Bà Phương Hoa và người giới thiệu đến phòng bao trước.

Người giới thiệu là hàng xóm sống đối diện nhà cô, bà Từ Huệ Phân. Từ Huệ Phân là bạn học chung thời đại học với chồng Bạch Sơn của bà Phương Hoa, lại làm chung ở viện thiết kế, hai nhà đã duy trì tình hữu nghị mười mấy năm, quan hệ rất tốt. Từ Huệ Phân chẳng những giới thiệu đối tượng hẹn hò tốt cho con gái của bạn thân, mà còn lên kế hoạch tìm một người cho đứa con thứ hai của mình, hai cuộc xem mắt đồng thời được diễn ra.

Ban đầu Phương Hoa vừa nghe sự sắp xếp này, bỗng cảm thấy không ổn, chẳng khác chuyện đi mua hàng được một tặng một là bao nhiêu, không đủ trang trọng. Nhưng phía Từ Huệ Phân cũng có nổi khổ, trước khi về hưu bà ấy nhận một hạng mục đối ngoại quan trọng, đang bận rộn khó mà thoát thân, công việc nhất thời bận quá không có thời gian để ý đến, rồi hiếm khi đứa con trai thứ hai quay về, bà ấy lại muốn nhân cơ hội giải quyết xong một bầu tâm sự, khó tránh khỏi việc dốc công nhọc lòng.

Việc đã đến nước này, Phương Hoa chỉ đành phải theo bà ấy. Cũng may Từ Huệ Phân giới thiệu cho Bạch Phương Phương một người trẻ nhìn không tệ, tướng mạo đàng hoàng thân hình cao lớn. Người ta cũng đến trước giờ hẹn, nói chuyện làm việc rất chu đáo ý nhị. Phương Hoa âm thầm quan sát một hồi, cảm thấy người này coi như đáng tin, không biết con gái có vừa lòng hay không. Ngay sau đó lại tự quyết định, cho dù Phương Phương không hài lòng, thì phải nói đến khi con bé hài lòng mới thôi, dù gì nhìn trúng một chỗ cũng tốt hơn cho sau này.

Bạch Phương Phương vẫn còn ở trên đường, đối tượng hẹn hò với con trai thứ hai nhà Từ Huệ Phân đã đến.

Cô bé kia vừa đến, đã thu hút ánh mắt của mọi người, cô gái trang điểm kĩ càng, ăn mặc chỉn chu, nhìn thế nào cũng rất thuận mắt.

Chàng trai quay đầu sững sốt mấy giây, ngay sau đó đứng lên. Phương Hoa tinh mắt quan sát biểu cảm trên mặt cậu ta, trong lòng bất giác rộn rạo một chút, bận rộn cười nói với người lớn nhà bên kia: "Nhìn con nhà người lễ phép như vậy,  quan niệm về thời gian lại rộng rãi, mấy đứa trẻ nhà chúng ta ngược lại lại đến trễ, quay tới quay lui thể nào cũng phải nói tốt cho bọn chúng mới được."

Từ Huệ Phân hội ý, vừa nhiệt tình chào mời cô gái ngồi xuống, vừa nói với chàng thanh niên: "Tiểu Lưu, con uống chút trà trước đi, Phương Phương nhà bác vẫn chưa tới, con bé là bác sĩ, công việc bận rộn, chắc là có chuyện gì mới phải trì hoãn lâu như vậy."

Trước khi vào phòng bao, Bạch Phương Phương gửi cho Phương Hoa một tin nhắn, Phương Hoa nhìn tin nhắn rồi xách túi mua đồ đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa kéo con gái đi vào phòng vệ sinh. Mặc áo sơ mi và quần bò đi xem mắt thì không lịch sự chút nào, Phương Hoa vì vấn đề này mà đặc biệt mua cho con gái một bộ váy liền mắc tiền.

Phương Hoa làm công việc liên quan đến quần áo, mặc dù nhìn mặt khách hàng là một bà cô trung niên, nhưng mắt thẩm mĩ tóm lại là không tệ, cho dù không theo kịp mode của giới trẻ nhưng thế nào nhìn cũng vừa mắt. Bà ba chân bốn cẳng giúp con gái thay váy, nhìn một cái, không đúng kích cỡ, quần áo mua lớn rồi. Phương Hoa "chậc" một tiếng, oán trách Phương Phương: "Sao con lại gầy như vậy, càng ngày càng không có đường cong thiếu nữ gì cả."Bà cũng biết con gái cố gắng học tập và làm việc khổ cực, trong lúc nhất thời không bỏ được tính lải nhải, chỉ có thể thầm oán trách con mọt sách, về mặt đối nhân xử thế quá kém, hai cuộc xem mắt diễn ra một lần một chỗ, không biết lại làm ra chuyện gì?

Mấy ngày nay Bạch Phương Phương nghỉ ngơi không tốt, bây giờ chút sức lực còn sót lại bị mẹ cô trêu ngươi, theo bà ấy để bị dày vò, chỉ muốn nhanh chóng làm xong hết mọi chuyện, về nhà ngủ sớm một chút.

