Phòng làm việc không lớn, bên trong chỉ bày biện bộ bàn ghế và giá sách. Bên ngoài tường khảm một cửa sổ sát đất lớn kiểu Pháp, một con chim sẻ đậu lại một lúc, chẳng mấy chốc đã bay đi mất. Ngồi ở sau bàn làm việc, Lục Thừa Vũ đan hai tay vào nhau, như thể cực kỳ vận sức, gần như có thể nhìn thấy gân trắng trồi lên, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ mím môi nhìn cánh cửa dần dần mở ra.

Thẩm Mặc đang đứng ở đó.

So với hôm qua thì hôm nay cậu có vẻ gầy hơn chút ít, nhưng hình như do đã thay quần áo tươm tất, tóc tai chải chuốt gọn gàng nên trông tinh thần khá hơn rất nhiều.

Lục Thừa Vũ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung vào trên người Thẩm Mặc ngay phút giây cậu xuất hiện, nhịp tim cũng tăng tốc bồn chồn. Nhưng bởi vì kiềm chế cảm xúc quá mức, sắc mặt của hắn càng thêm thâm trầm, giống như một con sói đói khát  đang nhắm ngay con mồi của mình.

Thẩm Mặc không kiềm được run rẩy đôi chút.

Cậu hít sâu một hơi, đè nỗi bất an xuống, kế đến tiến về phía trước vài bước, còn nhân tiện đóng cửa lại. Lúc này cứ như cuối cùng Lục Thừa Vũ cũng thấy cậu, hắn cất tiếng khàn khàn:

“Ngồi đi.”

Thẩm Mặc lịch sự nở nụ cười gượng gạo.

Cậu kéo ghế dựa đối diện Lục Thừa Vũ ra, cởi khăn quàng cổ đâu vào đó rồi mới ngồi xuống. Có lẽ do sắc trời quá âm u, hoặc là do đồ đạc xung quanh tăm tối ngọt ngạt, Thẩm Mặc chỉ đối mặt với đối phương trong chốc lát mà bụng đã ẩn ẩn đau nhức.

“Cậu tới…để làm gì?”

Lục Thừa Vũ hơi nhướng mi, hắn chưa từng bày trí gương soi trên bàn, thế nên không nhận ra sắc mặt mình khó coi bao nhiêu, không hề có vẻ gì là dịu dàng trước mặt Thẩm Mặc. Trái lại còn đầy lạnh lẽo. Hắn chỉ muốn kiềm chế cảm xúc của mình, dù sao trước đây hắn cũng đã từng bất chấp ôm Thẩm Mặc vào lòng, nhưng lại càng rước lấy vô vàn chán ghét.

Thẩm Mặc khẽ cụp mắt.

Cậu không có cách nào buộc mình đối mặt với Lục Thừa Vũ được, chỉ mới nhìn thấy cặp mắt u ám kia, cậu đã vô thức muốn bỏ chạy, chạy trốn thật xa, trốn tới nơi mà Lục Thừa Vũ không thể tìm thấy.

Nhưng mà cậu không thể.

Tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, rồi lại ép nơi lỏng ra. Thẩm Mặc hít sâu một hơi, chậm chạp mở lời –

“Tôi đến tìm anh để…mượn tiền.”

Chân mày của người đàn ông lại nhíu lại.

Phản ứng theo bản năng của hắn là nghi hoặc, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra có lẽ Thẩm Mặc còn chưa biết chuyện mình quyên tiền cho ba của cậu. Trong lòng mơ hồ nhẹ nhõm một hơi, Lục Thừa Vũ trực tiếp mở tủ lấy ra một xấp chi phiếu chưa điền.

Tiền bạc đối với hắn cũng chỉ là con số, dù có cho Thẩm Mặc thêm một trăm vạn cũng chẳng là đinh gì. Hắn cầm bút định ghi thẳng vào chỗ điền số, thì bỗng nhớ đến còn chưa hỏi Thẩm Mặc muốn nhiều ít thế nào.

Thẩm Mặc có phần ngẩn ngơ.

