*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sensei từng dặn tôi.

Đôi mắt tôi có thể thấy được điểm yếu của vật chất.

Và, nếu "vật" đó là con người thì những gì tôi thấy sẽ là điểm chết của họ.

Những đường nét, nếu bị cắt nhẹ qua, cơ thể họ sẽ vỡ tan tành.

Chỉ cần làm thế, dù vật chất có cứng như sắt thép cũng dễ dàng bị phá hủy.

"Nói cách khác, mọi vật từ khi sinh ra đều có số mệnh và ngày tử vong đi song song với nó. Bất cứ vật chất nào có hình thù đều như vậy, Shiki."

Đấy là những gì Sensei đã nói.

Khi đó, tôi vẫn còn là đứa trẻ.

Tôi nhớ cái cảm giác khi chợt hiểu rõ lời của chị ấy và thấy run sợ.

Nói ngắn gọn, cả thế giới này đầy những vết nứt và nó có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Nếu trên mặt đất cũng xuất hiện những đường kẻ, tôi cảm giác rằng chỉ cần tôi đi lên trên thôi cũng đủ làm nó vỡ toác ra rồi.

Khi tôi hiểu ra những lời chị dặn, tôi cảm ơn Sensei tận đáy lòng vì đã tặng tôi cặp kính này.

Tôi không thể sống tiếp nếu cứ nhìn thấy những đường nét đó.

Những điểm đen nơi mọi thứ dễ dàng bị đâm thủng.

Chẳng có gì hay ho khi biết về chúng.

"Chào buổi sáng, thưa cậu chủ."

(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 13 - "Light")

... Giọng nói xa lạ.

"Thưa cậu, trời sáng rồi. Đến giờ tỉnh giấc rồi, Shiki-sama."

...Ngừng gọi tôi là Shiki-sama đi.

Tôi đã nói từ hôm qua rồi, cô làm tôi nổi hết gai ốc lên.

Tôi tỉnh giấc.

Hisui đứng xa xa, như một bức tượng.

"..."

Mình đang ở chỗ quái nào nhỉ?

"Chào buổi sáng, Shiki-sama."

Cô gái mặc đồ người hầu cúi chào.

"À... phải rồi. Mình đã về nhà... ờ."

Tôi bật dậy, nhìn quanh.

Cơn đau mãnh liệt ở hai bên đầu.

"Hả?"

"Có phải cậu đang tìm kính phải không ạ?"

Hisui nhẹ nhàng đặt nó vào tay tôi.

"Phù."

... Tôi thở phào.

Đêm qua, trước khi tôi đi ngủ, tôi ngỡ mình đã thấy những đường kẻ mặc dù vẫn còn đeo kính. Chắc do tôi tưởng tượng thôi.

"..."

Có lẽ,nguyên nhân bắt nguồn từ việc tôi ngủ trong một căn phòng xa lạ.Tuy nhiên, tôi vẫn đang choáng váng.

"Shiki-sama?"

Hisui gọi tôi.

Lắc lắc đầu, tôi cố đánh bật cơn buồn ngủ.

"Chào buổi sáng, Hisui. Cảm ơn đã đánh thức tôi."

"Cậu chủ không cần phải cảm ơn tôi đâu. Đánh thức cậu là trách nhiệm của tôi, thưa Shiki-sama."

Hisui trả lời một cách ngắn gọn và hoàn toàn vô cảm.

... Mặc dù nét mặt không biểu cảm chút nào, Hisui vẫn rất xinh đẹp.

Lẽ ra, việc được một cô gái như vậy đánh thức vào mỗi sáng quả là tuyệt vời, nhưng nếu như Hisui chẳng biết cười là gì, tôi không vui nổi.

...Thật đáng tiếc.

Chỉ cần Hisui có được nửa sự rạng rỡ của Kohaku-san thôi, cô ấy sẽ rất dễ thương.

"Cậu còn cần gì nữa không ạ?"

Phát hiện ra tôi đang nhìn cô ấy, Hisui đáp lại.

"Không, không có việc gì. Nhìn cô khiến tôi cảm thấy đúng là mình đã về biệt thự Tohno rồi."

Đứng dậy, tôi vươn vai.

Bất thình lính, tôi thấy mình đang mặc đồ ngủ.

