Đan Thuần xách theo túi lớn túi nhỏ các thứ về nhà. Đến nhà, cũng chưa để ý cha mẹ dở hơi kia đang vô cùng kinh ngạc mà chạy ào ào vào phòng đóng cửa lại.

“ Cha nó à , Tiểu Thuần nhà mình không phải là muốn bỏ đi đấy chứ?”. Bà Trữ nhìn con gái “ tàn bạo” đóng cửa “ Bịch” một tiếng , ngừng bóc quả cam, nhún thuận nói.

Ông Trữ buông tờ báo trong tay xuống, đẩy kính mắt trên sống mũi lên: “Bà nghe tôi từ từ phân tích: Người xưa có câu ‘Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi.’ Nếu dựa vào cặp mắt kiếng của tôi thì con gái chúng ta có lẽ nên giữ lại thêm một thời gian nữa cho perfect rồi tìm một người chồng thì tốt hơn.”

Chú thích : “ lệnh của cha mẹ , lời của bà mối , con người đều thích làm đẹp.”

Câu thơ đó được hiểu theo nghĩa như vậy. ^^

Bà Trữ liền biến thành người đàn bà đanh đá, chua ngoa, vươn tay gõ vào đầu ông Trữ vài cái: “Cái lão chết tiệt này, ông nói hẳn hoi cho tôi được không? Bà già này nghe không hiểu tiếng Trung Quốc và Phương Tây kết hợp.”

“Nương tử à, vi phu đây là đang chạy theo mô đen, thuốc còn có Đông – Tây kết hợp nữa là huống chi là đến ngôn ngữ? Hơn nữa, kẻ đê tiện này đường đường đang truyền thụ lại văn học cổ nha…”

“ Hừ, kẻ đê tiện ? Ông cũng biết là ông đê tiện hả? Lão già này luôn dùng cổ văn để mắng người, bà già này đương nhiên đầu óc chậm nên nghe không hiểu, à không ,!” Bà Trữ tiện tay với lấy chổi lông gà quất một người “Cứ coi đây là gia pháp nhé ? Chịu không?”

“ Nương tử …… vi phu sai rồi …… Đê tiện ……… A , không , lần sau tôi không dám ….” Ông Trữ cười ngây ngô, cúi đầu nhận sai với bà Trữ.

Bà Trữ thỏa mãn gật đầu: “Ai gia thưởng cho ông một quả cam để ăn.”

……

Thật là , tại sao lại có một đôi cha mẹ dở hơi thế chứ ?

Trữ Đan Thuần vừa ngồi trước bàn trang điểm tô vẽ lung tung trên mặt vừa nghe cuộc đối thoại của cha mẹ bên ngoài. Nhưng có điều cô không phải muốn biến mình thành xinh đẹp, mà là …………..

Xuất hiện chính là một cô thôn nữ ! Toàn bộ trán đều bị che khuất, cặp mắt kính gọng to vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt. Chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt dưới, da vàng, khóe miệng còn có một nốt ruồi to.

Còn người thì không biết vì sao lại mặc quần áo của mấy trăm năm trước, nhìn hình dáng của cô rõ ràng là không muốn đi xem mắt.

Trữ Đan Thuần thỏa mãn mở cửa phòng , đi ra ngoài.

“ Cha nó ơi ! Nhà có trộm!!!” Bà Trữ to miệng tát vào má Trữ Đan Thuần đang đi tới, tiếng thét chói tai, một tay lục lọi tìm chổi lông gà chuẩn bị khai chiến.

“Sách viết , ‘phóng hạ đồ đao’, đại tỷ à, chúng tôi nghèo rớt mồng tơi …….”

Chú thích : phóng hạ đồ đao – lập địa thành phật : buông đồ đao xuống. Đây là một câu thành ngữ khuyên con người từ bỏ tâm xấu của mình , quay về với bản chất tốt. Buông đồ đao xuống, thành Phật ngay lập tức.

“Cha, cha nói cái gì mà sách viết, người cha nói là ai? … còn nữa, đại tỷ nào, con là con gái, Đan Thuần đây mà ..!” Trữ Đan Thuần đau đầu nhìn hai người, rống lên.

“ Tiểu …. Tiểu Thuần ?…” Bà Trữ hình như phát hiện một đặc điểm: “Nhìn con so với mẹ đều già giống nhau ………”

“ Dừng lại! Con nói cho hai người biết, muốn kết hôn cũng được. Nhưng phải đi kết hôn với hình dáng này của con, các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không được có ý kiến!”

“Cha nó ơi, Tiểu Thuần nhà ta đồng ý rồi.” Bà Trữ hoan hô . “Nhưng mà, dáng vẻ này của con …… sẽ làm cho mẹ và cha con rất mất mặt…”

Trữ Đan Thuần cười kì dị, sát mặt vào bà Trữ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, muốn con nói mẹ ăn trộm đồ trang điểm cao cấp cho cha biết không?”

“Ách …..” Bà Trữ xấu hổ lắc đầu: “Cha nó à, kỳ thật tiểu Thuần nhà chúng ta như vậy cũng rất đẹp.”

Ông Trữ gật đầu , ông không có mắt thẩm mĩ đối với phương diện này, nhìn ngang nhìn dọc chỉ cần người ta thích là được.