Truyện: Vợ à, đừng nghĩ trốn thoát anh – Cố Tiểu Mạch – Chương 20

Chương 20: Quay trở lại nhà họ Cố

Nám Nám vừa mới tỉnh dậy quay người lại nhìn thấy Cố Tiểu Mạch khóc sưng đỏ cả mắt, vốn dĩ là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giờ đã ủ rũ chán nản, Nám Nám chỉ có thể một tay nâng mặt Cố Tiểu Mạch lên, vô cùng nghiêm túc nói, “Nấm ơi, sao mẹ lại khóc vậy, chúng ta không phải đã hứa bình thường không được khóc sao?"

“Được, mami sau này sẽ không khóc nữa, Nám Nám không sao mami sẽ không khóc” Cố Tiểu Mạch gật gật đầu, đưa tay xoa đầu Nám Nám, có chút không nỡ thu tay lại.

“Aiyaa, Nấm ơi, mẹ xoa đầu Nám Nam sắp hỏi rồi đó, nhưng mà, mami” Nám Nám vừa phàn nàn vừa chớp chớp mắt nhìn xung quanh phòng bệnh.

Cố Tiểu Mạch không hiểu, “Sao vậy?"

“Mami, phòng bệnh này tốt thật đó, so với những phòng trước đây đều tốt hơn rất nhiều, có phải rất đắt không ạ?” Nám Nám thật ra từ bé đã nghiên cứu cách tính toán chi li của mami, lúc này đang vạch từng ngón tay ra tính toán.

Nám Nám vừa nhắc đến chuyện này, Cố Tiểu Mạch bất giác nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng kia, có điều thái độ của anh ta tại sao thay đổi nhanh như vậy, hai lần đều vô tình cố tình quan tâm như muốn bước vào trái tim Cố Tiểu Mạch.

Nhìn dáng vẻ đang suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt Nám Nám lanh lợi sinh động, bỗng nhiên rất nhạy bén, cất lên giọng nói non nớt, "Con biết rồi, nhất định là ông chú lợi hại giúp chúng ta có đúng không ạ?

Cổ Tiểu Mạch sững sờ tại sao Nám Nám lại để tâm đến Mộ Bắc Ngật như vậy, cô kiêng dè nói, “Nám Nám, phòng bệnh này...đích thực là do chú đó sắp xếp, nhưng mà Nám Năm sau này không được..”

Cố Tiểu Mạch lời còn chưa nói hết liền bị giọng nói của Nám Nám cắt ngang, “Con biết ngay mà, ông chú lợi hại thật là tốt với chúng ta, mami, sau này chúng ta phải báo ơn chú ấy, hê hê.”

Cố Tiểu Mạch mơ hồ nhìn ra trong đôi mắt sáng long lanh kia của Nám Nam có có chút si mê, ngày trước Nám Nam gặp ai cũng khen còn bây giờ Nám Nám lại chỉ một lòng ngưỡng mộ Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch thở dài, không biết làm sao để thay đổi tâm tư của Nám Nám.

Tốc độ làm việc của Mộ Bắc Ngật thực sự rất nhanh, y tá trong bệnh viên cộng với thuộc hạ của Mộ Bắc Ngật bốn phía trông coi nghiêm ngặt phòng bệnh, như thế này sợ rằng con ruồi có muốn bay vào cũng phải thông báo trước một tiếng.

Cố Lan Tâm sau khi đau lòng tuyệt vọng rời khỏi bệnh viện liền một mạch đi về nhà họ Cố, Cố Chấn Hải đang vắt chéo chân ngồi tren sofa đọc báo, nhìn thấy con gái đau lòng về nhà lập tức bỏ chân xuống, đặt tờ báo trên tay xuống bàn, đẩy kính lên, “Lan Tâm, có chuyện gì vậy?”

Cố Lan Tâm vừa nhìn thấy Cố Chấn Hải liền lộ ánh mắt vô cùng tủi thân, bước đến ôm lấy cánh tay Cố Chấn Hải, "Bố.."

“Làm sao thế? Lan Tâm, con bây giờ không phải nên ở nhà họ Mộ sao?”

“Cô...Cố Tiểu Mạch quay về rồi, con vốn định bảo nó về nhà thăm chúng ta, nhưng nó lại không biết cảm kích còn quyến rũ Bắc Ngật, lúc ở nhà họ Mộ còn bò lên giường của Bắc Ngật”

"Cái gì???” Cố Chấn Hải nghe xong bỗng nghiêm mặt, vô cùng ngạc nhiên!

Cố Lan Tâm khóc đầy thương tâm, mắt chớp chớp, “Bố, con với Bắc Ngật hai tháng nữa sẽ kết hôn, nhà họ Cố chúng ta có thể leo lên một nấc thang mới vậy mà Cố Tiểu Mạch lại làm ra chuyện như này, nó rõ ràng là muốn con đau lòng mới cố ý làm như vậy.”