Cậu chưa từng đoán được Lục Thừa Vũ sẽ dễ chịu như vậy, có điều thâm tâm lại chẳng hề suиɠ sướиɠ, ngược lại càng thêm bất an. Người đàn ông đang liếc mắt nhìn cậu kia, ánh mắt thâm sâu như sắp sửa nuốt chửng cậu. Thẩm Mặc không khỏi nín thở, thậm chí mọi lời đã chuẩn bị xong xuôi cũng quên béng mất.

“Bao nhiêu?” Sau một hồi im lặng, rốt cuộc Lục Thừa Vũ cũng mở miệng.

Bấy giờ Thẩm Mặc mới lấy lại phản ứng.

“…40 vạn.” Cậu khô khốc mở miệng, tầm mắt lại rủ xuống lần nữa.

Lục Thừa Vũ vẫn chưa chú ý tới chuyện này, hắn cúi đầu viết nhanh lên chi phiếu, xong rồi xé xuống đặt trên bàn, ý bảo Thẩm Mặc lấy đi.

Thẩm Mặc lại ngẩn người.

Dường như cậu vẫn chưa thể tin mình lại mượn được tiền dễ như vậy, nên cứ ngồi im không nhúc nhích trước tấm chi phiếu. Cậu ngước mắt lên nhìn đối phương lần nữa thì thấy người đàn ông kia mở bao thuốc lá ra, rút ở giữa lên một điếu.

Hòa cùng tiếng vang của bật lửa là mùi thuốc lá đang cháy dần lan ngập căn phòng.

Lục Thừa Vũ hút một hơi, chầm chậm nhả ra một vòng khói. Hắn tưởng Thẩm Mặc sẽ thẳng thừng cầm chi phiếu ra đi, nhưng người nọ không động đậy gì, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

Trong phòng lại rơi vào thinh lặng.

Bất thình lình, Thẩm Mặc đứng dậy. Cậu không hề cầm tờ chi phiếu kia lên, mà đi vòng ra sau lưng Lục Thừa Vũ, kéo màn của cửa sổ sát đất lên. Cậu cũng không quay về chỗ ngồi mà đi thẳng tới bên cạnh người đàn ông.

Lục Thừa Vũ khó hiểu ngẩng đầu lên.

Thẩm Mặc bày ra nụ cười chua xót.

“Lục Thừa Vũ, tôi không có khả năng trả lại tiền cho anh…”

“Cho nên…cứ như vậy đi.”

Cậu chậm rãi nhấc tay cởi cúc cổ áo, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Đôi mắt Thẩm Mặc rũ xuống, đoạn cởϊ áσ ngoài ra ném thẳng xuống sàn văn phòng, sau đó còn định cởi cúc áo sơ mi.

Lục Thời Vũ kinh ngạc trợn to mắt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến Thẩm Mặc vậy mà muốn dùng cách này trả lại. Rõ ràng lúc trước hắn là người định ra mối quan hệ bao dưỡng kia, vậy mà lúc thấy Thẩm Mặc hạ mình thì đáy lòng lại không kiềm được tức giận.

Trong lòng Thẩm Mặc hắn là gì chứ…?!

Toàn bộ nút áo sơ mi bị cởi bỏ, dù văn phòng có bật điều hòa nhưng Thẩm Mặc vẫn bị lạnh đến run rẩy. Khi cậu vừa vương tay tính cởi hẳn áo ra thì Lục Thừa Vũ đứng dậy.

Mắt hắn ngập tràn phẫn nộ, giống như Thẩm Mặc làm vậy là sỉ nhục tình cảm giữa hai người họ. Hắn dùng một tay đẩy Thẩm Mặc lên tường, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cậu –

“Đây là cậu muốn dùng thân thể để đổi tiền?!”

Thẩm Mặc bị gào đến sững người.

Cậu thậm chí còn ngưng thở trong giây lát, một lúc sau mới trở lại bình thường. Khuôn mặt đầy tự ti, nụ cười chua xót, cậu từ từ ngước mắt lên, nhẹ nhàng mở miệng trước ánh mắt tức giận của Lục Thời Vũ —

"Nhưng mà, tôi chỉ có cái này ..."

Ngoại trừ cái thân xác thoi thóp này, cậu không còn gì khác.