Phương Hoa nhìn thấy vài nốt mụn trên mặt con gái, trong miệng lại là "tặc" một tiếng: "Cũng không chịu trang điểm đắp mặt nạ." Vừa nói, vội vàng lôi từ trong túi một hộp phấn nhỏ ra, cầm miếng bông phấn dặm dặm vài cái lên mặt con gái. Đợi bà xào nấu xong xuôi, Bạch Phương Phương mới soi gương, phát hiện mặt và cổ của mình hiện rõ hai màu sáng tối hoàn toàn đối lập nhau. Da của Bạch Phương Phương cũng xem như là trắng, điểm di truyền này đến từ Bạch Sơn, nhưng Phương Hoa lại dùng phấn sống bôi lên cho cô.

Phương Hoa lại đang dặm dặm trên cổ cô, nói: "Khả năng che phủ của loại phấn này rất tốt, đừng nghĩ rằng đồ của thế hệ trước thì không dùng được, cái này giống như nước vậy thôi. Bao lâu rồi không thấy con trang điểm, cũng nên đổi cách ăn mặc đi chứ."

Hai người bận bịu chừng mười phút mới trở về phòng bao, Từ Huệ Phân thân thiết kéo tay Bạch Phương Phương giới thiệu với chàng thanh niên: "Phương Phương nhà bác đã đi học từ nhỏ, năm tuổi đến trường, một mạch học hành không vướng bận, lên đại học thì học y, bằng Thạc sĩ, đang học lên Tiến sĩ, bây giờ ở bên ngoài thực tập."

Chàng thanh niên nghe thấy, tựa hồ nổi lên chút hứng thú, hai người trò chuyện vài câu về vấn đề Bạch Phương Phương cầm dao mổ.

Phương Hoa nói chuyện rất ít, chỉ ở bên cạnh nhìn, mặc dù là mẹ, tuyệt nhiên không thừa nhận con trai nhà mình kém hơn người ta, nhưng bình tĩnh mà xem xét, hai cô gái này đặt chung một chỗ, Phương Phương đúng là không thể đem ra so sánh hơn thua được, vóc dáng cao gầy, lối ăn mặc lại không có chút nữ tính điệu đà, một cái nhăn mày hay một tiếng cười càng không giống người có bản chất nhu hiền như thế...  Cô gái kia đang học đại học, lại còn đi làm thêm nghề người mẫu.

Từ Huệ Phân nói con trai mình cứng nhắc, phải tìm một cô gái cực kì xinh đẹp mới có thể xuyên thấu được cậu chàng.

Vào lúc này thì cả phòng chỉ có con trai của bà là chưa đến, cô nàng người mẫu trên mặt cũng bày ra một chút không vui, Từ Huệ Phân liên tục nhìn đồng hồ, trong lòng lẩm bẩm, không ngờ có người đẩy cửa đi vào. Từ Huệ Phân nhìn một cái, lập tức cười hiền từ, ngón tay bà chỉ vào người ấy, nói với cô gái xinh đẹp: "Đây chính là con trai bác," Sau đó như trong dự tính, cô gái liếc người nọ rồi nhìn thêm một cái, còn muốn nhìn nhưng lại ngượng ngùng.

Trong lòng Từ Huệ Phân nhất thời tràn ngập cảm giác tự hào của người làm mẹ, đứa con thứ hai của bà muốn hình dáng có hình dáng muốn vóc người có vóc người, lại là người con trai có cá tính điển hình, từ nhỏ đã được rất nhiều cô gái yêu thích, đừng nói cho dù đến trễ vài phút, coi như làm cho con gái nhà người ta chờ hơn nửa giờ, chỉ cần có thể thấy người thật, hơn nữa nếu hiểu rõ tính tình thì sẽ không ưu phiền gì nữa.

Nhưng Bạch Phương Phương vẫn không phát hiện người ấy có ma lực ghê gớm đến vậy.

Cô khá bắt bẻ với việc nhìn tướng mạo của người khác giới, hoặc là nói, cô thích nhìn ngắm những chàng trai trưởng thành ngay thẳng trong bộ quần áo chỉnh tề. Nhưng mà người trước mắt lại hoàn toàn trái ngược, chẳng khác gì so với trước đây, chỉ có điều bây giờ đã là nhân vật lớn, học xong mọi thứ. Nói về thể trạng hiện tại của anh, quả thật không tệ, đủ mạnh mẽ rắn rỏi, từ nhỏ đã đánh lộn cướp bóc giết người các thứ, hệt như thổ phỉ, có thể không rắn rỏi à?