Ê, chắc chắn là hôm qua tôi đã...

"Hả? Tôi nhớ tôi đã mặc đồng phục đi ngủ."

"Vâng. Như vậy không tốt cho sức khỏe của cậu chủ nên Nee-san đã thay quần áo cho cậu chủ và đưa cậu chủ trở lại giường."

Hisui giải thích cứ như chuyện bình thường.

Tôi hiểu rồi. Cô ta thay quần áo cho tôi. Đúng là nằm gục trên giường như vậy thì tôi có thể bị cảm.

Ở đây có một cô hầu gái chuyên nghiệp đáng tuyên dương... Này, đợi chút đã...!

"Cái...!?"

Tôi liếc nhanh xuống quần dài và quần lót.

Quần dài của tôi là đồ mới toanh. Ngay cả quần lót cũng khác.

"Cái... cái... cái...!?"

Tôi muốn gầm lên 'Cô đã làm cái quái gì thế!?' nhưng đột nhiên lời nói liền nghẹn lại ở cổ họng.

Tôi phải bình tĩnh cân nhắc đã.

... Xem nào. Đầu tiên, một nửa lí do là do tôi.

Và người thay đồ cho tôi không phải là Hisui. Đó là chị cô ấy, Kohaku-san.

Than phiền cũng phải tìm đúng người mới được.

"Này Hisui."

"Vâng, chuyện gì thưa cậu?"

"Cô không cần phải tự ý làm những việc kiểu này đâu. Nếu cô cần gì, cứ đánh thức tôi dậy. Tôi có thể tự thay đồ cho bản thân và tôi muốn tự làm."

Mặt tôi đỏ như gấc khi nói ra những lời trên. Hisui chậm rãi gật đầu vẻ tán thành.

"Đồng phục của cậu chủ đã được gấp lại và đặt ở phía kia. Xin hãy xuống phòng khách sau khi cậu thay đồ xong."

"..."

Bố khỉ. Tôi bất cẩn quá.

Chẳng những đi ngủ trong tình trạng mặc đồng phục mà còn nằm gục trên giường đã đủ rồi, nhưng không tỉnh giấc nổi trong lúc người khác thay đồ cho thì thật là quá quắt.

"Lẽ ra mình phải nhận ra chứ, nhưng...chắc hôm qua mệt quá."

Tự trách bản thân giờ chẳng có ích gì. Tôi không thể cứ lẩm bẩm như thằng ngố mãi được. Tốt nhất là thay đồ nhanh chóng rồi xuống ăn sáng.

Đồng phục của tôi được gấp gọn gàng, cả áo sơ mi cũng được là phẳng phiu.

Cảm giác thật thoải mái khi luồn tay qua áo. Cứ như mặc đồ mới nguyên.

"... Không, cũng không có gì phải xấu hổ khi bị nhìn thấy trong lúc khỏa thân, nhỉ? Đúng chứ."

Đó không phải lỗi của tôi.Tuy nhiên, tôi vẫn xấu hổ khi nghĩ đến việc mình đượccô nàng Kohaku-san dễ thương đó giúp thay đồ.

Chưa hết, hình ảnh phản chiếu trong gương là nụ cười toét sang hai bên mặc dù gương mặt vẫn đỏ rực.

... Mày có ổn không đấy, Tohno Shiki?

Tao tưởng mày phải thấy khó chịu vì chuyện đó chứ, thằng ngốc này.

Akiha và Kohaku-san đang ngồi thoải mái trong phòng khách.

Akiha mặc đồng phục của Học viện nữ sinh Asagami, một ngôi trường danh giá dành riêng cho con gái nhà giàu.

Hai người bọn họ uống trà một cách im lặng, giống như đã ăn sáng từ lúc trước.

"Này, Akiha. Chào buổi sáng."

(Nhạc nền: Melty Blood Actress Again - Elegant Summer)

"Chào buổi sáng, Nii-san."

Đối lập với sự vội vã của tôi, Akiha rất bình thản.

"Chào buổi sáng, Shiki-san. Nếu cậu muốn ăn sáng thì tôi đã chuẩn bị xong ở nhà ăn rồi, xin hãy nhanh lên."