Người đàn ông có vẻ càng khó chịu hơn, hắn muốn mắng Thẩm Mặc không có tự trọng, rồi lại chẳng thể thốt nên lời, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm Thẩm Mặc. Thẩm Mặc lại nở nụ cười chua xót, cậu dường như không quan tâm đến việc Lục Thừa Vũ nhìn cậu ra sao nữa, mi mắt lại cụp xuống.

Đột nhiên, Lục Thừa Vũ nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống –

“Cậu cũng dùng cách này để đi moi tiền thằng kia?”

Giọng nói khàn đặc như thể giấy nhám chà xát vào nhau, Lục Thừa Vũ cố gắng kiềm chế cơn giận. “Cậu cũng dùng cách này để đi moi tiền thằng kia đúng không?!”.

Gương mặt Thẩm Mặc tràn đầy khó hiểu.

Cậu không hiểu đối phương đang nói cái gì, vậy nên cũng không mở lời giải thích được, chỉ có thể ngây người nhìn hắn. Nhưng Lục Thừa Vũ vốn đã bị suy đoán của mình nhấn chìm trong cơn tức giận, hắn bỗng nhiên cười lạnh, ánh mắt toàn là băng đá.

“Được…được lắm…Nếu cậu muốn như vậy…Tôi cho cậu 40 vạn này, bao cậu bốn buổi tối cũng không quá chứ?! Gái điếm cao cấp nhất cũng chỉ giá này thôi nhỉ…Cậu thật biết cách làm ăn.”

Hắn đột ngột đứng thẳng người, chán ghét nhìn Thẩm Mặc, tựa như đang xem một đám rác rưởi. Hắn lạnh lùng mở miệng: “Mặc quần áo vào, tôi không có hứng thú làm trong văn phòng.”

Thẩm Mặc hoảng hốt dựa vào tường.

Cậu không hiểu ý của Lục Thừa Vũ, nhưng chỉ cần có thể vay tiền thì mọi thứ đều ổn cả. Nút áo lại được cài vào, khi cậu vừa nhặt áo khoác trên đất lên, Lục Thừa Vũ đã hút xong một điếu thuốc khác.

Cậu được đưa về căn hộ cũ.

Căn chung cư hình như luôn có người dọn dẹp, sạch đến mức không vương hạt bụi nào, chỉ có mỗi gạt tàn trên bàn trà là ngập ngựa tàn lẫn mẩu thuốc lá. Thẩm Mặc chưa kịp cởi gì thì đã bị Lục Thừa Vũ lôi thẳng vô phòng ngủ.

Cửa bị sập thật mạnh, người đàn ông kia mở đèn lên, sắc mặt không tốt mấy đứng đó quan sát cậu. Cậu không kiềm được khẽ run, bụng lại mơ hồ đau đớn.

“Còn muốn tôi giúp cậu cởi à?” Lục Thừa Vũ gầm nhẹ một tiếng.

Chóp mũi bỗng có hơi chua xót, Thẩm Mặc hốt hoảng cúi đầu, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Cậu theo thói quen đặt quần áo bên mép giường, nhưng chưa kịp gấp quần áo đã bị đẩy nằm xuống.

Đây nhất định không phải là một chuyện vui vẻ gì.

Không có dạo đầu, không có bất cứ dịu dàng nào, người đàn ông ấy tựa như chỉ đang phát tiết du͙ƈ vọиɠ, phớt lờ lời cầu xin của câu. Không biết bao nhiêu lần Thẩm Mặc muốn đối phương dừng lại, nhưng Lục Thừa Vũ nín nhịn rất lâu không chịu kết thúc.

Cuối cùng khi người đàn ông ấy đứng dậy, thì Thẩm Mặc không còn nhích nổi dù chỉ ngón tay. Cậu thở hổn hển như con cá sắp chết, nước mắt giàn giụa.

Lục Thừa Vũ tắm táp xong xuôi rồi khoác áo choàng bước ra.

Thẩm Mặc sợ đến nỗi muốn trốn đi, nhưng cậu trốn thế nào được đây? Cậu hệt như một con búp bê vải mặc hắn chơi đùa, cho dù Thẩm Mặc có khóc lóc thế nào đi chăng nữa, thì Lục Thừa cũng không bao giờ thông cảm dù chỉ một chút. Cơn giận đã chiếm lấy đại não của hắn, chỉ cần hắn nghĩ đến biểu hiện khi nãy của Thẩm Mặc từng bị thằng đàn ông khác nhìn thấy, lý trí của hắn lập tức biến mất không còn một mảnh.

