trên xuống cậu chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Khắp nơi đều là máu của Thẩm Mặc.

Máu đỏ tươi, dính nhớp, bốc lên mùi tanh nồng.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới, hô hoán to lên, hắn lại hình như chẳng nghe thấy được gì nữa, trong mắt hắn hiện giờ chỉ là hình ảnh người kia không ngừng nôn ra máu tươi, cả thân thể chậm rãi đổ xuống dưới, ngã vào trong lòng ngực chính mình, người nhiễm một màu đỏ ghê người.

"Thẩm Mặc...Thẩm Mặc!!"

...