New York...

Triệu Hải Yến đặt chân tại Sân bay quốc tế John F. Kennedy, nơi này cũng đã rất nhiều lần đặt chân đến nên cũng không có gì là lạ lẫm. Cô vẫy gọi một chiếc taxi thẳng tiến đến địa chỉ mà Hàn Thế Bảo đã đưa cho cô. Không có nhiều thời gian để dạo chơi, cô phải tìm gặp anh để tận mắt nhìn người đàn ông cả gan trốn tránh.

Đó là một căn hộ chung cư rông lớn lắm, Hải Yến bấm chuông đứng bên ngoài nhưng không ai mở cửa, người bảo vệ đi ngang qua liền nói người thanh niên sống trông căn hộ kia đã đi vài ngày không về và rất ít khi thấy anh ta xuất hiện.

Cô cũng chẳng cảm thấy kì lạ điều gì, Tuấn Anh là một người kiệm lời và không thích tiếp xúc với người lạ… nhưng cô đợi ở đây thì đến khi nào anh mới quay về.

- Tôi có thể ngồi đây đợi anh ấy. - Cô hỏi người bảo vệ.

- Tất nhiên là có thể. - Người bảo vệ gật đầu sau đó tiếp tục đi làm việc của mình.

Hải Yến đứng tựa vào cửa nhà của anh mà đợi… cô nhớ lại lần đó mình cũng đứng phía trước cửa mà chờ đợi anh quay về, đợi mãi đợi mãi cho đến khi nhận được tin anh đã không còn nữa.

Vẫn như một thói quan cũ, cô đếm từng viên gạch trên thềm, đợi mãi cho đến trời nhá nhem tối mờ, bụng cô đói cồn cào vì từ sáng đã chưa ăn thứ gì…

- Phải tìm gì đó ăn thôi, không thể để ngất xĩu trước khi tìm được anh.. Triệu Hải Yến không được bỏ cuộc. - Cô đứng lên, kéo chiếc valy nhỏ phía sau rời khỏi căn hộ chung cư, nơi mà Tuấn Anh sinh sống.

Ăn một chiếc bánh mì trong một quán ăn gần đó, sau đó lại tiếp tục đi về phía cao ốc chung cư kia… nhưng cửa bên ngoài đã đóng lại. Cô hơi khó xữ đứng mãi bên ngoài, quan sát một người bảo vệ đi ngang qua liền hỏi.

- Chú ơi, có thể cho cháu vào đợi bạn không ạ?

- Cô là người đứng trước căn hộ 1007 phải không? - Người bảo vệ nhìn Hải Yến quen mắt liền nói. - Cô vẫn chưa gặp được ư, nhưng ở đây có quy định sau 11h nếu không có ai bảo lãnh thì cô sẽ không được phép vào.

- Cháu có ra ngoài một lúc, chú có thể giúp cháu hỏi xem anh ấy về chưa ạ?

Người đàn ông kia nhìn Hải Yến cũng đáng tội nghiệp, có lẽ cô gái này mới sang đây đến tìm người thân nhưng người thân lại không có ở nhà. Ông ta gật đầu sau đó gọi điện lên phòng 1007 giúp cô.

- Cô là? - Ông ta hỏi.

- Cứ nói với anh ấy có người thân ở Việt Nam đến thăm. - Hải Yến khẽ đáp, anh đã cố tình lần trốn cô… nếu biết cô đến tìm có lẽ không chịu gặp.

Ông ta đi vào phòng bảo vệ mà gọi điện lên phòng 1007. Sau vài câu trò truyện thì ông ta quay ra nhìn Hải Yến mà nói:” Có một cô gái nghe máy, cô ấy nói người cô cần tìm đã ngủ rất say… nếu muốn gặp ngày mai hãy quay lại.”

- Cô gái ư? - Hải Yến rung bắn người.

Vị bảo vệ gật đầu…

- Anh ta sống cùng cô ấy ở đây lâu chưa ạ.

- Hai vợ chồng họ chuyển đến đây cũng khá lâu rồi.

