*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù cho thế nào đi nữa....tôi---vẫn không thể coi Senpai là kẻ thù của mình được.

"....Senpai là người bạn tốt của tôi. Tôi không thể gói gọn chị ấy trong hai chữ kẻ thù hay đồng bọn được."

"Anh nói gì cơ? Vậy thì đối với anh, tôi là gì?"

"Cô---cô là người mà tôi không thể bỏ mặc, và ừm..."

Tôi gãi gãi má.

Người mà tôi không thể bỏ mặc---và tôi quan tâm đến cô ấy theo một cách hoàn toàn khác với Senpai.

Đêm nay, tôi chỉ đơn giản đi tìm cô ấy thôi, ấy thế mà khi không có manh mối, tôi đã như phát rồ lên.

Giống như, lo lắng cho người mình yêu vậy.

"---Ơ."

....Không, làm gì có chuyện đó!

Công nhận cô ta cũng xinh phết, nhưng tôi---

"Thôi đủ rồi, cô im đi! Cô hỏi cái đó để làm gì!?"

"Làm sao tôi biết được!"

Bị quát mắng mà không có lí do, cô ấy cũng quát trả lại tôi.

"Được lắm! Anh đừng có nhìn mặt tôi nữa nhé Shiki!"

"Này, đợi đã. Cô định đi đâu thế?"

"Không liên quan gì đến anh đâu. Đừng có bám đuôi tôi nữa!"

Cô ấy giận đến thế sao? Arcueid quay gót đi thẳng mà không thèm ngoái lại.

Bóng áo trắng khuất dần vào màn đêm.

"....Ơ này."

Cô ta định đi đâu vậy?

"...Cô làm cái gì thế, cứ thế mà lờ tôi đi à?"

Hứ. Chính cô ta đã gửi Khiển Sứ Linh đến chỗ tôi, nên tôi mới là người có quyền giận hờn mới phải.

"...Mình lỡ nói gì khiến cô ta phật ý à?"

Tôi chẳng biết nữa.

Mà làm sao tôi hiểu được một vampire nghĩ gì cơ chứ.

"----"

...Arcueid tức tối bỏ đi một mình, và tôi đã hỏi xong điều mình muốn rồi, nên giờ tôi chỉ cần đi về ngủ một giấc là xong.

...Nhưng chân tôi không chịu nhúc nhích một bước.

Lí trí mách bảo tôi đường đi, nhưng con tim lại không chịu làm vậy.

---Có lẽ người ta đã nói câu này cả triệu lần rồi,

rằng cảm xúc của yêu và ghét vốn không thể được lí giải bằng lí trí được.

"---Khỉ thật!"

Chết tiệt. Tại sao tôi lại không thể bỏ mặc Arcueid được chứ...!?

"Này Arcueid! Đợi tôi đã!"

La to lên, tôi liền đuổi theo Arcueid.

Arcueid rảo bước trên con phố.

Áo trắng nổi bật giữa màn đên, ánh mắt nghiêm nghị, mái tóc vàng bồng bềnh trong gió.

Sao quá ư giống với lần đầu tôi nhìn thấy cô ta.

Không, có lẽ là...

Có lẽ giống như lần cô ấy đối đầu với Nrvnqsr.

....Không hiểu sao tôi có linh cảm xấu.

"Đợi tôi với, Arcueid!"

"----"

Arcueid tiếp tục đi mà không hề ngoái lại.

"Tôi đang nói chuyện với cô đấy. Ít nhất thì cô có thể nói cho tôi biết cô định đi đâu được không?"

"----"

Dĩ nhiên, Arcueid vẫn không thèm nhìn lại.

...Cứ thế này thì trông thật đáng hổ thẹn.

Tôi đành đi theo cô ấy trong im lặng.

Tiếng bước chân vang vọng trong đêm.

---Và rồi,

Arcueid bất ngờ đứng lại và xoay lưng.

"Đừng bám theo tôi nữa. Anh không cảm thấy rằng đi cùng tôi là quá sức với một người bình thường như anh hả?"

"----Nếu muốn đuổi tôi về, thì cô hãy nói rõ xem cô định làm gì."

"...Chẳng can hệ gì tới anh hết, mặc kệ tôi."

Arcueid lại bỏ mặc tôi mà đi.

...Khỉ thật.

Vẫn không có tiến triển gì.

Khi chúng tôi ra đến tuyến phố chính, đột nhiên Arcueid ngừng lại.

"---Thấy rồi."

"Ơ...?"

Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng cô ấy lạnh lẽo như thế này.

"-----A."

....Tự dưng tôi thấy rét run.

