-Anh thực là yêu thích Asa mà bị chị ấy thẳng thừng cự tuyệt sao? – Nó nhìn đi nhìn lại Koewa, không thể nào tin.

-Ừ! – Khổ sở gật đầu một cái thật nặng nề, Koewa chỉ đành lòng cười.

-Chẳng lẽ… - Ngập ngừng một lúc, nó tiếp tục – Là do chuyện này nên chỉ ấy không cho em ở gần hay tiếp xúc với anh? Chị ấy sợ anh tìm cơ hội tiếp cận chị ấy sao?

Không nói năng gì, anh lại lặng lẽ gật đầu.

-Haiz… thực khổ cho…

Cạch!

Cạch!

Chưa kịp nói hết câu, những người trong phòng nãy giờ theo dõi cuộc nói chuyện giữa nó và Koewa giật thót mình. Ánh mắt không hẹn mà gặp đều hướng về phía cửa ra vào của phòng bệnh – nơi phát ra tiếng động vô cùng vô duyên. Đôi mắt nó trợn to, nhìn về hai con người đang đứng ở cửa. Chẳng phải là…

-Chị… Kevil… Sao… sao hai người… người lại… ở… ở đây? – Không lẽ, nhà trường đã biết chuyện gì rồi sao? Sao mà hai người này có thể tìm đến đây cơ chứ?

-Có người cần tìm em nên chị đưa người ta đến! – Vẫn là cái chất giọng lạnh lùng ấy, Asa khẽ đá lông mày về phía chàng Kevil bên cạnh.

Vừa mới nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Koewa vô cùng sửng sốt khi nhìn người con gái kia.

“Tại sao cô ấy lại… ăn mặc…?”

-Nhưng… tại sao chị biết em là đang ở nơi đây? – là thái độ khó hiểu, nó hỏi.

Vẫn vậy, Asa quả thật vãn lãnh đạm chẳng thèm đếm xỉa đến bất kì ai ở trong phòng:

-Chị thấy chiếc xe cứu thương, cùng lúc đó trông thấy em!

-Vậy sao? – Gật gật gù gù, tiếp tục nó lại chuyển qua Kevil và hỏi – Còn Kevil? Cớ sao lại ở nơi đây?

-Là muốn tìm Quỳnh! – Thành thật “khai báo”, mắt của cậu là có ý cười với nó.

-Và còn bắt tội tôi đưa đến đây! – Quay lưng đi ra khỏi phòng, cô chẳng còn việc gì mà ở lại nữa, tự nghĩ rằng mình nên đi.

Một lúc sau, thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia không còn hiện diện trong phòng nữa, Koewa lao ra khỏi phòng.

Ngoài hành lang.

Cộp!

Cộp!

Cộp!

-Asa à…

Nghe thấy tên mình được xướng lên bởi một giọng nam kì lạ, cô thoạt quay người lại. Trước mặt Asa lúc này là một chàng thanh niên cao ráo, khỏe mạnh với bộ quần áo bụi, tóc nhuộm line màu đỏ tươi được chuốt keo một cách kĩ càng. Những giọt mồ hôi còn vương lại trên gò má cao hơi ửng hồng vì đuổi theo cô.

-Anh là... - Căn bản Asa không thể nhớ được người trước mặt, có cái gì đó thật thân quen và cũng thật xa lạ.

-Koewa! - Sắc mặt của anh trở nên khó coi, giọng kìm nén - Chẳng lẽ là em đã quên anh rồi sao?

Ngay lúc này đây, đôi mắt của cô khẽ nhíu lại nhìn cho kĩ. Quả nhiên rất bất ngờ trước vẻ bề ngoài của Koewa - anh đã thay đổi rồi. Cô hơi cúi đầu ngẫm nghĩ, ánh mắt trở thành dò xét con người anh:

-Anh? Có đúng là Koewa? Nếu đúng là Koewa thật thì tại sao lại đến đây?

Nghe xong, anh bình tĩnh trả lời hết câu hỏi của cô:

-Anh đúng là Koewa, anh đến đây vì Niên!

-Niên? Có phải cô bạn nằm trên giường lúc nãy? - Bước chân cô đang đối diện anh bỗng nhiên quay sang một góc 45 độ, vừa vặn nhìn ra cảnh đẹp từ ngoài hành lang.

-Đúng! - Miệng anh nở nụ cười - Niên là em gái của anh! Hơn nữa... là anh rất muốn gặp được em!

“Gặp?”