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu quỷ dị quét qua toàn thân hắn.

Hai giờ đêm, điện thoại của Thẩm Mặc chợt vang lên.

Thẩm Mặc đã bị giày vò đến vô lực phản kháng, hai tay siết chặt lấy ga giường. Khi chuông điện thoại vang, cậu mệt mỏi ngẩng đầu lên, vươn tay muốn lật quần áo bên mép giường, nhưng lại bị Lục Thừa Vũ kéo mạnh về phía sau.

“Dừng một chút…làm ơn…điện thoại tôi reo…”

“Cúp ngay cho tôi!”

Lục Thừa Vũ có hơi cáu gắt, hắn bất mãn vì hứng thú bị cuộc gọi đột ngột cắt ngang, nhưng Thẩm Mặc vẫn run rẩy bò qua. Cậu cố hết sức duỗi tay rút điện thoại ra khỏi túi áo khoác, có điều trước khi kịp nhìn vào màn hình, người đàn ông phía sau lại đè đầu cậu lại.

Điện thoại còn đang đổ chuông.

“Xin anh…có thể…có thể là có chuyện gấp…Anh dừng một chút…” Cậu giãy giụa toan ngẩng đầu lên, thì bị bàn tay to đùng nhấn xuống tiếp. Lục Thừa Vũ nhíu mày thật chặt liếc sơ qua.

Cho đến khi nhìn thấy ba chữ quen thuộc kia, hắn chợt cười lạnh một tiếng.

Thẩm Mặc lại ngóc đầu dậy.

Giọng cậu vẫn còn nghẹn ngào do khóc trước đó, cậu cố gắng lấy điện thoại trong tay Lục Thừa Vũ về: "Đưa tôi ... Tôi nghe một lát thôi mà ... Làm ơn ... có thể là bệnh việc có việc ..."

Vẻ mặt người đàn ông nọ càng thêm lạnh lùng.

Hắn chợt bật cười, tay cầm điện thoại ngày càng chặt hơn, gần như  muốn bóp nát điện thoại. Điện thoại vừa dừng lại vang lên, Thẩm Mặc vẫn đang loay hoay định bắt máy, Lục Thừa Vũ đột nhiên gầm lên, điên tiết ném nó ra đằng xa.

“Cậu mà đi nhặt thì tôi sẽ lập tức xé chi phiếu!”

Thẩm Mặc sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, ánh mắt đong đầy hốt hoảng. Tuy nhiên, tất cả những điều này trong mắt Lục Thừa Vũ là chột dạ, hắn bực bội túm tóc Thẩm Mặc nhấn xuống giường như muốn bóp chết đối phương.

Cuối cùng Thẩm Mặc cũng không đi nhặt.

Mặc dù thân máy đã bị vỡ thành nhiều mảnh, điện thoại vẫn không ngừng reo. Lục Thừa Vũ dường như bị nhạc chuông kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn đã làm xong một lần, rồi lại dồn sức lăn lộn thêm đợt mới, không để Thẩm Mặc có thời giờ nào để phân tâm.

Thẩm Mặc chỉ cảm thấy đau đớn.

Thuốc giảm đau cậu uống ban sáng hình như đã mất tác dụng, các cơ quan nội tạng tựa như đang dịch chuyển ra khỏi vị trí, thậm chí khiến cậu đau đến không phát ra nổi tiếng nào. Ấy mà sự im lặng của cậu lại khiến đối phương bực bội hơn, mặc cho nước mắt có phủ đầy trên má, Lục Thừa Vũ cũng chưa từng nhẹ nhàng dù đôi chút.

Có lẽ là do quá đau, ý thức của cậu có chút mơ màng. Cậu mơ hồ cảm thấy mình đã trở về quá khứ, Lục Thừa Vũ vẫn là người yêu trong hồi ức, nhưng khi đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của người nọ, cậu lại sợ hãi đến co quắp cả người.