Dù đang đứng sau Arcueid, tôi vẫn cảm thấy sát ý kinh người phát ra từ cô ấy.

"Arcueid này---cô, định----"

Tôi còn không nói được thành câu.

Không cần hỏi gì thêm, cũng đủ biết cô ấy sắp làm gì rồi.

Không còn gì khác ngoài sát ý đến ngạt thở.

"Này---cô, muốn làm gì....!?"

"---"

Arcueid không đáp.

Cô ấy chỉ nhìn trừng trừng vào một viên chức đang đi ngang qua.

"Shiki này. Bỏ kính ra và nhìn vào hắn ta xem."

"Hắn ta---ý cô là người đàn ông kia hả?"

"Nhanh lên. Nếu anh muốn biết tôi định làm gì, thì đừng có hỏi linh tinh nữa."

"---Thôi được. Tôi không muốn nhìn thấy cái chết khi ở ngoài đường, nhưng---"

Tôi bỏ kính ra.

"...Á."

Ngay lập tức đầu tôi nhói đau.

Đổi lại, tôi thấy những 'đường chết' chạy ngoằn ngoèo trên tường và mặt đất.

"Tôi hỏi tiếp này Shiki. Anh chỉ thấy được 'điểm chết' của sinh vật sống thôi hả?"

"Ớ---? Ừ, chắc thế. Những thứ như nhà cửa chỉ có đường chết thôi."

....Thực ra tôi đã thấy điểm chết của tường và trần nhà trong lần chiến đấu ở khách sạn đó, nhưng hậu quả là đầu tôi như muốn nổ tung ra luôn.

"Cũng phải thôi, anh không thể nhận thức được cái chết của đồ vật, chừng nào anh còn là người sống.

Tức là để 'thấy' được tử huyệt của vật thể vô tri, anh phải 'hiểu' được cấu trúc của chúng trước."

"Vậy thì một câu hỏi nữa. Này Shiki, trong mắt anh thì hắn ta trông thế nào?"

"---?"

Thì chắc là như mọi khi thôi---

"-----!?"

Không kịp kêu lên, tôi nhảy lùi lại.

....Thứ quái gì thế này?

Bình thường, mọi con người đều có những 'đường chết'.

Nhưng trên người họ chỉ có vài đường thôi và trông giống như nét phác họa trang trí hơn.

Nhưng---còn đây thì sao?

Những 'đường chết' chạy dọc khắp người ông ta. Chúng đan vào nhau như mạch máu...dày đặc đến mức không nhìn rõ mặt ông ta nữa.

"---Ọe."

Tôi phát ói.

Những, 'đường chết' đen---ngoằn ngoèo đan xen thành hình dáng con người...chưa hết, tôi còn thấy được những 'điểm chết' phập phồng giống như đang bơm máu ra---

"Shiki, trông hắn ta thế nào hả? Tôi hy vọng anh không thấy gì lạ."

"---"

Tôi không đáp nổi nữa.

Lúc này---tôi phải dùng hết sức mới không tống hết đồ ăn trong ruột ra.

"---Ra vậy. Thật bất hạnh khi anh phải nhìn thấy cả cái chết của thứ đó."

"Phải...hắn ta, không bình thường, nhưng....tôi vẫn, có thể, thấy...đường chết..."

"Tôi biết mà---anh có thể giết cả bọn Tử Giả. Cho dù bọn chúng không còn là sinh vật sống đi nữa, cũng không là gì với anh hết. Bất cứ thứ gì có thể chuyển động, có thể phản ứng, anh đều có thể hủy diệt chúng----Anh đúng là quái vật đó Shiki."

"Ơ----"

"Như đã thấy rồi đó, anh không thể gọi cái thứ đó là con người được nữa. Nó là một vampire, cố lừa dối Tử thần bằng cách hút máu người sống."

Arcueid bước nhanh hơn.

Cô ấy đi thẳng tới chỗ người đàn ông đó.

"Này, Arcuied---"

"Shiki, đứng yên đó!"

Dường như người đàn ông đó đã nhận ra Arcueid? Hắn ta chạy thẳng vào trong một ngõ tối.

Arcueid yên lặng bám theo.

Dưới ánh trăng, bóng cô ấy bị nuốt chửng vào trong con ngõ.

---Thịch.

Tiếng tim tôi đập dộng thẳng lên màng nhĩ.

Giờ này còn chưa được tính là đêm khuya.

Dù tôi đang ở trên con phố sầm uất nhất thị trấn, xung quanh chẳng còn thấy một ai cả.

---THỊCH.

Kính---Phải đeo lại kính gấp.

Nếu còn chần chừ, tôi sẽ lại thấy những thứ kinh khủng đó.