Trong lòng bừng lên một sự tức giận… tức giận trong đau đớn nghẹn ngào. Dường như nước mắt cô không còn để rơi ra được nữa vì khi nghe tin anh không còn nữa cô đã khóc gần như cạn nước mắt. Vậy mà… anh ta lại bỏ mẹ con cô đi chung sống cùng một người phụ nữ khác.

- Triệu Hải Yến, mày có thấy mày giống con hề hay không? - Hải Yến đứng trước đường phố xa hoa sáng đèn vẫn còn rất đông người qua lại khẽ nhếch môi cười đau xót.

Cô ngồi trong một khách sạn cao cấp, bỗng dưng cảm thấy nhớ Tuấn Hải da diết chỉ muốn ôm đứa con tội nghiệp của cô mà khóc. Từ ngày sinh con trai, cô chưa từng rời xa nó quá vài giờ, lần này chỉ vỉ con người bội bạc đó mà cô rời xa con mình đi tim anh để nhận lấy sự thật quá ê chề.

- Cũng không thể trách anh ta, anh ta cũng đâu hề có ý định quay lại tìm gặp mình… - Hải Yến ôm chiếc gối trong khách sạn mà mất ngủ cả đêm… toàn thân chìm đắm trong những suy nghĩ vô cùng cực hình.

Buổi sáng hôm sau khi Tuấn Anh tỉnh lại sau một ngày trong bệnh viện để trị liệu và phẫu thuật điều chỉnh thích ứng trên da. Anh mở điện thoại thấy số của Hàn Thế Bảo từ VN gọi qua thì nhanh chóng gọi về.

- Hàn tổng, anh gọi tôi có việc gì ư?

- Còn việc gì nữa, tôi nghĩ cậu ân ái mặn nồng quá mức không thể nghe điện thoại của tôi. - Hàn Thế Bảo cứ nghĩ Hải Yến đến Mỹ đã gặp Tuấn Anh.

- Anh nói chuyện kì lạ gì vậy? - Tuấn Anh nhíu mày.

- Vợ chồng lâu ngày không gặp… không cần phải xấu hổ. - Hàn Thế Bảo cười lớn.

- Vợ chồng? - Tuấn Anh càng khó hiểu. - Hôm nay anh nói điều gì tôi không thể hiểu rõ.

- Cậu chưa gặp vợ cậu sao?

- Ý anh muốn nói là Hải Yến?

- Vậy cậu còn người vợ nào khác sao?

- Cô ấy đến Mỹ.

- Đúng vậy, có lẽ sáng hôm qua đã đến rồi… cô ấy cũng không phải xa lạ với nước Mỹ, chưa gặp được cậu không phải là đi lạc rồi chứ.

- Hàn tổng, anh bán đứng tôi sao? - Tuấn Anh gằng giọng.

- Biết làm sao được, tôi phải nghe lệnh của bà xã tôi. - Hàn Thế Bảo cười nham hiểm sau đó nhanh chóng cúp máy trước khi Tuấn Anh chỉ trích mình.

Linda từ bên ngoài mang thuốc vào bên trong phòng Tuấn Anh, nhìn nét mặt Tuấn Anh tươi tỉnh liền mỉm cười mà nói:” Mr. Hà, đêm qua bảo vệ gọi lên nói có người thân muốn gặp anh nhưng Jame nói rằng người thân của anh vì sao lại phải thông qua bảo vệ nên đã từ chối gặp, lúc đó anh lại còn đang ngủ vì thuốc mê nên không tiện hỏi ý anh.”

- Cảm ơn cô, Linda. - Tuấn Anh gật đầu đáp, sau đó rời khỏi giường mà nói. - Jame còn ở nhà không?

- Anh ấy đang xem tin tức bên ngoài. - Linda đáp. - Anh uống thuốc đi, tôi ra ngoài trước.

Tuấn Anh mặc vào một chiếc áo sơ mi sau đó khoác một chiếc áo da màu đen, trên tay lại đeo một chiếc găng tay mà bước ra ngoài… anh muốn đi tìm Hải Yến. Cô ấy đến Mỹ từ hôm qua có lẽ không tìm thấy anh sẽ rất buồn.