Kohaku-san chào tôi bằng nụ cười dịu dàng, tương phản với nét cao ngạo của Akiha.

"À, cảm ơn chị nhé...Có vẻ như mọi người đang uống trà sau bữa sáng. Em cũng ăn xong rồi à, Akiha?"

"Dĩ nhiên. Em không cần biết lúc nào anh tỉnh giấc, Nii-san, nhưng ít nhất hãy dành đủ thời gian cho bữa sáng. Ăn sáng sau bảy giờ là dấu hiệu của sự lười nhác."

"... Anh lại nghĩ ăn sáng vào bảy giờ là rất bình thường. Em thức dậy vào lúc nào vậy, Akiha?"

"Em thức giấc vào năm giờ sáng hàng ngày. Có vấn đề gì không ạ?"

"..."

... Chà chà. Tôi không hiểu tại sao con bé phải dậy sớm thế nhưng với minh chứng đó thì tôi hết đường cãi.

"Ngoài ra, từ đây đến trường anh chỉ mất nửa tiếng đi bộ, đúng chứ? Nếu anh đi học muộn ngay cả khi đã gần trường đến thế, thì quả là xấu hổ đó."

"... Ặc."

Lời nói của Akiha như gai đâm xuyên tai.

Nhưng nó nói đúng khiến tôi chẳng còn bất cứ lý do gì để chối cãi nữa.

"Hừ! Không phải lỗi của anh. Đêm qua ồn quá, anh không ngủ được."

"À, em hiểu rồi. Chắc chắn anh chưa quen ngủ ở căn phòng đó...Thôi được, em sẽ bỏ qua cho anh lần này."

"Không, không phải vì anh không quen giường, mà là..."

Bất kể với ai đi nữa, thì tiếng tru của đám chó hôm qua cũng rất ồn ào. Không phải do phòng ốc, mà là do chúng.

"Này, vụ tối hôm qua ấy... có phải đêm nào cũng như vậy không?"

"Gì cơ ạ?"

Akiha nghiêng đầu vẻ không hiểu câu hỏi của tôi.

... Xem ra tôi chẳng truyền đạt được ý mình chút nào.

"Thì anh muốn nói về chuyện xảy ra đêm qua. Tiếng chó tru ‘hú hú hú hú’ ấy. Lũ chó hoang tru lên cứ như chưa bao giờ được tru."

Akiha và Kohaku-san liếc nhau xong cùng lúc quay lại, nhìn tôi chằm chằm.

... Cứ như họ nghĩ tôi bị thần kinh rồi. Không thể để yên như vậy.

"Được rồi. Anh không hỏi em nữa, Akiha. Này Kohaku-san, đêm qua đúng là ồn ào quá nhỉ?"

"Dạ...có thật vậy không nhỉ? Tôi nghĩ gió đêm qua thổi mạnh thật nhưng... điều duy nhất có vẻ kì lạ trong lúc tôi đi tuần đêm là cậu, nằm gục trên giường trong bộ đồng phục."

"... À, phải. Từ giờ tôi sẽ chú ý hơn."

"Chuyện gì cơ? Nói xem, Kohaku."

"Dạ, chẳng có gì đâu ạ. Chỉ là, Shiki-san có tư thế ngủ không được đẹp lắm thôi."

Kohaku-san né tránh câu hỏi của Akiha bằng cách cười trừ.

... Giờ mới để ý, Kohaku-san vừa gọi tôi là 'Shiki-san'.

Xem ra, đêm qua, Hisui đã nhắn lại lời của tôi.

"... Mấy người không để ý gì sao? Đám chó hoang đó sủa liên tục trong nửa tiếng liền ấy chứ. ‘Hú hú hú hú’. Nếu như thế mà còn yên tĩnh thì tôi không biết nói gì hơn được."

"Ha ha... đúng là tối qua hơi khó xử cho cả hai chúng ta."

... Tôi có cảm giác dường như Kohaku-san đang hiểu nhầm ý mình.

"Nói tóm lại, hôm qua đã xảy ra chuyện như thế đó."

"Hừm... Em không nhớ có nghe được tiếng gì như vậy đâu. Cô cũng không, đúng chứ, Kohaku?"