Cuối cùng, điện thoại hết pin, nhạc chuông cũng tắt ngúm. Thẩm Mặc lúc này đột nhiên mở to mắt, trong lòng dường như bị hắn nắm thật chặt, không ngừng thở hổn hển. Đầu óc trống rỗng, cậu giãy dụa khóc lóc muốn đẩy Lục Thừa Vũ ra để bỏ đi, rồi thì bị ăn một bạt tay thật mạnh vào mặt.

Đến khi Thẩm Mặc tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng.

Cả người cậu đau nhức, gần như lúc ý thức ùa về cậu không nhịn được mà co rút. Như thể bị xe lửa cán qua, sức lực nhỏ nhất cũng không nhấc lên được, chỉ có thể mặc cho Lục Thừa Vũ ôm chặt.

Người đàn ông này ngủ rất sâu, dù sao mấy ngày trước chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, còn giờ đây vừa trải qua một trận kịch liệt. Hắn độc đoán ôm lấy eo Thẩm Mặc, giam cậu vào trong vòng tay của mình.

Thẩm Mặc không cử động.

Da thịt kề sát khiến cậu không thoải mái, ngược lại toàn thân căng thẳng đến cứng ngắc. Cậu cố gắng dồn chút sức cố gắng rời khỏi vòng tay của Lục Thừa Vũ, nhưng mới chỉ nhích nhẹ thì người đàn ông đã hằm hừ bất mãn, rồi ép chặt cậu vào trong. Thẩm Mặc sợ tới mức suýt chút nữa hét lên, vội vàng liếc mắt nhìn người kia, phát hiện Lục Thừa Vũ vẫn đang ngủ say, tiếp đó mới từ từ thả lỏng.

Cậu phải mất rất nhiều sức mới có thể đẩy tay đối phương ra khỏi người mình.

Mãi cho đến khi Thẩm Mặc oằn mình thế bằng cuộn chăn mới chui ra được khỏi vòng tay của Lục Thừa Vũ, thì trời ngoài kia đã hửng sáng.

  

Người đàn ông hãy còn say ngủ, hắn có vẻ hài lòng vì người cứ luôn cựa quậy nãy giờ cuối cùng cũng yên tĩnh, dù nhắm mắt vẫn có thể nhìn ra tâm trạng trong cơn mơ của hắn rất tốt. Ngược lại, Thẩm Mặc lại cực kỳ sợ hãi, sợ đối phương thức giấc vào lúc này, cho nên còn chưa kịp tẩy rửa thứ dính trên người đã vội vàng mặc quần áo nhăn nhúm vào. Cậu nhặt chiếc di động nát bấy từ dưới đất lên, đoạn sờ tấm chi phiếu trong túi rồi lại quay đầu thấp thỏm liếc nhìn người đàn ông trên giường.

Cửa khẽ đóng lại, Lục Thừa Vũ còn đang ôm chặt cuộn chăn trong người, ngủ vô cùng bình yên.

Lúc Thẩm Mặc đi không mang theo tiền mặt bên người, nay điện thoại lại chẳng xài được nên chỉ có thể lê từng bước trở lại bệnh viện. Cơ thể cậu rất đau đớn, huyết áp tụt do không ăn uống trong thời gian dài khiến cậu chóng mặt nhức đầu. Cậu bước đi một mình giữa đám đông, mặc cho cơ thể đang căng cứng, bàn chân lạnh đến tê tái.

Chỉ có tấm chi phiếu trong túi kia là còn vương hơi ấm.

Chung cư này không cách bệnh viện mấy, đi xe buýt thường mất khoảng nửa giờ. Cậu đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về tới nơi quen thuộc.

Thẩm Mặc không vội đến ngân hàng trong khu để rút tiền, mà quay về khu nội trú, định xem xét tình hình của ba mình trước. Vừa bước chân vào bệnh viện, cậu dường như cảm thấy y tá ở quầy lễ tân đều im lặng trong chốc lát. Nhưng cậu chẳng còn sức để chào các cô, chỉ lê thân thể mệt mỏi vào thang máy.

Lúc tới khu nằm viện của ba, lại càng có nhiều người nhìn cậu chỉ trỏ hơn.

Thẩm Mặc bỗng cảm thấy bất an, cậu mặc kệ ánh mắt của những người kia, chân bước nhanh hơn về phía trước. Y tá trực ban đang bận ghi chép tình hình tối hôm qua, chưa đợi cậu bước tới thì Trịnh Văn Duệ đã đột ngột đứng bật dậy.