- Jame, cậu có thể dò giúp mình chuyến bay về Việt Nam từ hôm nay có tên nào của Triệu Hải Yến hay không?

- Không vấn đề. - Jame đưa tay tạo thành chữ ok. - Cậu muốn ra ngoài ư, hôm nay trời khá đẹp.

- Cảm ơn cậu trước, tìm ra thì nhắn cho mình. - Tuấn Anh nói xong rời khỏi căn hộ.

Tuấn Anh lái xe một vòng mới sực nhớ thành phố này thật rộng lớn, tìm cô hệt như tim một hạt trân châu dưới tận đáy biển sâu.

Anh dừng xe trước Central Park, mùa này lá vàng rực rỡ… nắng vàng như rót mật làm say đắm ngọt ngào… Anh rảo bước trên con đường đầy lá rơi, khẽ nhắm mắt lại nhớ đến một lần trò chuyện cùng cô.

***********************

- Sau khi kết hôn, em muốn anh nắm tay em trên con đường mua thu tại công viên Central Park… nhìn những lá vàng rơi hoặc anh phải đưa em đến Paris thành phố hoa lệ lãng mạng. Còn nữa, em cũng muốn một lần quay lại Seoul vào những ngày tuyết rơi… chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn món yoki, hoặc Rabukki… nhưng em muốn anh cứ phải nắm chặt tay em. - Hải Yến luyên thuyên không dứt bên cạnh Tuấn Anh.

- Anh sẽ đưa em đi đến bất cứ nơi nào, chỉ cần em vui vẻ. - Tuấn Anh hôn vào đôi má ửng đỏ của Hải Yến mà nói.

**********************************

Quay về hiện tại… bàn tay anh trống lỏng thiếu vắng đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô… anh nợ cô rất nhiều…

Cô cũng dạo bước trên con đường đầy lá vàng rơi… cô cũng nhớ đến anh và lời hứa kia. Chỉ là càng nhớ càng chua xót. Cô muốn quay về Việt Nam ngay nhưng vé máy bay không đặt được phải đợi đến chiều tối. buổi sáng cô rãnh rỗi đón taxi ra nơi đây… một nơi có quang cảnh tuyệt đẹp… nhưng thật không hợp với tâm trạng hiện tại.

Sợi dây chuyền đeo trên cổ cô chính là sợi dây mà cô nhận được từ Hàn Thế Bảo khi nghe tin anh chết… cô tháo sợi dây đeo cổ kia ra, nhìn nó mà rưng rưng dòng lệ rơi… sau đó đặt nó lên hàng rào hai bên con đường. Chiếc nhẫn anh chưa kịp trao tặng vẫn thường đeo trên tay cô cũng được móc vào trong chiếc dây mà để lại… là cô muốn để anh lại thành phố này mãi mãi… không muốn mang theo kí ức đau buồn kia quay về.

Tuấn Anh đang dạo bước nhìn thấy một vật lấp lánh trên hàng rào… anh đi đến liền nhận ra những thứ quen thuộc mà cầm trên tay… trong lòng dội lên xúc cảm khó cưỡng, đôi mắt anh nhìn xung quanh nhanh bước tìm kiếm.

Phía xa xa, không lẫn vào ai một bóng hình cô gái tóc ngắn ngủn, mặc một chiếc áo hơi rộng cùng chiếc quần ôm chân. Cô đang bước đi về phía trước, không màn những chiếc lá vàng đang rơi chạm vào vai cô.

- Triệu Hải Yến, em làm rơi đồ. - Tuấn Anh khẽ nói.

Hải Yến nhận ra giọng nói quen thuộc, quay đầu lại thì khẽ giật mình.

- Vì sao anh lại ở đây?

Tuấn Anh không đáp, bước đến một bước mà ôm cô chặt vào lòng….

*******************

Đêm đó đúng như lời hứa của mình, Tú Anh quay về nhà cùng Diệu Anh. Trên bàn đã được chuẩn bị rất công phu rất nhiều món ăn, là Diệu Anh muốn tạo cho anh cảm giác một gia đình ấm áp hạnh phúc để anh không còn nhớ nhung đến An Nhiên nữa.