“Hoang đường! Cố Tiểu Mạch hồi đó rời khỏ nhà họ Cố đến bây giờ vẫn chưa quay về, ta tuy rằng mặc nợ nó nhưng cũng không thể để nó làm loạn như vậy!” Cổ Chấn Hải đầu có quan tâm tới con gái, rõ ràng là sợ Cổ Tiểu Mạch làm hỏng chuyện tốt của Cổ Lan Tâm, làm hỏng cuộc liên hôn với nhà họ Mộ.

Cổ Chấn Hải quyết không để chuyện này xảy ra, ông khàn khàn giọng, “Ngày mai gọi Cố Tiểu Mạch về nhà nói chuyện rõ ràng với nó, Lan Tâm, bây giờ con với Bắc Ngật tình cảm sâu đậm chuẩn bị kết hôn, hồi đó là ta trách nhầm nó, quay về cũng không sao cả, nếu như nó biết sai mà hối cải..”.

| Cố Lan Tâm ngả vào lòng Cố Chấn Hải, nghe thấy Cố Chấn Hải nói như vậy, đôi mắt đẫm lệ lóe lên một tia lạnh lùng, quả nhiên, Cố Chấn Hải vẫn chưa căm ghét Cố Tiểu Mạch đến cực điểm.

Nhưng cô ta vẫn phải đáp, “Vâng ạ, ngày mai con sẽ đi đón Cố Tiểu Mạch về nhà”

Giữa Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật xảy ra xích mích vậy mà Mộ Bắc Ngật vẫn không hề đến dỗ dành Cố Lan Tâm, trong lòng Cố Lan Tâm có chút sợ hãi lẫn lo lắng nhưng cô vẫn ở lại nhà họ Cố, buổi tối lúc đi ngủ Cổ phu nhân nói chuyện với Cố Chấn Hải.

“Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch đang chen vào tình cảm giữa Tổng giám đốc Mộ và Lan Tâm, Lan Tâm tủi thân như vậy, chúng ta

không thể ngồi yên không quản, trước đây Tổng giám đốc Mộ đều đến dỗ Lan Tâm của chúng ta rồi đưa Lan Tâm về, vậy mà bây giờ vẫn chưa thấy đến!”.

Cố Chấn Hải chân mày nhíu chặt lại, tất nhiên không thể để Cố Tiểu Mạch làm hỏng chuyện tốt được.

Buổi sáng hôm sau, Lục Noãn xách theo đồ Nám Nám thích ăn đến thăm.

Lúc bước vào phòng bệnh của Nám Nám, Lục Noãn bất giác có chút lo lắng hỏi, “Nấm, bà với Nám Nám không phải là trước giờ không ở trong phòng bệnh như này sao, tại sao lần này lại...có phải tình trạng bệnh của Nám Nám có chút."

Không đợi Cố Tiểu Mạch trả lời, Nám Nam đã lao về phía dì Lục Noãn vẫy vẫy tay, ánh mắt sáng lên, vui vẻ trả lời, “Dì Noãn Noãn, là ông chú lợi hại chuẩn bị phòng này cho con, ông chú lợi hại đã giúp Nấm rất nhiều đó ạ”

Lục Noãn đưa ánh mắt về phía Cố Tiểu Mạch, dường như ngửi thấy mùi “bà tám” ở đây, “Nấm à, hóa ra là nhận được ân huệ à? Là Nam Thần An? Không đúng, Nam Thần An đang ở Anh, hơn nữa lúc ở Anh bà cũng không bao giờ nhận ân huệ lớn như vậy mà, chẳng lẽ đã có người khác”

“Dạ Noãn Noãn, dì thông minh thật nha, ông chú lợi hại tốt bụng lắm lại còn rất đẹp trai nữa”

“Không lẽ là..”.

"Chính là cái công ty mà lần trước Nấm đến làm việc đó, nhà của ông chú lợi hại cũng đẹp lắm” Nám Nam nói chuyện hăng say.

Cố Tiểu Mạch có thể nào cũng không nghĩ đến chuyện Mộ Bắc Ngật lại để lại ấn tượng sâu đậm cho Nám Nám như vậy, cô nhìn Năm Nám hào hứng kể chuyện, khóe miệng bỗng giật giật.

Ngay sau đó liền truyền đến giọng nói kinh ngạc của Lục Noãn, “Nấm, không phải chứ? Lẽ nào là Tổng giám đốc Mộ...???”

“Tôi cũng không hề mong muốn điều này”

"Chẳng lẽ là tình cảm đến từ một phía? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy??” Lục Noãn dáng vẻ “bà tám” nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, Cổ Tiểu Mạch hít một hơi sâu, cô làm sao mà biết được, tại sao Mộ Bắc Ngật lại giúp đỡ cô, cô cũng rất thắc mắc!

Đúng vào lúc này, người làm nhà họ Cố đi vào, vừa hay Cố Tiểu Mạch biết người làm này.

Lúc Cố Tiểu Mạch nhìn thấy người làm bước vào, sắc mặt dịu dàng bỗng chốc lạnh đi, “Quản gia Vương đến có chuyện gì vậy?”.