"Vâng ạ, tôi cũng không nghe thấy gì hết. Xin lỗi nhé, Shiki-san. Tôi không nhớ ra điều gì thực sự đặc biệt vào đêm qua cả."

"Vậy thì coi như xong rồi. Khả năng duy nhất còn lại là do Nii-san mơ về chuyện đó thôi."

"...Ớ."

Ờ thì, con bé cũng có lí khi nói rằng đó là giấc mơ, nhưng...

"Chắc chắn anh gặp ác mộng vì chưa quen ngủ trong biệt thự thôi, Nii-san.

Em nghĩ ra biện pháp rồi. Nếu tối nay lại có tiếng chó hoang sủa, vậy chúng ta cứ nuôi một con chó gác cửa thật dữ tợn là được."

Akiha cười tinh ranh.

"Em không còn thời gian nữa nên xin phép nhé, Nii-san. Anh nhớ tránh bị chó cắn trên đường đi học."

Akiha rời đi.

Kohaku-san tiễn con bé ra hành lang.

"..."

Giờ là lúc nên suy ngẫm một chút đây.

Tổng kết lại những chuyện từ hôm qua đến giờ, có một điều quá ư hiển nhiên là Akiha rất, rất ghét tôi.

Tôi đi ra hành lang sau khi ăn bữa sáng do Kohaku-san nấu.

Hisui đã đứng đợi ở đó, tay cầm cặp của tôi.

"Cậu chủ chắc là kịp giờ học chứ ạ?"

"Phải, từ đây đến trường không mất tới 20 phút nếu tôi chạy. Bây giờ mới là 7 giờ 30 nên cho dù phải đi đường vòng, tôi vẫn có mặt đúng giờ."

Hisui gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi.

"Tôi rõ rồi ạ. Tôi sẽ tiễn cậu ra cửa."

"Ơ... À, thôi được, cảm ơn cô."

Đúng là ngượng đến chết khi có người hầu riêng.

"Ấy đợi đã, Shiki-san! Xin cậu dừng lại!"

Bước chân dồn dập, Kohaku-san chạy xuống.

"..."

Hisui lùi lại, chẳng mở lời trong lúc Kohaku-san tiến đến.

"Ồ? Tôi tưởng chị đi với Akiha?"

"Cô chủ Akiha đi học bằng ô tô. Về phần tôi thì sáng nay tôi phải giao lại cho cậu một món đồ, nên tôi ở lại."

"Đồ cho tôi á?"

"Dạ vâng. Cái này đến từ nhà Arima chiều qua."

Kohaku-san mỉm cười.

"Ồ? Nhưng tôi đã mang theo đủ hành lí rồi. Những thứ tôi dùng khi còn ở nhà Arima thì đều thuộc về họ, nên tất cả những thứ được gói ghém chỉ gồm quần áo..."

"Vậy cơ ạ? Nhưng người ta vẫn gửi thứ này đến đây..."

Kohaku-san đưa cho tôi một hộp gỗ mỏng, dài cỡ 20 phân.

Nó rất nhẹ.

"... Này Kohaku-san, tôi chưa từng thây thứ này bao giờ."

"À vâng... thực ra, nó vốn được người bố đã khuất của cậu để lại. Nó được ghi rõ rằng cậu có quyền sở hữu thứ này."

"... Ông già tôi á?"

Tôi chẳng biết nói gì hơn.

Nếu ông ta đuổi tôi đi từ 8 năm trước thì việc gì còn phải trao kỉ vật cho tôi chứ?

"Thôi cũng được. Kohaku-san này, xin nhờ chị cất thứ này lên phòng ngủ của tôi."

"..."

Kohaku-san nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ.

Cứ như chị ta là một đứa trẻ đang muốn chơi đồ chơi vậy.

Chằm chằm.

Không phải "cứ như" nữa rồi, mà là "chắc chắn".

".. .Tôi biết rồi. Chị muốn xem bên trong có gì phải không nào?"

"Dạ, không không. Chỉ là tôi tò mò chút xíu thôi ạ."

Biết ngay mà, rõ ràng, chị muốn xem bên trong.

"Đã vậy thì, mở nó luôn đi. Một...hai... ba!"

Cạch. Hộp gỗ mở bật ra.

Bên trong, là... một thanh sắt dài 10 phân.