- Anh về rồi, đi tắm đi… chúng ta cùng ăn cơm. - Diệu Anh khẽ mỉm cười đáp.

Tú Anh không đáp, bước vào phòng tắm với nhiều tâm trạng phức tạp…

Trong bữa cơm, Diệu Anh gặp rất nhiều món ngon vào chén anh…hai người chỉ trò chuyện vài ba cậu.

Khi cả hai ngồi cùng nhau xem tin tức trên tivi, Diệu Anh nhìn tâm trạng Tú Anh đang khá tốt liền lựa lời mà nói.

- Anh, em có một việc cần thú nhận. - Diệu Anh cuối đầu nói.

- Có việc gì sao?

- Số tiền trong thẻ anh đưa em, em đã rút ra hết… để trả nợ giúp mẹ em. Em thật sự không muốn lợi dụng anh hay giấu giếm anh nhưng nhìn bọn họ đòi nợ uy hiếp mẹ em, e thật sự không thể đứng nhìn. - Diệu Anh khẽ lau dòng lệ mà nói.

- Đáng ra em phải nói sớm với anh để anh cùng em giải quyết. - Tú Anh lắc đầu nói.

- Em sợ anh nghĩ em kết hôn với anh chỉ vì tiền. - Diệu Anh càng nức nở hơn.

Tú Anh khẽ lúng túng, gặp cảnh phụ nữ khóc chính là không biết dỗ dành thế nào.

- Được rồi, ngốc quá… nếu anh nghĩ em như vậy thì đã không kết hôn cùng em. - Tú Anh đưa tay mình vỗ về Diệu anh. - Đừng khóc nữa, nếu không đứa trẻ trong bụng em sẽ mít ướt giống em.

Diệu Anh được thế mà tựa đầu vào lòng anh mà khóc… sau đó nằm trên đùi anh mà xem chương trình trên tivi mà vờ ngủ đi. Tú Anh vì cô đang mang thai nên không muốn tâm trạng cô không vui… anh bế cô vào phòng ngủ vì nghĩ Diệu Anh đã thiếp ngủ thật.

Khi anh đặt cô xuống giường, đôi bàn tay Diệu Anh bỗng ôm chặt lấy anh… bờ môi cô chủ động tìm kiếm bờ môi anh mà chạm vào. Tú Anh khẽ giật mình liền đẩy cô ra…

- Anh sao vậy? - Diệu Anh ngỡ ngàng hỏi.

- Anh… không sao… em ngủ đi… anh còn có một số thứ cần giải quyết.

- Tú Anh… từ ngày chúng ta kết hôn anh chưa hề ngủ cùng em lấy một đêm… hôm nay anh lại muốn bỏ đi ra ngoài cùng cô ta nữa ư. - Diệu Anh như hét lên. - Em là vợ anh mà.

Tú Anh hơi lúng túng… anh lại không dám nghĩ rằng mình không thể động vào người Diệu Anh, chỉ là vì khi nãy cô hôn anh, hình ảnh An Nhiên lại hiện ra nhìn anh với ánh mắt đầy đau buồn… anh không thể nào đến gần Diệu Anh được.

- Đừng suy nghĩ nhiều. - Tú Anh bước tới lau đi giọt nước mắt trên mi Diệu Anh. - Được rồi, chúng ta ngủ thôi.

Tú Anh nằm bên cạnh cô, Diệu Anh nép vào lòng anh khẽ mỉm cười… hôm nay đến đây cũng đã rất tốt… cô không tin anh không động lòng khi nằm bên cạnh cô như vậy.

Sáng hôm sau, bên ngoài cửa sổ từng chú chim hót líu lo vang vọng khắp mọi nơi… Kelly mệt mỏi thức giấc, đêm nào cũng chờ đợi anh đến đêm và rồi anh lại quay về khi cô đã ngủ say. Cô chỉ mơ màng nhìn thấy anh thay quần áo, sau đó hôn vào trán cô… mùi hương kì lạ kia lại phản phất xung quanh khiến cô vô cùng khó chịu.

