Trên đường cao tốc, Cố Tiểu Mạch lo lắng nhìn chiếc xe bị chết máy.

Cô quay đầu nhìn Cố Hồng Quyên đang gọi điện ở cách đó không xa, nghi hoặc không hiểu tại sao gọi điện kêu người tới sửa xe mà cũng cần nhiều thời gian đến thế?

Cố Tiểu Mạch nghi ngờ tiến lên, lại nghe thấy giọng nói nham hiểm của Cố Hồng Quyên: “Anh thấy ảnh của em gái tôi rồi đấy, vóc dáng và gương mặt đều rất đẹp, hơn nữa cô ta chưa từng có bạn trai, chỉ cần anh làm xong chuyện này thì mặc cho anh chơi cô ta kiểu gì cũng được… tôi lừa gạt cô ta là xe tôi bị trục trặc không chạy được, lát nữa tôi sẽ ném cô ta trên đường cao tốc, anh lái xe tới đây.”

Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, Cố Tiểu Mạch phẫn nộ siết chặt nắm tay.

Cố Hồng Quyên!

Chẳng qua chỉ là con gái của kẻ thứ ba, bình thường chẳng những luôn ức hiếp cô mà bây giờ còn tính kế kêu đàn ông tới chơi cô! Cố Tiểu Mạch muốn xông lên đánh cô ta, nhưng lý trí đánh thức cô.

Cô xoay người bỏ chạy.

Bây giờ trên cao tốc không có ai, nếu Cố Hồng Quyên giết cô ở đây thì sẽ chẳng ai biết.

Cô sẽ không để âm mưu của Cố Hồng Quyên thành công!

Lúc này sắc trời đã tối, Cố Tiểu Mạch chạy trên đường cao tốc, muốn cầu cứu người khác, nhưng trên con đường này rất ít xe chạy ngang qua, di động của cô cũng đã bị Cố Hồng Quyên lấy đi, muốn gọi điện cũng không được.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng đằng trước, một chiếc xe vận tải chạy tới.

Đèn xe chói chang đâm vào mắt khiến cô không mở mắt ra được.

“Bác tài, xin hỏi có thể chở tôi đi một đoạn đường được không?” Cố Tiểu Mạch híp mắt, vẫy tay kêu to.

Nhưng chiếc xe vận tải không hề dừng lại mà còn tăng tốc đâm về phía cô.

Thấy tình thế không đúng, Cố Tiểu Mạch xoay người bỏ chạy.

Cô nhớ tới vừa rồi Cố Hồng Quyên gọi điện kêu người kia lái xe tới đây, chẳng lẽ là tài xế chiếc xe vận tải này? Cố Tiểu Mạch âm thầm mắng Cố Hồng Quyên một trận, ra sức chạy về phía trước.

Khi cô sắp bị tài xế xe vận tải đuổi kịp thì một chiếc xe hơi màu đen bỗng lao ra từ ngã rẽ, đâm thẳng vào chiếc xe vận tải.

Rầm! Sau tiếng nổ này, chiếc xe hơi màu đen đâm thẳng vào hàng rào, xe vận tải cũng bị bắt dừng lại.

Cố Tiểu Mạch trợn tròn mắt, thân thể lạnh lẽo.

Chiếc xe màu đen đó đã cứu cô, nhưng chủ nhân chiếc xe…

Cô vội chạy tới bên cạnh hàng rào đã bị đâm gãy, nhờ vào ánh đèn đường leo lét thử nhìn xuống dưới, chỉ mơ hồ thấy chiếc xe ngã ngửa, chổng bốn bánh lên trời.

Cố Tiểu Mạch đang nghĩ cách cứu chủ nhân chiếc xe thì đột nhiên, một bàn tay ôm lấy eo cô, muốn lôi cô đi.

“Buông tôi ra, đồ lưu manh!” Cô hoảng sợ kêu lên, dùng khuỷu tay thúc mạnh người đằng sau.

Kết quả vì động tác quá lớn nên cô bị trượt chân, ngã xuống dưới…

Khi mở mắt ra, Cố Tiểu Mạch cảm thấy cả người như sắp tàn phế, lưng nóng rát.

Cô không kịp xem xét thương thế của mình, vội đứng dậy mò mẫm mở cửa xe hơi, lôi người đàn ông trong xe ra.

Trong bóng đêm, cô không thấy rõ gương mặt của người đàn ông, tay đụng vào chất lỏng nhớp nháp chảy xuống trên mặt anh ta, còn dính ướt cả áo sơ mi của cô.

Chẳng lẽ chết rồi!? Sắc mặt Cố Tiểu Mạch trắng bệch, giọng run rẩy: “Ê, anh không sao chứ?”

Cô vỗ lên mặt người đàn ông.

Người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

Thân thể người đàn ông nóng rực, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Nhưng Cố Tiểu Mạch không chú ý tới điều này mà chỉ lo kích động: “Anh tỉnh rồi à? Anh có di động không? Mau gọi điện kêu người tới cứu chúng ta đi!”

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật sâu thẳm, gian nan lên tiếng: “Di động nằm trong túi quần của tôi.”

“Ở đâu?” Cố Tiểu Mạch thò tay vào túi quần anh ta mò mẫn, cuối cùng cũng đụng vào di động.

Cô vui vẻ, vừa mở màn hình lên thì di động bỗng bị lấy đi, người đàn ông đè lên người cô.

“Anh… anh làm gì vậy?” Cố Tiểu Mạch kinh hãi nhìn anh ta.

Mộ Bắc Ngật bị nhiệt độ trong cơ thể thiêu đốt đến mức thần trí không tỉnh táo.

Anh cố chịu đựng lý trí cuối cùng, nói bên tai cô: “Giúp tôi, tôi sẽ bồi thường cho cô.”

“Đừng! Tên khốn! Buông tôi ra!” Cố Tiểu Mạch đá văng anh ta ra, xoay người muốn bò dậy, lại bị người đàn ông cầm mắt cá chân lôi về.

Cố Tiểu Mạch hoảng sợ, van xin xô đẩy người đàn ông: “Xin anh hãy thả tôi ra, tôi gọi xe cứu thương cho anh được không?”

Mộ Bắc Ngật rút dây thắt lưng ra trói tay cô, khẽ cắn lên vành tai cô, giọng nói mê hoặc: “Tôi cũng xin cô, giúp tôi với…”.