"... Một... thanh sắt."

Chẳng những không mangmột nét chạm trổ gì mà nó còn bám bụi và hằn đầy dấu tay trên mặt nữa.

Ông già tôi chắc phải thù tôi lắm nên mới để lại thứ đồng nát này.

"Không phải đâu, Shiki-san. Nó là một con dao gọt táo."

Kohaku-san với lấy thanh sắt.

"Đây này, cậu nhìn thấy chỗ gập của lưỡi dao chưa? Một...hai...ba!"

Keng. Lưỡi dao 10 phân xoay ra khỏi cán.

Rõ rồi, đúng là một con dao.

"Trông cũ kĩ thật nhưng nó vẫn rất sắc. Niên đại làm ra nó còn được khắc ở cán dao này."

Kohaku-san gập lưỡi dao lại và trả vào hộp.

Đúng là có kí tự khắc trên đó.

Chữ "thất", và dưới đó, chữ "dạ".

"Nee-san, đó đâu phải là niên đại. Nó chỉ ghi 'Nanatsu-Yoru' thôi."

"!"

Giật mình, tôi quay người lại.

Hisui, vốn im lặng từ nãy đến giờ, đang nhìn con dao qua vai tôi.

"Cô... cô làm tôi giật mình đó...Hisui, lẽ ra cô nên nói gì đó. Cô không cần phải nhìn trộm qua vai tôi như thế. Nếu cô muốn xem, tôi sẵn lòng đưa cho cô mà."

"A..."

Má của Hisui hồng lên đôi chút.

”Th... thứ lỗi cho tôi, thưa cậu. Vâng, con dao thật tinh xảo đến mức tôi bị thu hút."

"Tinh xảo? Cô thật sự nghĩ thế á? Tôi chỉ thấy như hàng phế liệu."

"Không hề đâu ạ. Lưỡi dao được tôi luyện rất cẩn thận. Tôi nghĩ con dao này có lịch sử lâu đời đó ạ."

"Thế cơ đó. Tôi chỉ thấy nó là thanh sắt rỉ..."

Tuy nhiên, vì sự tự tin của Hisui, tôi cũng bắt đầu nghĩ giống cô ấy.

Hừm. Dù trông xấu xí nhưng được thừa hưởng thứ này chắc cũng không quá tệ.

"'Bảy đêm'...? Chắc con dao này có tên như vậy, nhỉ cậu chủ?"

"Có lẽ... nhưng mà... tôi không nghĩ ông già lại đặt tên con dao như vậy đâu."

Có một điều rõ ràng duy nhất là con dao này chắc chắn là đồ cổ.

"Vậy, nếu đã được giao cho tôi, tôi sẽ giữ nó lại."

Tôi gập lưỡi dao lại rồi nhét nó vào trong túi áo khoác.

"Shiki-sama, cậu sắp trễ rồi đó...?"

"Ấy chết! Tôi phải đi học đây. À, Kohaku-san, cảm ơn chị đã chuyển đồ cho tôi."

"Đó là nghĩa vụ của tôi, thưa cậu chủ."

Kohaku-san mỉm cười, chào xong vẫy tay.

Bước qua cửa ra vào, tôi băng qua vườn.

Ngay khi tôi ra tới ngoài cổng, tôi thấy một đám đông.

"... Chuyện gì thế nhỉ? Cứ như có gì đã xảy ra ở phía bên phải."

"Thưa cậu, tôi được nghe người ta tìm thấy vết máu ở trên con đường phía đông biệt thự."

"...Vết máu...? Ý cô là máu rơi rớt lại hả?"

"Dạ vâng. Có cả máu bám trên hàng rào nữa ạ. Cảnh sát đã đến điều tra trong lúc cậu đang ngủ, thưa Shiki-sama."

"... Có phải có người chết không...?

"Thưa cậu, tôi không rõ ạ, tất cả những gì được tìm thấy chỉ là những vệt máu."

"..."

Cánh đông biệt thự...Đó cũng là chỗ mà người đàn ông áo đen hôm qua đứng.

Vết máu...

Vết đỏ....

Giờ nhớ lại...

Tôi nhớ mình có thấy thứ gì đó màu đỏ rồi...