Những thứ kinh khủng vượt lên trên tất thảy những gì từng gặp trước kia.

----Th, ị, ch.

Nhưng tay tôi không chịu nhúc nhích.

Đôi mắt chằm chằm nhìn vào những đường kẻ như mạng nhện đan xen khắp chốn.

"----"

Bất chợt, mọi tiếng động vụt tắt.

Và bóng dáng đi lại của người qua đường,

tiếng thổi của gió,

và mùi của bùn đất.

Tất cả đều ngừng lại.

----KÍT.

Dưới ánh trăng bất động.

Tiếng động chói tai phát ra từ đằng sau bức tường.

----KÉT.

Vốn dĩ tôi không thể nhìn được gì.

Không thể nghe nổi.

----Âm thanh ghê rợn.

Nhưng tôi vẫn thấy rõ ràng.

Đôi mắt tôi đang nhìn thấy âm thanh của cái chết và cái chết đang cắn xé nhau.

"A---"

Tròng mắt chỉ còn thấy màu đỏ quạch.

Vì lí do gì---đôi mắt tôi lại phải nhìn thấy "cái chết", thứ mà không ai khác nhìn được?

"---"

Kính, tôi phải đeo kính lên trước khi phát điên.

Tôi cố nén lại dịch vị đang trào lên trong cổ họng, và dùng bàn tay run lẩy bẩy của mình để đeo kính lên sống mũi.

Âm thanh và ánh sáng trở lại bình thường.

Giờ sau khi đã lấy lại bình tĩnh, tôi liếc quanh.

Chẳng có gì khác lạ trên con phố này cả.

Dòng người tấp nập.

Ánh đèn màu rực rỡ của các cửa hiệu.

Tiếng ô tô chạy vụt qua.

Tôi vẫn còn thở hổn hển.

Như vừa chạy đường dài.

Dù đã đeo kính lên, tôi vẫn còn thoáng thấy dư âm của 'cái chết'. Nó làm tôi phát ốm.

Arcueid bước ra khỏi con ngõ.

Cô ấy trông rất vui vẻ, không còn chút gợn nào của sát ý khi trước nữa.

"Ar---cueid...?"

"Ai đó? À, ra là anh hả. Xem ra anh đã đứng đợi ở đây như tôi bảo."

"Cô vừa làm...."

Tôi không thể nào về nhà sau khi đã nhìn thấy sinh vật đó nữa.

"Ơ, anh làm sao thế Shiki? Trông anh xanh xao quá."

"---Cô không phải để ý đâu, chỉ là chứng thiếu máu mãn tính thôi.

Quan trọng hơn, chuyện vừa rồi là như thế nào vậy?"

Tôi nhìn thẳng vào Arcueid và nắm chặt tay cô ấy.

"Á---Shiki, tại sao anh lại làm thế này? Nếu anh mệt, tôi sẽ đưa anh về tận nhà."

"Không cần đâu. Tôi vẫn ổn, nên cô hãy nói xem gã vừa rồi là thứ gì? Cô đã cho tôi xem đến tận đây, nên nếu cô vẫn còn nói rằng chuyện này không can hệ gì tới tôi, tôi sẽ đánh cô luôn đấy....!"

Tôi lại gần Arcueid hơn, bất chấp việc tôi còn đang thở không ra hơi.

"---"

Arcueid nghiêm nghị nhìn lại.

Nhưng tôi vẫn giữ nguyên ánh mắt.

Sau một hồi chăm chú nhìn nhau, cô ấy thở ra một hơi.

"Thôi được, anh ngoan cố thật đấy Shiki."

"...Vậy thì hãy tha lỗi cho tôi vì tội ngoan cố."

"Đồ ngốc này, tôi vừa khen anh đó.

---Thôi, chúng ta tìm chỗ khác để nói chuyện đi?"

"Chỗ khác á? Tại sao cơ?"

"Anh muốn tôi nói cho đầy đủ mà? Vậy thì đừng đứng ở đây, hãy ra công viên đi. Này Shiki, anh còn đi lại được không đó?"

"Ờ...Đ, đừng có trêu tôi. Vụ thiếu máu này là chuyện thường ngày ở huyện thôi."

"Chà chà...", Arcueid chặc lưỡi, rồi mỉm cười và quay bước đi.

Tôi im lặng bước theo cô ấy, cố gắng giữ tỉnh táo.

"Nào, giờ thì như ý anh nhé Shiki, anh thích hỏi gì cũng được. Cứ tự nhiên đi."