- Mẹ, hôm nay Tiểu Hân sẽ được dì An Nhiên đưa đi xem kịch…

- Đã xin phép baba con chưa? - Kelly mỉm cười ôm con gái vào lòng.

- Baba đã cho phép rồi ạ. - Tiểu Hân gật đầu nói. - Baba nói rằng dù mẹ có không cho phép thì Tiểu Hân cũng sẽ được đi. Nhưng Tiểu Hân vẫn muốn xin phép mẹ.

- Con gái ngoan như vậy, mẹ tất nhiên cho phép con.

Tiểu Hân vui mừng chạy về phòng mình mà chuẩn bị cho buổi tối đi xem kịch cùng dì An Nhiên xinh đẹp.

Vậy là đêm nay cô lại ở nhà một mình, bình thường còn có Tiểu Hân quay quần cho hết buổi tối… đêm nay xem ra sẽ rất dài đây.

Cô đi xuống phía dưới thì ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Thế Bảo vẫn còn ngồi trong phòng khách, bình thường thì giờ này anh đã ra khỏi nhà tự khi nào. Cô cũng không quản việc của anh, có hỏi anh cũng sẽ nói đến The Win vì công việc… cô lại mang thai nên rất mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, nghĩa vợ chồng là do duyên trời định.

- Hôm nay anh không ra ngoài sao?

- Em quên rồi sao, hôm nay Tú Anh và Diệu Anh sẽ đến nhà chúng ta dùng cơm trưa. - Hàn Thế Bảo nói.

- Em quên mất nhỉ. - Kelly đáp. - Chuyện của cô ta…

- Ngoài hai người họ ra, cũng có vài người khách. - Hàn Thế Bảo đặt ly trà trên bàn mà nói tiếp. - Hà Tú Anh ơi là Hà Tú Anh, cà đời đào hoa phong lưu… - anh nói lấp lững sau đó cười lớn.

Tiếng chuông cửa reo vang lên, người làm nhanh chóng chạy ra mở cửa cho xe Tú Anh lái vào bên trong. Tú Anh và Diệu Anh bước vào biệt thự Hàn gia, mọi người vẫn cười nói vui vẻ xem như không có chuyện gì xảy ra cho đến khi người làm trong nhà nói là sẽ mở chiếc đĩa đám cưới của hai người họ thì mọi người chú tâm nhìn vào màn hình.

Đó là hình ảnh mà người của Hàn Thế Bảo theo dõi Diệu Anh đang trao tiền cho bọn giang hồ… Tú Anh có hơi ngạc nhiên với hành động này của Hàn tổng nhưng anh biết rõ một khi Hàn tổng đã làm điều gì đều có lí do của anh ấy

Diệu Anh có chút lo lắng nhìn Tú Anh, tuy nhiên rất may là cô đã nói điều này với Tú Anh vài ngày trước… thì ra Hàn Thế Bảo kia lại là một con người đa nghi như vậy.

- Thật xin lỗi, xem ra đã mở nhầm đĩa rồi. - Hàn Thế Bảo bấm nút tắt màn hình.

- Việc cô ấy mang tiền đi trả nợ giúp mẹ cô ấy, cô ấy có nói qua với tôi. - Tú Anh nói.

- Vậy việc bọn chúng động chạm vào người cô nhưng cô không hề phản ứng, phải giải thích thế nào đây? - Kelly khẽ nói.

Diệu Anh nhìn Tú Anh sau đó khóc lớn:” Anh phải tin em, là bọn chúng quá đông khiến em rất sợ hãi nên không dám chống trả lại. Em chết thì không sao nhưng chỉ lo lắng cho an nguy của đứa trẻ trong bụng… Em thật sự hoảng hốt đến mức hành động ghê tởm kia cũng không thể cảm giác được, chỉ muốn bọn chúng nhanh chóng kiểm tra tiền rồi rời đi...Tú Anh, anh tin em mà phải không?”

Kelly càng nhìn càng không thể tin tưởng Diệu Anh.