"Shiki-sama?"

"Hả...? À, không, chẳng có gì đâu."

Lắc lắc đầu, tôi cố quên đi những hình ảnh ghê tởm.

"Giờ tôi đi học đây. Cảm ơn đã tiễn tôi tới đây nhé, Hisui."

"Tạm biệt cậu chủ. Xin cậu chú ý giữ gìn."

Hisui cúi chào rất thấp.

. Tôi không rõ cô ta lo lắng điều gì, chắc là do sức khỏe của tôi thôi.

"Phải rồi, cảm ơn. Cô cũng giữ gìn nhé, Hisui."

Lấy cái tốt đáp lại cái tốt là điều tất nhiên. Tôi vẫy tay nhiệt thành về phía Hisui rồi rời xa khỏi cánh cổng.

Tôi bước một mình trên con đường xa lạ.

Lúc trước, tôi đi học từ nhà Arima nên đây là lần đầu tôi đến trường bằng lối này.

"Chẳng có học sinh nào đi cùng đường với mình cả."

Xem ra, khá ít người sống ở khu vực này."

7 giờ 30 phút sáng.

Chỉ có mình tôi chạy đến trường trong bộ đồng phục.

Khu phố buôn bán đang tỏa ra bầu không khí nhộn nhịp.

Như mọi ngày, những viên chức vận lên bộ đồ chỉnh chu rồi chuẩn bị tiến vào trận đánh mới của họ.

Không, thế này chẳng giống bình thường.

Mấy ngày nay, thái độ mọi người có vẻ không vui.

Nguyên nhân hẳn là do vụ giết người hàng loạt,mọi người cũng ít ra đường vào buổi tối hơn.

"Mày nên bỏ cái trò lang thang giữa đêm đi, Arihiko."

Gương mặt của thằng bạn tôi hiện lên. Thằng đó thuộc loại sẵn sàng la cà vào ban đêm bất chấp tình huống gì.

Dù sao, tôi có nói thêm bao nhiêu thì nó cũng chẳng thèm nghe đâu.

Tôi bắt đầu thấy nhiều học sinh hơn.

Cổng trường sẽ đóng lại sau 10 phút nữa.

Tôi lao nhanh qua đường cái để không bị muộn.

Đến rồi.

Có vẻ như chỉ mất 20 phút thay vì 30 nếu đi từ biệt thự. Nhưng, tôi vẫn phải đi từ 7 giờ sáng nếu muốn thoải mái, từ nãy đến giờ tôi phải chạy nước rút vài lần.

Lớp học đã đầy ắp người.

Đám bạn tôi ngồi lộn xộn, tranh thủ tán chuyện trước khi giáo viên tới. Cứ như đang diễn ra lễ hội mặc dù chỉ còn vài phút nữa là vào tiết.

Tôi lách người vào chỗ của tôi ở bên cửa sổ.

Và rồi.

(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 14 - "Sunny Place")

"Ái chà! Mày lại đi muộn rồi, Tohno!"

Đối lập hoàn toàn với thái độ nhàn nhã của những người khác, hắn cười ngoác miệng ra.

Và thêm nữa...

"À, chào buổi sáng nhé, Tohno-kun."

Thêm một sự xuất hiện đầy bất ngờ.

"Senpai... tại sao chị lại xuống lớp của bọn em?"

Ngớ người ra, tôi nhìn Ciel-senpai như vừa thấy ma.

"Ồ? Lạ lắm sao em? Chị nghĩ em đã đến lớp rồi nên chị muốn nói chuyện với em một chút, Tohno-kun."

"Chỉ lạ thôi ạ?... Không bao giờ học sinh lớp 12 lại xuống khối 11 cả. Có đủ lí do, nhưng chủ yếu là vì phòng học hai nơi quá xa nhau."

"À, ra là thế."Senpai gật đầu nghiêm túc.

"Em không phải lo chuyện đó đâu, trông vậy thôi chứ chị chạy nhanh lắm. Chị chỉ mất chưa đầy một phút để chạy xuống lớp chị."

Senpai giải thích thêm.

"..."

Xem ra, chị ấy thuộc kiểu người thích làm gì thì làm nấy.