Sắc mặt của hắn rất khó coi, có thể là do chưa nghỉ ngơi suốt một đêm,  mặt mày xanh đen. Hắn chưa bao giờ nổi giận với Thẩm Mặc, vậy mà giờ đây hắn thực sự không kìm được gào lên——

“Tối hôm qua cậu đi đâu?! Rốt cuộc tối qua cậu ở đâu vậy hả?!"

“Tôi gọi cho cậu hơn bốn mươi cuộc!”

Lồng ngực của hắn không ngừng phập phồng, tựa như thở không ra hơi, tiếng hít thở đều nghe được rõ ràng. Thẩm Mặc bị hắn hét cho xây xẩm mặt mày, sau đó cậu mới biết tối hôm qua là Trịnh Văn Duệ gọi tới, nhưng cậu không thể nói cho đối phương biết sự thật, vậy nên chỉ đành tìm đại lý do nào đó để giải thích.

“Tôi…quên đem theo điện thoại…”

“Cậu vậy mà lại quên mang điện thoại?!” Trán Trịnh Văn Duệ nổi đầy gân xanh, hắn gần như không nén nổi cơn giận được nữa, tay siết chặt thành nắm đấm xém nửa quăng vào Thẩm Mặc, song y tá bên cạnh cũng nhào lên lôi hắn lại.

“Bác sĩ Trịnh, bình tĩnh chút đi…’

Vẻ mặt của Thẩm Mặc dần trở nên mờ mịt.

Cậu không biết phải làm sao nhìn người bạn tốt trước mặt, theo tiềm thức lẩm bẩm câu “Thật sự xin lỗi”. Vậy mà trong chớp mắt, Trịnh Văn Duệ hoàn toàn mất đi sức lực, hắn thở dài một hơi thật sâu, đoạn từ từ đưa tay che kín đôi mắt.

“Xảy ra…chuyện gì sao?” Thẩm Mặc ngập ngừng mở miệng.

Nét mặt của nữ y tá đầy thương hại, khiến cậu không thể không nhớ đến những ánh nhìn tương tự vào ngày mẹ cậu đột ngột qua đời. Thẩm Mặc hoang mang ngó trái nhìn phải, cậu bỗng trở nên căng thẳng, toàn thân cứng ngắc bước đến gần bên người Trịnh Văn Duệ, run rẩy kéo vạt áo đối phương.

"Có chuyện gì ... đã xảy ra chuyện ..."

"Chẳng lẽ ... ba tôi ... ông ấy ..."

Trịnh Văn Duệ cụp mắt xuống.

Hắn không đáp lời, cũng không phủ nhận, chỉ là đứng bất động ở đó, mặc cho Thẩm Mặc lôi kéo vạt áo hắn lay lay. Hơi thở của Thẩm Mặc dần gấp gáp, cậu sốt ruột muốn nhận được xác minh từ người khác rằng ba cậu không sao, nhưng mọi người hệt như bịt chặt môi, không nói câu nào.

“Không đâu…không đâu mà…phẫu thuật đã xếp xong hết rồi…Tiền tôi cũng mượn được rồi…Cậu xem, chi phiếu ở đây này, tôi mượn được tiền này! Ba tôi có thể phẫu thuật…Ông ấy sẽ không có chuyện…”

Đáy mắt cậu dâng tràn hốt hoảng, nước mắt thoáng chốc đong đầy. Cả người mệt mỏi cũng chẳng màng, cậu túm chặt lấy vạt áo Trịnh Văn Duệ, như túm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Cậu nói với tôi đi…ba tôi không xảy ra chuyện gì hết đúng không… có đúng không hả…”

Tất cả mọi người đều tránh ánh nhìn của cậu.

Thẩm Mặc thình lình lùi về sau vài bước. Cậu vẫn không muốn tin, đầu lắc lia lịa. Cậu liên tục lẩm bẩm “Không thể nào”, đến cả chi phiếu cũng quên nhét vào túi đã vội chạy thẳng vào phòng bệnh.