- Xem ra tôi đã hiểu nhầm cô rồi, thật xin lỗi vì Tú Anh tôi xem như là anh em ruột thịt nên không muốn cậu ấy bị lừa gạt… cô thông cảm cho chúng tôi mà không oán giận. - Hàn Thế Bảo nhìn Diệu Anh mà nói.

Diệu Anh mĩm cười trong lòng… xem ra Hàn Thế Bảo như bao lời đồn đại cũng chỉ là một kẻ ngốc dễ dàng qua mặt.

Bên ngoài những người đàn ông mặc những bộ vest màu đen đang khóa tay những tên giang hồ bặm trợn đi vào bên trong, gương mặt của chúng nhìn rất quen thuộc, đúng là người vừa xuất hiện trên đoạn clip vừa được xem. Diệu Anh nhìn thấy bọn chúng liền xanh mặt.

- Nói, bọn mày có biết cô ấy không? - Hàn Thế Bảo đứng trước một tên bặm trọn nhất mà hỏi.

- Cô ta là con gái của con nợ cũ… nhưng đã trả hết tiền nợ. - Hắn ta nói.

- Còn điều gì nữa không? - Hàn Thế Bảo hỏi tiếp.

- Không có, tôi chỉ biết như thế thôi. - Tên bặm trợn kia liền nói.

Hàn Thế Bảo lấy trong túi áo ra một bức hình của một người đàn ông khá lớn tuổi, sau đó đưa về phía tên giang hồ kia nói:” Vậy còn người này.”

Hắn ta há hóc mồm, nếu đã truy tìm ra được người đàn ông kia thì xem như hắn ta có thể giấu được mọi việc nữa… nếu có ý che giấu xem như nhừ đòn với bọn người của hắn… nếu nói ra sự thật thì được tiền… Mặc kệ ai chết, hắn ta sống là được.

- Đến nước này tôi xin khai hết sự thật. - Hắn ta không dám nhìn Diệu Anh mà nói. - Vì mẹ cô ta nợ chúng tôi quá nhiều tiền không có khả năng chi trả nên chúng tôi đã bắt con gái bà ta phải bán thân cho người đàn ông kia để trả một phần số tiền nợ của bà ta… nhưng số tiền ông ta trả cũng không thấm vào đâu cả… nên cô ta lại tiếp tục bán thân cho vài người ngoài người đàn ông trong bức ảnh nữa để mẹ cô ta giữ lại sinh mạng.

Tú Anh chính là người kinh ngạc nhất… ánh mắt anh nhìn sang Diệu Anh chứa nhiều xúc cảm khác nhau.

- Lần đầu tiên các người bán cô ta là vào khi nào. - Hàn Thế Bảo hỏi.

- Vào ngày 19 hai tháng trước.

- Còn cậu, cái đêm oanh liệt đó là vào ngày nào? - Hàn Thế Bảo nhìn Tú Anh hỏi.

- Hôm đại tiệc của The Win. - Tú Anh đáp.

- Thật không ngờ một kẻ đào hoa như cậu lại bị cô ta lừa gạt… cậu vì nghĩ rằng cô ta ngây thơ trong sáng trao cho cậu trinh tiết ư. - Hàn Thế Bảo nhếch môi. - Là người ta ăn ốc bắt cậu đỗ vỏ.

Hàn Thế Bảo quay sang nhìn Diệu Anh đang xanh mặt vì lo sợ…

- Cô thật biết diễn xuất nhỉ… cô nghĩ có thể lừa gạt được Hàn gia tôi sao? - Hàn Thế Bảo lớn tiếng.

Kelly dùng tay nắm lấy tay anh khẽ lắc đầu nói:” Dù sao cô ấy cũng đang mang thai, mọi chuyện đã biết trắng đen… đừng khiến cô ta sợ hãi quá mức.”