"Bớt kêu ca đi, Tohno. Mà chị ấy ở đây thì có làm sao nào? Senpai xuống đây vì chị ấy thích thế."

Arihiko, đúng kiểu vốn có, ngồi luôn vào ghế của tôi và bắt đầu tán phét rất nhiệt tình với Senpai.

"... Em không phiền gì nhưng chị nên quay trở về lớp đi, còn 2 phút nữa là tiết 1 bắt đầu rồi, Senpai."

Không biết tại sao, tôi thấy hơi mệt. Thở dài, tôi ngồi xuống.

"... Inui-kun ơi, chị thấy Tohno-kun có vẻ không được vui."

"Vâng, chắc nó đang khó chịu vì không quen với cuộc sống mới. Bình thường, Tohno cũng dễ dãi thôi.Chỉ khi nào gặp tình huống mới lạ mà nó không hiểu, mặt nó mới nhăn như thế kia."

"... Thật sao? Chị không nghĩ Tohno-kun giống loại người nóng tính đâu nhé."

"... À không, nó không nóng tính đâu ạ. Tohno cũng khá chín chắn. Tuy nhiên, khi nó quá bối rối... Bùm!"

"... Haha... 'Bùm', thế cơ á?"

"... Vâng. Chị sẽ thay đổi quan điểm nếu chị thấy nó trong lúc đó, chị phải đề phòng nó đấy, Senpai."

... Hai người họ thì thầm.

"... Này, nghe đây. Nếu hai người muốn nói chuyện riêng, xin hãy ra hành lang, được chứ? Ngồi đây cũng nghe thấy rất rõ ràng đó, thì thầm cũng vô dụng thôi."

"Cái gì cơ!? Mày nghe thấy hết rồi à!?"

Arihiko giật mình một cách phóng đại hết sức. Nhìn thấy cảnh này thì muốn bực mình cũng không nổi.

Senpai lấy tay che miệng, tôi chẳng hiểu ý chị ấy ra sao nữa.

... Có khi, Senpai quả thật không muốn tôi nghe chuyện cũng nên.

"Mày tệ thật, Tohno! Dám nghe lỏm chuyện tình cảm của tao và Senpai! Mày đúng là đồ biến thái!"

Arihiko chĩa ngón tay vào mặt tôi.

"Mày muốn đánh nhau hả, Arihiko?"

... Thực sự, tôi mong nó làm thế. Lúc này, tôi đang rất nóng máu.

Arihiko lắc đầu.

"Tất nhiên là không. Mày là bạn thân của tao mà lại. Tao có thể đánh lại bố mẹ mình nhưng tao quyết không giơ nắm đấm với bạn bè. Tao là hình mẫu của tinh thần hiệp sĩ."

Quả là lố bịch.

Xem ra trong đầu thằng này, hiệp sĩ có thể nện cha mẹ họ vô tư.

"Tao hiểu rồi, đúng là một quan điểm thối tha."

"Hahahaha! Mày chỉ giả vờ cáu gắt thôi, nhưng thực sự mày vẫn là Tohno như bình thường! Khỉ thật, tao cần gì phải lo lắng cơ chứ!"

Arihiko vỗ lưng tôi bồm bộp.

"Arihiko, đừng nói là mày lo lắng cho tao đấy nhé?"

"Đừng hỏi tao những chuyện hiển nhiên như thế, thằng đần này! Mày mà nói cảm ơn thì tao không bao giờ thèm quan tâm đến mày nữa đâu!"

Arihiko lại đập vào lưng tôi nữa.

...Mặc dù đã quen nhau từ lâu nhưng nhiều lúc tôi vẫn không đoán nổi ý thằng này.

"Thế nhà mới của mày có hay ho không? Tao đoán, có vẻ rất nghiêm khắc và lạnh lùng."

"Hừm. Không biết nữa. Tối qua tao mơ thấy ác mộng và tất cả bọn họ đều lờ tao đi."

"Ờ, tao hiểu. Nghe có vẻ khổ đấy."

Arihiko gật đầu vẻ khó xử.

"..."

Và,

Senpai im lặng, chăm chú nhìn trong lúc chúng tôi nói chuyện.

"Senpai?"

"Tohno-kun, em thực sự thân thiết với Inui-kun đó."