"Vậy tôi hỏi đây, gã đàn ông vừa rồi là ai? Cô nói rằng hắn ta là một vampire, thế hắn có phải kẻ mà cô vẫn truy lùng không?"

"Không phải đâu. Mặc dù hắn đúng là đáng chết, nhưng nhiệm vụ của tôi không nhỏ nhặt đến mức tiêu diệt một Tử Giả. Lí do khiến tôi ra tay là vì hắn là con rối của 'kẻ đó'.

Nếu tên Tử Giả đó tiếp tục tác quái, hắn sẽ giết nhiều người hơn và mang đến nhiều sức mạnh cho chủ nhân hắn hơn."

"....Arcueid ơi. Ờ, cô có thể nói rõ ra cho tôi hiểu được không? Tôi còn chưa rõ gã vừa rồi là con người hay là cái thứ gì cơ."

"À à. Tôi chưa giải thích rõ cho anh về vampire nhỉ. Căn bản Nrvnqsr là một dị chủng đặc biệt nhất trong số các vampire, nên lúc đó dù tôi có nói chuyện này ra cũng vô ích."

"...? Vậy thì một vampire loại bình thường sẽ như thế nào?"

"Là tất cả những gì mà anh biết rõ qua phim ảnh. Bất tử, hút máu người, cải tạo nạn nhân thành vampire, bị hủy diệt bởi ánh sáng, đại khái những chuyện đó.

'Kẻ địch' hiện giờ của tôi là dạng phổ thông như vậy thôi."

"....Ừm, vậy gã kẻ địch đó của cô là hung thủ đứng sau vụ giết người hàng loạt ấy hả?"

"...Phải đó. Nhưng những người chết vì bị hút khô máu có thể là nạn nhân của 'Tử Giả', giống như cái gã anh vừa thấy đó.

Này Shiki, anh còn nhớ đám Sử Ma tạo nên cơ thể Nrvnqsr chứ?"

"----Còn, chuyện đó thì tôi muốn quên cũng không nổi."

"Đám Tử Giả cũng na ná vậy. Khi con người bị vampire hút máu, họ cũng có thể được nhận lại máu của tên vampire kia.

Dù con người đó đã chết, nhưng anh ta vẫn còn hoạt động ở dương gian như một con rối của vampire. Người đó sẽ được gọi là Tử Giả và đóng vai trò giống như Sử Ma của vampire đó.

À, có lẽ anh sẽ dễ hiểu hơn nếu tôi gọi chúng là zombie. Thực ra từ zombie nên được dùng để gọi thứ tà thuật ở Haiti, khi vị thần bạch-xà-Damballah được triệu hồi để giật dây một thây ma, nhưng gọi Tử Giả là zombie cũng được vì chúng cũng là xác chết biết đi, nhỉ?"

---Giờ thì khá hơn rồi. Tôi bắt đầu tưởng tượng được rõ ràng hơn.

"Tôi hiểu rồi, vậy là người đàn ông đó đã từng bị giết bởi tên vampire, rồi bị chính hung thủ cải tạo thành zombie?"

"Đúng, đúng."Arcueid gật đầu hài lòng.

"---Tôi vẫn hơi mông lung. Tại sao tay vampire đó phải làm thế?

Giết người----không cho họ yên nghỉ, mà lại điều khiển họ, thật ghê tởm."

"Anh không nói sai, những tên vampire đó đúng là ghê tởm. Nhưng chỉ có các Tử Đồ mới làm vậy thôi. Những người vốn đã là vampire ngay từ đầu thì không cần phải làm thế."

"----?"

Vốn đã là vampire từ lúc đầu sao...?

"---Tôi còn nhớ cô từng nói rằng có hai loại vampire. Một loại là vampire ngay từ khi sinh ra, loại kia là con người.

....Lần đó tôi nghe mà không chú ý, nhưng nó vẫn cứ đọng lại trong óc tôi. Vậy thì những vampire vốn không bẩm sinh là vậy, chúng là gì?"

"Đơn giản thôi, chúng chính là các Tử Đồ. Chúng đạt được sự bất tử nhờ pháp thuật hoặc để cho một Chân Tổ uống máu chúng.

....Shiki, anh từng nói rằng việc giết người thật ghê tởm, nhưng đó chỉ là bề nổi thôi. Có những vampire còn bày ra trò chơi bệnh hoạn hơn thế nhiều."

"---Trò chơi---cái gì cơ? Giống như giết người để giải trí, và dùng xác chết của họ như con rối...!?"

"...Tôi không phủ nhận chuyện đó.

Đối với vampire, 'giải trí' cũng quan trọng như việc hít thở vậy. Với những kẻ từng là con người, rồi lại giành được sự bất tử, kẻ thù lớn nhất của chúng chính là sự buồn chán.

