Chu Vũ cứ như vậy nhận thức Tống Phàm Hiên. Cuộc sống của hắn vẫn diễn ra như cũ: trốn học, đánh nhau, đến quán net, chỉ là đằng sau hắn giờ có thêm một cái đuôi bám riết không rời, vứt thế nào cũng không thoát.

Hỏi là vì cái gì, Tống Phàm Hiên nhất quyết chỉ nói là muốn cùng hắn làm bạn, không vì cái gì khác.

Chu Vũ tuy ngại Tống Phàm Hiên có chút phiền phức nhưng người này coi như có tiền. Trên cơ bản khi ra ngoài ăn uống đều sẽ chủ động thanh toán. Đã có người trả tiền cho thì chịu đựng một chút cũng tốt. Dù sao hắn đi theo cũng chưa từng nói gì, cũng không quấy rầy hứng thú.

Chu Vũ cũng từng tò mò hỏi thăm Tống Phàm Hiên, biết hắn học lớp chọn ban tự nhiên. Bình thường người này tối tăm nặng nề, không nói chuyện, cũng không cùng giáo viên hay bạn học trao đổi bất kỳ đìêu gì, cá tính có chút tự bế. Nhưng mỗi lần đến kỳ thi đều đạt được thứ hạng thuộc top đầu. Chỉ có thể nói hắn không có khả năng giao tiếp nhưng lại có thiên phú về học tập.

Có một lần Chu Vũ cố ý đi qua lớp của Tống Phàm Hiên, phát hiện các bạn học đều cách Tống Phàm Hiên rất xa, túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, chỉ có một mình Tống Phàm Hiên là ngồi im trên ghế lặng lẽ cúi đầu xem sách.

Thập phần khó được Chu Vũ lại cảm thấy có chút đồng cảm với tình cảnh của Tống Phàm Hiên, về sau không hạ quyết tâm cắt cái đuôi này đi nữa.

Đi theo Chu Vũ mấy tháng, chỉ cần không hơn khoá thời gian* ( ta không hiểu, cũng không biết chém làm sao nên để nguyên qt a = =) thì Tống Phàm Hiên đều rất nhanh xuất hiện bên người Chu Vũ, ngay cả Chu Vũ cũng thực kinh ngạc. Mặc kệ là hắn đang ở đâu, thậm chí ngồi ở phòng trong của tiệm net cũng bị Tống Phàm Hiên tìm được.

Chu Vũ ngồi gặm chân gà giương mắt nhìn Tống Phàm Hiên đem hoá đơn của bữa cơm cẩn thận gấp lại, bỏ vào bọc sách của chính mình. Chu Vũ bĩu môi: “Thứ này còn gĩư để làm gì? Nó có giá trị nữa sao?”

“Mình thích lưu trữ.” Người không thể nào nói chuyện tình yêu(?) Tống Phàm Hiên sau khi giải thích một câu lại im lặng đứng lên.

“Tuỳ cậu.” Dù sao ăn cơm cũng là do Tống Phàm Hiên trả tiền; đi đâu, ăn cái gì hay chơi cái gì Tống Phàm Hiên cũng thích đem hoá đơn linh tinh gì đó giữ lại. Chu Vũ lười quan tâm đến hành vi kỳ quái của cậu ta.

Ăn xong, Chu Vũ đứng lên phủi phủi quần áo, đi khỏi nhà ăn. Phía sau Tống Phàm Hiên vẫn theo sát hắn không rời. Bên ngoài đã là lúc hoàng hôn, ánh sáng ố vàng trải trên nền đất, đem bóng dáng người qua lại kéo dài trên đường. Chu Vũ nhàm chán cúi đầu nhìn bóng mình, ngạc nhiên nhận thấy bên cạnh một bóng đen kéo dài hơn so với bóng hắn. Quay đầu nhìn lại người phía sau, chỉ mới qua mấy tháng mà Tống Phàm Hiên đã trở nên cao hơn hắn.

“Này! Cậu cao lên sao?” Chu Vũ có chút khó chịu hỏi Tống Phàm Hiên trước nay so với mình luôn có vẻ gầy yếu hơn.

“ Ân … Dạo này hình như mình dài ra không ít.” Vò vò tóc, Tống Phàm Hiên nhỏ giọng trả lời.

“Mẹ nó! Thực TMD* làm cho người ta khó chịu.” ( TMD = con mẹ nó @@ đã chửi mẹ nó còn TMD làm cái gì a = =”)

Bước nhanh về phía trước, Chu Vũ lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút. Rít một hơi thật sâu hi vọng giảm bớt cơn buồn bực trong lòng. Dù Tống Phàm Hiên nhìn rõ ràng là một tên thư sinh trói gà không chặt đấu không lại hắn, nhưng hiện tại phát hiện hắn cao hơn mang lại một loại cảm giác khó chịu đến cực điểm.

Kỳ thật gần đây, Chu Vũ phát hiện Tống Phàm Hiên trong lòng mình có chút khác biệt.

Có lẽ là do mẹ hắn từ khi hắn còn nhỏ đã vứt bỏ hắn lại cho người cha là quỷ cờ bạc kia mà chạy theo trai. Khiến hắn sau này lớn lên đối với con gái không có cảm giác tốt đẹp hay an toàn. Đối với hình dáng của mẹ hắn đã hoàn toàn quên mất.

Có lẽ từ rất lâu rồi hắn với nam nhân càng có hứng thú hơn.

Bộ dạng Tống Phàm Hiên thực tuấn tú, thực sạch sẽ cũng thực thuận mắt, mấy tháng nay cũng luôn ở bên cạnh hắn. Cho dù không phải là nhất kiến chung tình – vừa gặp đã yêu cũng là lâu ngày sinh cảm giác.

Có một lần hai người đến quán net cùng chơi game. Tống Phàm Hiên không biết từ lúc nào đã ngủ gục bên cạnh Chu Vũ. Mái tóc đen nhánh theo tư thế ngủ mà dạt về một bên để lộ khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, vẻ mặt nhu hoà, đôi môi nhạt sắc hé mở… Khiến cho Chu Vũ không kiềm được nuốt nước bọt, xúc động muốn hôn lên đôi môi đang mời gọi kia.

Bất quá tất cả đều chỉ dừng lại ở suy nghĩ. Hiện thực Chu Vũ lắc mạnh đầu kéo mặt quay về phía màn hình máy tính tận lực đem hết sự chú ý vào trò chơi.

Từ lúc bắt đầu Chu Vũ đã rõ ràng mình và Tống Phàm Hiên không thuộc cùng một thế giới. Hắn – Chu Vũ là một kẻ không tiền đồ, là thứ bỏ đi. Nhưng Tống Phàm Hiên lại là một người có tương lai vô cùng sáng lạn. Thế cho nên Chu Vũ sẽ không tiến thêm một bước kéo Tống Phàm Hiên xuống nước khiến cả hai người cùng đau khổ.