"Chị không đùa đó chứ, Senpai? Nếu chị thực sự nghĩ vậy thì chắc chắn chị nên mua kính cận dày hơn đó."

"Không đâu Tohno-kun. Khi nói chuyện với Inui-kun, em rất thoải mái. Em chắc chắn là tin tưởng cậu ta rất nhiều. "

Không biết tại sao, Senpai nở nụ cười hài lòng.

"?"

Arihiko và tôi liếc nhau thắc mắc.

"Chà, chị ghen tị đó. Chị rất hâm mộ cách bọn em trải lòng với nhau mà không làm đối phương lo lắng."

Senpai thán phục.

"Thật á?"

Arihiko và tôi liếc nhau sửng sốt.

"Đúng vậy đó. Chỉ là bọn em không chịu nhận ra thôi. À, nhưng nếu điều đó xảy ra, có lẽ tình bạn này sẽ chấm dứt mất... Hừm... Nếu đã vậy, có lẽ tốt nhất là hai bọn em cứ tiếp tục như vậy nhé. Quả là một sự cân bằng đến tuyệt hảo."

"À, em thì nghĩ chị có thể gọi tình bạn này là lằng nhằng đến tuyệt hảo."

Arihiko gật đầu tán thành. Tôi nghĩ cái này thì chúng tôi đồng ý hai tay luôn.

"Ái chà, cũng muộn rồi. Chị sẽ đi bây giờ đây. Em có xem tin tức sáng nay không, Tohno-kun?"

"Không ạ, nhà mới của em không có TV nên em cũng không xem được gì."

"Thế à? Vậy thì chị đành hỏi thẳng vậy. Trên mục điểm tin nhắc đến căn biệt thự lớn trên đồi. Có phải đó là nhà của em không?"

"Hả?"

Bản tin sáng nay?

... Giờ mới nhớ, Hisui có nhắc tới việc cảnh sát đã đến điều tra.

"Vâng, đúng là nhà em đấy. Em nghe kể rằng cảnh sát đã đến điều tra."

"Vậy sao? Em nhớ không được ra đường vào đêm khuya nhé, Tohno-kun."

Senpai nhanh chóng rời đi.

Tôi im lặng dõi theo.

Và,

"Tohno."

"Gì nữa? Tao không muốn nghe thêm chuyện ba xạo của mày đâu nhé."

"Không phải ba xạo, đây là chuyện quan trọng, Senpai thân thiết với mày đến nỗi chị ấy xuống tận đây gặp mày."

Arihiko ghen tị nhìn tôi.

"Cái đó thì tao chẳng rõ. Tao mới nói chuyện với chị ấy vài hôm nay thôi. Chắc chị ấy nổi hứng dạo chơi qua đây, đúng chứ? Ngoài ra, mày cũng có vẻ thân thiết với chị ấy còn gì?"

"Đùa tao hả. Tao mất tận bảy ngày chỉ để làm cho chị ấy nhớ tên tao đó."

"Ồ? Ngạc nhiên nhỉ. Tao tưởng nguyên tắc của mày là nếu thất bại trong lần tiếp cận đầu tiên thì quên luôn cho rảnh nợ cơ mà?"

"Đó là với bọn con gái bình thường, Senpai lại khác. Tao định giữ bí mật lâu hơn cơ, nhưng tao..."

"Mày thích con gái hơn tuổi và đeo kính, thế chứ gì?"

"Oái!" Arihiko đỏ lựng tai.

"Mày biết từ lâu rồi à, thằng bạn tốt này."

"Ờ, tao biết chứ. Tao với mày là bạn mà. Thân nhau vì có sở thích giống nhau."

"Tao biết, tao biết. Mày cũng nhìn ra nét duyên dáng của Senpai, đúng không?... Này, khoan đã!"

"Ờ, tao nói rồi đó, sở thích giống nhau, đúng chứ? Thế nên chúng ta thích cùng một loại con gái."

Arihiko gật đầu tỏ vẻ đồng ý xong quay về chỗ ngồi.

"Này Tohno, tao đoán tình bạn của chúng ta vừa kết thúc."

"Ờ, chuẩn rồi đó."

Tôi vẫy tay xua Arihiko đi.

Giáo viên vào lớp ngay sau đó.