Vốn dĩ ngay từ đầu chúng cũng không thực sự cần bất tử, nên khi đạt được điều đó, chúng cũng mất hết động lực sống luôn.

Mục tiêu của bọn chúng chỉ là bản thân sự bất tử mà thôi."

"---Chúng cảm thấy nhàm chán nên cần giết người để làm vui sao? Khốn kiếp. Chúng đã không phải chịu sự lão hóa hay cái chết rồi. Chúng còn muốn thêm gì nữa?"

"Đó chính là điều tôi muốn nói. Khi bọn chúng đã có tất cả những gì mình muốn, thì việc sống tiếp chẳng còn ý nghĩa nữa.

Khi một kẻ nhận ra rằng hắn không còn động lực----thì cuộc sống của hắn coi như chấm dứt, ý nghĩa của sự tồn tại của hắn cũng không còn.

Bất tử là một cách gọi khác của cái chết mà thôi.

Và thế là chúng sa ngã. Chúng tìm thú vui riêng cho mình, giống như nhắc nhở rằng chừng nào còn niềm vui thì cuộc sống còn có ý nghĩa.---Đó là suy nghĩ đầu tiên của chúng.

Chúng bắt chước con người, tự cho mình đóng vai một vị chúa tể đang mở rộng lãnh địa.

Có thể gọi đó là quốc gia của các Tử Giả. Xem ra không Tử Đồ nào cưỡng lại được sự cám dỗ đó."

....Arcueid nói mà không quan tâm việc chính cô ấy cũng là vampire.

Vốn dĩ không phải con người, nhưng Arcueid dường như tách biệt khỏi những trò chơi man rợ đó.

"Thôi thì, cứ nói nốt cho xong đã. Những Tử Đồ ban đầu vốn là con người nhé.

Có một vài trong số chúng biến thành vampire nhờ vào nghiên cứu ma thuật, nhưng đại đa số chỉ là con người bị vampire uống máu thôi.

Chúng bất tử đấy, nhưng không tồn tại vĩnh cửu được. Chúng chỉ bất tử chừng nào còn được uống máu kẻ khác.

Tôi từng nói sự bất tử của chúng là không trọn vẹn chưa nhỉ? Vì nếu không được uống máu người nữa, bọn chúng cũng xong đời luôn.

Nhưng, nếu chúng cứ tùy tiện giết người, vậy thì chúng sẽ bại lộ thân phận vampire của mình. Cho dù có tự kiềm chế được, nhưng chỉ nội sự tồn tại của chúng đã đủ bóp méo thế giới xung quanh rồi. Điều đó sẽ thu hút sự chú ý của các đặc vụ của Nhà Thờ, ví dụ Ciel chẳng hạn."

"...Ờ, như vậy tức là vampire không thể hành động thoải mái theo ý thích hả?"

"Đúng, nếu chúng quá coi thường Nhà Thờ, chúng sẽ bị phát hiện và tiêu diệt ngay lập tức.

Nên đa số các Tử Đồ tạo ra các con rối có thể giết người thay cho chúng.

Uống máu người, và rồi để lại cho xác chết vài giọt máu, các Tử Đồ có thể tạo nên một đội quân cho riêng mình. Những thứ đó được gọi đơn giản là Tử Giả."

"....Hừm... Vậy thứ mà cô vừa giết là một tên lính của Tử Đồ hả?"

"Gọi là con rối thì đúng hơn đó. Một Tử Đồ kiểm soát các thây ma bằng cách bỏ qua giai đoạn cải tạo chúng thành vampire.

Các Tử Giả hoàn toàn được kết nối với 'cha mẹ' chúng.

Để tồn tại, Tử Giả sẽ ăn thịt người, nhưng hơn nửa năng lượng thu được từ chuyện đó sẽ được chuyển cho chủ nhân.

Giống cách con ong chúa dựa vào bầy ong thợ, một Tử Đồ có thể nhờ vào các Tử Giả của hắn để tăng cường sức mạnh mặc dù không hề ra ngoài.

...'Kẻ địch' của tôi không để lộ manh mối nào vì hắn có quá nhiều Tử Giả.

Hắn chỉ ra tay một lần duy nhất thôi. Sau đó, hắn mở rộng tầm ảnh hưởng dựa vào các Tử Giả của mình.

---Những thi thể được tìm thấy trọng vụ sát nhân hàng loạt, đó chỉ là các phế phẩm thôi.

Sự thật là, thị trấn này đã có hơn một trăm nạn nhân rồi.

Nhưng chỉ có rất ít nạn nhân được phát hiện."