Quản gia Vương gật nhẹ, lộ rõ mục đích của mình, không hề có chút kính trọng nào với Cổ Tiểu Mạch – người trước đây từng là cô chủ nhỏ nhà họ Cố, “Tôi nhận được mệnh lệnh của phu nhân và cô chủ đến đón cô Cố về nhà một chuyến”

Cô Cố???

Cách xưng hô này có chút xa lạ khiến khoảng cách giữa họ trở nên xa vời.

Rất may Cố Tiểu Mạch sớm đã không còn tình cảm gì với nhà họ Cố, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền cự tuyệt, “Tôi nhớ tôi đã từng nói sẽ không bao giờ quay về nhà họ Cố"

"Sợ rằng hôm nay không thể nghe theo lời cô Cố rồi, nếu cô Cố không tự nguyện đi về vậy tôi chỉ có thể sai người đến đây thôi” Quản gia Vương lạnh lùng liếc một cái, không chút nhẫn nại, thúc giục nói.

Bàn tay buông thong bên người của Cổ Tiểu Mạch dần dần nắm chặt lại, xa cách bốn năm, lần này gặp lại, cô lại không hề muốn đối mặt với người cha đó.

Lục Noãn luôn không nỡ để có một mình với Nám Nám ở bên ngoài phiêu bạt, hơn nữa bệnh tình của Nám Nam cũng là một vấn đề nan giải, theo bản năng đẩy Cố Tiểu Mạch về phía trước, đứng ở phía sau cô nói nhỏ, “Tiểu Mạch, bà vẫn nên qua đó thăm một chút đi, coi như là vì Nám Nám”

Cố Tiểu Mạch ánh mắt u ám, quay người nhìn Năm Nám, nhẹ nhàng nói, “Nám Nám, ngoan ngoãn ở đây với dì Noãn Noãn nhé, đâu cũng không được đi, biết chưa? Mami sẽ về sớm”

Nám Nám vốn là bé ngoan của Cố Tiểu Mạch, liền gật đầu, giọng nói non nớt vang lên, “Con biết rồi ạ, mami!”

Cổ Tiểu Mạch lúc này mới yên tâm cùng quản gia Vương rời đi, trên đường đến nhà họ Cố, Cổ Tiểu Mạch nhìn cảnh sắc ngoài đường, so với bốn năm trước cũng không thay đổi mấy, mắt nhìn cánh cổng nhà họ Cố dần dần xuất hiện trước mặt, tim Cố Tiểu Mạch bông đập mạnh, hồi ức đau khổ đó lướt qua.

Chiếc xe chậm dãi dừng lại trước cổng nhà họ Cố, quản gia Vương từ ghế lái bước xuống, nhìn Cố Tiểu Mạch nói, “Cô Cố, mời”.

Cổ Tiểu Mạch hít thở sâu, cô biết phía trước đều là trông gai đang đợi cô từng chút từng chút bước đến.

Đối mặt với Cố Hồng Quyên và Hoàng Mai thậm chí cả người cha không chút tình cảm kia, cô sẽ không nhẫn nhịn nữa, phải mạnh mẽ phản kích lại!

Cố Tiểu Mạch đi về phía nhà họ Cố, đập vào mắt cô chính là Cố Lan Tâm cùng Hoàng Mai đang ngồi trên ghế sofa, Hoàng Mai dáng vẻ tôn quý hớp một ngụm trà nóng trước mặt, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch giọng nói lập tức có chút cay nghiệt, Tiểu Mạch à, về nước rồi, sao không về nhà thăm gia đình? Lại ở bên ngoài gây chuyện làm mất mặt nhà họ Cố chúng ta như thế”

Vừa nhìn thấy đã chất vấn cô, Cố Tiểu Mạch trong lòng cười lạnh một tiếng, giọng nói trong trẻo vang lên, “Tôi đầu phải người nhà họ Cố, làm mất mặt chẳng phải là Cố Hồng Quyên sao??"

“Mày! Cố Tiểu Mạch, là mày quyến rũ Bắc Ngật trước, anh ấy là chồng sắp cưới của tao, lẽ nào mày làm như vậy là đúng sao?? Tao biết thứ mày muốn là trả thù tao, đúng không??” Cố Lan Tâm đã sớm dồn nén cảm xúc, bỗng nhiên đứng dậy khỏi sofa.

Cố Chấn Hải buổi sáng phải đi họp gấp, giờ phút này vừa ngồi lên xe vội vàng về nhà.

Cổ Tiểu Mạch mặt không đổi sắc nói, “Trả thù cô? Tôi muốn trả thù cô nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn đen tối như này, dẫu sao tôi cũng không làm được như cô

Một mũi tên trúng hai đích, lời nói mang chút châm biếm, chọc Cổ Lan Tâm giận tím mặt.

Hoàng Mai cũng không ngờ Cố Tiểu Mạch bây giờ mồm miệng lại lanh lợi như vậy, không hề giống thời điểm bốn năm trước, dễ dàng bị đuổi đi, bàn tay bỗng đập xuống bàn, vang lên một tiếng.

Cổ Tiểu Mạch với tư duy khác người lại đang nghĩ, Hoàng Mai đập tay xuống như thế không đau sao??

- ----------------------.