Diệu Anh bước lại gần Tú Anh, quỳ xuống dưới chân anh mà khóc lớn:” Em xin lỗi, Tú Anh em xin lỗi… em không có ý lừa gạt anh. Em yêu anh là thật lòng, em chưa bao giờ nói dối việc đó. Em sinh ra đã không có cha nên mẹ là người thân duy nhất của em, em không thể đứng yên nhìn bà ấy gặp nguy hiểm. Tú Anh, em thật sự muốn làm vợ anh… đứa trẻ này không phải là con của anh, em có thể bỏ nó đi… chúng ta rồi sẽ có đứa con của chúng ta, gia đình chúng ta sẽ sống bên nhau hạnh phúc.” - Diệu Anh nắm lấy tay Tú Anh mà nói.

- Một người mẹ, mà có thể nói ra việc phá bỏ đứa con trong bụng mình một cách dễ dàng như vậy ư? - An Nhiên từ bên ngoài bước vào khẽ nói. - Khi nghe đầu câu chuyện tôi cũng đã rất cảm thông với cô vì tình cảnh gia đinh mẹ quá con côi… nhưng hiện tại tôi cảm thấy cô thật ghê tởm không một chút đáng thương.

Tú Anh gạt tay Diệu Anh ra khỏi bàn tay mình, anh nhìn cô với ánh mắt đầy khinh ghét:” Cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa… đứa trẻ kia thật bất hạnh khi có người mẹ như cô.”

Tiểu Hân từ trên lầu chạy xuống vì nghe tiếng An Nhiên đến đưa cô bé đi chơi thì vô cùng hứng khởi. Cô chạy đến ôm An Nhiên mà nói:” Dì An Nhiên, dì đến đón con phải không?”

- Ừ, chúng ta đi thôi. - An Nhiên không muốn ở lại nơi này, chính là không tiện xen vào.

- Anh sẽ đưa hai dì cháu đi. - Tú Anh quay đi… anh thật sự không thể nào ở lại nhìn Diệu Anh.. anh sợ mình mất kiềm chế sẽ nói ra nhưng điều không hay mà ảnh hướng đến cô ta.

- Cuối cùng thì cô ta cũng thắng tôi. - Diệu Anh cười lớn.

- Tình yêu không phải là sự tranh đua mà là hai tâm hồn đến với nhau và hướng về nhau. - Kelly nói. - Cô chưa từng có thể xen vào tình cảm của bọn họ, cô mãi mãi chỉ là người ngoài mà thôi.

- Các người sẽ làm gì tôi, mất anh ấy chính là mất đi tất cả… tôi chẳng cần điều gì nữa. - Diệu Anh ngã quỵ xuống sàn.

Hàn Thế Bảo cho người của mình rút ra ngoài hết, bên trong chỉ con anh, Kelly và Diệu Anh. Anh khẽ nói:” Vợ tôi đang mang thai nên tôi cũng không muốn làm điều gì ác độc, cô hãy chấp nhận rời khỏi Tú Anh và thành phố này mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. “

Anh đưa về phía Diệu Anh một số tiền mà nói tiếp:” Đây là một số tiền nhỏ tôi gửi cô để cô có thể trang trải những ngày tháng sắp tới… đứa trẻ không có lỗi, nó chính là cốt nhục của cô.”

Diệu Anh biết mình không còn đường về… cách tốt nhất chính là cầm tiền rời đi… ngay từ đầu cô đã thua trắng tay, cô nhận ra dù có được thể xác nhưng không nắm giữ được con tim anh… cô mãi mãi chẳng bao giờ có được anh.

Mọi việc đã giải quyết êm thấm… chỉ còn Kelly và anh ngồi trong căn phòng khách khi nãy… anh lại đứng lên khẽ nói với cô:” Anh có việc phải đi đây.”

Kelly nhìn anh… nghĩ đến việc Tú Anh bị Diệu Anh lừa gạt mang con đến nhận… lại nhớ đến việc anh đi mua đầm bầu nhưng không phải dành cho cô thì có chút lo lắng. Không phải anh cũng bị một người phụ nữ nào đó lừa gạt chứ… không được, cô phải đi theo anh…

Cô theo anh đi vào một con hẻm vắng… từ phía sau có một bàn tay bịt chiếc khăn vào miệng cô… trong chút giây phút ngắn ngủi Kelly khẽ thiếp đi trong sự lo lắng.