Một từ ngắn gọn vậy thôi cũng đã đem đến cho Asa bao điều phải nghĩ ngợi, hình như là cô đã tránh mặt anh chàng này quá lâu rồi. Quá lâu để vẫn nhớ đến một thứ chẳng thể nào phai nhạt - mối tình đầu. Vì cô vẫn còn nhớ đến cậu bạn năm nào, người đã ngự trị trong mỗi giấc mộng của cô. Hình ảnh ấy chẳng ai có thể xóa mờ nên việc mở lòng với người con trai thứ hai đối với Asa quả là một điều khó khăn vô cùng.

Cô không thể quên, cũng như cô không muốn nhận được tình cảm của Koewa dành cho mình.

-Chúng ta... - Asa dừng lại, thở dài một hơi rồi tiếp - Vốn dĩ đã là không thể! Nên cũng gặp nhau thì chỉ như bạn mà thôi, phải không?

Koewa lắc đầu, cô nói quả là thật dễ dàng nhưng anh không có ý gì lại dễ đến như vậy:

-Em là em, anh là anh! Em là người anh theo đuổi, anh là người theo đuổi em! Hoàn toàn không còn là bạn, anh đã loại bỏ bức tường ngăn cách tình bạn và tình yêu giữa anh và em lâu rồi!

-Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? - Cô nhắc lại một lần nữa câu nói đã từ năm nào - Em là đã có người trong tân trí từ lâu rồi!

-Đã lâu rồi mà em vẫn không thể thay đổi được sao hả Asa? Tại sao chứ? Anh đã làm những gì cho em, anh đã chờ em rất lâu. Vậy sao em vẫn không chịu quên và không chịu hiểu cho anh? - Anh có thể kìm lòng được mới là lạ, bao nhiêu lâu anh đã chờ, chờ cho cô quên đi. Vậy mà Asa vẫn vậy, chả thay đổi. Không lẽ từ trước đến giờ, anh làm những điều này cũng đều là vô ngĩa hay sao?

Bịt tai lại, Asa xoay bước đi.

Cộp!

Khi bóng của cô đã khuất sau hành lang.

Nó đi lại gần Koewa, vỗ vai anh rồi dịu giọng:

-Em xin lỗi thay chị Asa! Chị ấy không thể quên, chị ấy là một con người sống gắn liền với quá khứ! Nên vô cùng khép kín bản thân mình! Anh à, nếu chị ấy không muốn quên thứ gì thì sẽ mãi mãi ẩn hiện trong thâm tâm Asa mà thôi!

-Anh biết! - Đau khổ nở ra một nụ cười gượng gạo, anh nhìn theo nơi vương bóng người con gái anh đã yêu nhưng chẳng thể có được - Chắc là anh đã quá cố chấp rồi!

Ting!

Ting!

Tiếng điện thoại của nó vang lên. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới, nó nhanh tay mở tin ra.

‘Xin lỗi Koewa giúp chị! Là chị không xứng với anh ta, chị và anh ta chỉ có thể làm bạn!’

“Chị Asa...”

Ánh mắt nó thoáng lên vẻ buồn rầu, sự đồng cảm, khuôn miệng nhẹ nhàng gửi lời xin lỗi giúp Asa rồi không quên nói:

-Chúng ta đâu thể bắt buộc người không yêu ta ở bên cạnh ta mãi được mà anh!

-Làm sao em có thể hiểu được tâm trạng của người trong cuộc mà nói vậy chứ? - Koewa chỉ chán nản lắc đầu.

-Không đâu! - Cắn cắn môi, tâm trí nó bỗng xuất hiện hình bóng của một người con trai - Em đã từng ngộ nhận tình cảm và đã từng ép buộc người đó ở bên cạnh em! Người đó đã yêu một ai đó khác! Em dù đau nhưng vẫn thầm chúc hai người họ hạnh phúc anh ạ!

Im lặng.

Cuối cùng, nó cũng mở miệng rồi nói:

-Em đã từng là người trong cuộc! Với Asa, quá khứ đó hẳn rất đẹp nên chị ấy mới không quên được, với ai cũng vậy hết mà!

Sau đó, hai người khôi phục lại thái độ vui vẻ. Koewa đã cố lòng chấp nhận sự thật, nó cũng pha trò nhiều hơn cho không khí thoải mái trên đường trở về phòng bệnh của Niên và Yến Như.

“Đúng vậy, quá khứ giữa chị và cậu ấy là rất đẹp!”

Không ai biết, Asa chưa đi, cô chỉ là dừng lại mà nghe cuộc nói chuyện của hai người. Vốn dĩ cô biết rằng Koewa rất tốt nhưng cô một lòng hướng về kỉ niệm của mình. Vậy thôi...

Hết chương 32