Cậu không nghe thấy tiếng Trịnh Văn Duệ gọi mình, chỉ lo cắm đầu chạy về trước. Đầu óc choáng váng, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng khẩn trương. Phòng bệnh quen thuộc cách đó không xa, cậu thô bạo đẩy cửa vào, tưởng rằng có thể tiếp một cái ly hoặc một cái ấm từ bên trong chọi về phía mình, bất cứ cái gì cũng được...

Có điều, không có ai cả.

Bộ ga trải giường trắng muốt trải trên giường bệnh không hề có một chút nếp nhăn. Mọi thứ trên tủ đã biến mất, bình giữ nhiệt lại được đặt trên giá chờ bệnh nhân tiếp theo chuyển đến. Cửa sổ phòng mở toang, gió lạnh phả vào mặt.

Như bị rút hết sức lực, Thẩm Mặc dại ra nhìn phòng bệnh sạch sẽ tươm tất kia, suy sụp ngã ngồi xuống đất.

Cậu không ngất xỉu.

Trịnh Văn Duệ kéo cậu lên, không ngừng lải nhải gì đó bên tai cậu, nhưng Thẩm Mặc làm như chẳng nghe thấy được gì, thần sắc chết lặng mở to mắt. Trong đầu rối tung hết lên, chốc thì cậu nghe được tiếng gầm thét của Lục Thời không cho phép cậu nghe điện thoại, chốc thì là giọng chất vấn của Trịnh Văn Duệ. Cậu bị kéo đến phòng nghỉ buộc ngồi trên ghế. Trên tay còn có một cốc nước đường, nhưng Thẩm Mặc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tan rã nhìn vào hư không trước mặt.

Linh hồn và thân xác dường như tách rời nhau, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ là ngồi bất động, khóe miệng hơi hơi hé ra. Khi có người bước vào phòng nghỉ, cậu sẽ từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người kia, sau đó chậm rãi cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm nền đất trắng xóa.

Một lát sau, Trịnh Văn Duệ vội vàng trở về.

Hắn hét to tên của Thẩm Mặc trước mặt cậu, hơn nữa còn dùng tay đẩy đôi bờ vai cậu. Giọng nói chói tai vọng vào tai Thẩm Mặc lại vô cùng xa xăm, cậu không hiểu tại sao người kia lại muốn làm thế này, trên mặt tràn đầy nghi vấn, song sau khi nhận ra là Trịnh Văn Duệ, cậu chợt nở một nụ cười rạng rỡ.

“Tôi mượn được tiền rồi này…đến 40 vạn luôn. Ba tôi có thể phẫu thuật rồi, tiền của cậu tôi cũng có thể trả lại…A Duệ, cậu xem…Chi phiếu, đây là chi phiếu đó…”

Tờ giấy nhàu nát được cậu nâng niu trong tay như bảo bối, Thẩm Mặc vẫn đang cười, rồi lại cẩn thận vuốt phẳng một chút, “40 vạn…đúng ha, tôi có thể đi ngân hàng rút tiền tức thì nữa…”

Trịnh Văn Duệ trợn mắt không thể tin nổi.

Hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Mặc hãy còn đang cười với hắn, bỗng nhiên gồng mình bóp chặt đôi vai cậu, dốc sức lắc lắc: “Thẩm Mặc! Cậu tỉnh táo lại chút! Cậu tỉnh táo lại chút đi!”

Thẩm Mặc bị hắn lay đến váng đầu.

Cậu thừ người một lúc lâu mới hoàn hồn, hơi bất mãn trừng mắt nhìn người kia, thậm chí còn uất ứ mếu máo. Chi phiếu bị cậu bóp chặt trong tay, cậu đột nhiên đề phòng, nhìn chằm chằm đối phương giống như sợ Trịnh Văn Duệ sẽ chồm tới giật lấy. Sau đó lại cúi đầu xuống, mặc dù đầu còn đang ong ong, nhưng cậu vẫn mỉm cười thỏa mãn khi nhìn thấy tấm chi phiếu kia, rồi khẽ lẩm bẩm.

“40 vạn đây…40 vạn đây này…tôi có 40 vạn rồi…”

“Có thể làm phẫu thuật…còn có thể trả tiền nợ nữa…”

“Thật tốt quá…”

- Hết chương 16 -