Cô giương mắt nhìn anh, phát hiện người này giống như vừa đi sửa sang lại, tóc được cắt ngắn, râu cũng cạo sạch sẽ, không lôi thôi giống như hôm qua, trên người vẫn mặc áo thun tay ngắn và quần bò, trên cánh tay để lộ một vết sẹo dài bảy tám tấc gì đó, như khoe khoang sự hung tợn. Nhưng hiển nhiên là không có người so đo những chuyện nhỏ nhặt này của anh, cô gái trẻ tuổi liếc nhìn, có lẽ vừa vặn nhìn thấy cánh tay lộ ra ấy, sắc mặt thay đổi một chút, da dẻ bóng chắc, cho thấy người có sức mạnh lại còn rất khiêm nhường, về phần vết thương kia, không biết từ đâu mà có nhưng lại rất phong tình.

Bạch Phương Phương liếc Thẩm Liệt mấy lần, kết luận rằng anh vạm vỡ hơn so với trước, chắc là từng luyện tập để hấp dẫn được nữ giới.

Mắt thấy hai đứa nhỏ sau nhiều năm gặp lại lại không có chút thân thiện nào, Phương Hoa ngại vì mặt mũi với hàng xóm cũ nên không thể không nhắc nhở: "Phương Phương, có phải lâu ngày không gặp nên con không nhận ra không, gọi anh đi."

Bạch Phương Phương khẽ liếc mắt, cô thầm cộng lại hai mươi mấy năm nay, giả sử như họ thật sự là anh em thì cô cũng không có cách nào gọi được, cho nên tiếng gọi "anh" dù thế nào cũng không thốt ra khỏi miệng, nhưng lại muốn thể hiện sự chín chắn, đành phải cười với người mình không muốn cười: "Ồ, Thẩm Liệt về rồi, đã lâu không gặp, khách quý khách quý."

Thẩm Liệt kéo ghế rồi đặt mông ngồi xuống, không thèm chào hỏi người còn lại, chỉ nhìn cô một cái: "Trí nhớ của nhóc tệ thật, không phải ngày hôm qua mới gặp à?"

Bạch Phương Phương nhất thời mất mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Gọi ai là nhóc đấy?".

Cô hơi mất mặt, cười khan hai tiếng, cầm đũa gắp thức ăn.

Thẩm Liệt nhìn hai người đối diện gật đầu một cái, kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, không nói lời nào nữa, đưa đũa gắp thức ăn.

Từ Huệ Phân nhìn con trai, rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, có hơi gấp gáp, nói: Ái chà, hai đứa đừng có mãi ăn nữa, mọi người trò chuyện nhiều nhiều vào, trò chuyện thật nhiều vào.

Từ Huệ Phân nhìn con trai mình rồi nháy mắt một cái.

Thẩm Liệt nghiêng đầu nhìn Bạch Phương Phương, sau đó nhìn mẹ, giả ngơ: Mẹ, con và Phương Phương có cái quái gì để trò chuyện?

Phương Hoa sợ hết hồn: Không phải không phải, con trai, dĩ nhiên không phải Phương Phương nhà dì, Phương Phương là em gái con, mẹ con giới thiệu cho con người đối diện ấy...

Thẩm Liệt ngẩng đầu nhìn qua cô người mẫu, nói: "Chào cô!"

Cô nàng người mẫu cười: "Chào anh."

Cô ta chờ anh nói tiếp.

Thẩm Liệt đưa tay ra sau cách lớp áo đè một cái vào lưng, tựa như anh đang chịu đựng cái gì đó, khẽ nhíu mày một cái, cố gắng sắp xếp ngôn từ, một lát sau, trong miệng anh nhả ra mấy chữ: Cô... ăn nhiều một chút.

Trên mặt cô nàng người mẫu có chút lúng túng.

Bạch Phương Phương không nhịn được cười. Trong lòng Phương Hoa xem thường, cũng sắp bật cười, loay hoay cúi đầu che giấu.

Từ Huệ Phân càng cuống cuồng, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Con nói vài câu với người ta đi chứ, nói nhiều vào... Đứa con này nó kiệm lời."

Phương Hoa giảng hòa: "Bà Từ, không phải bà còn đi họp à? Hay là chúng ta đi trước, cho mấy đứa nhỏ làm quen với nhau."

Từ Huệ Phân nhìn lại: "Cũng được." Bà đứng lên, nhân tiện cầm túi đẩy Thẩm Liệt một cái.

Chờ khi thức ăn được đem lên đầy đủ, người giới thiệu và bậc trưởng bối kiếm cớ ra ngoài, trong bao phòng chỉ còn lại bốn người trẻ.

Bạch Phương Phương xem xét tình hình, trong lòng hiểu rõ: đối tượng xem mắt của cô có cái nhìn khá nóng bỏng với đối tượng xem mắt của Thẩm Liệt, đối tượng xem mắt nữ vẫn kiếm đề tài để nói chuyện phiếm với Thẩm Liệt, cho nên trên căn bản mà nói thì Bạch Phương Phương không nói được chuyện gì, cô chỉ để tâm trạng mình được thảnh thơi, vùi đầu ăn uống lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình là được.

Từ Huệ Phân vừa đi, Thẩm Liệt móc bao thuốc lá trong túi quần ra, nhặt lấy một điếu thuốc lá cắn ở trong miệng, vừa định bật lửa, chợt nhớ tới, liếc nhìn đối tượng xem mắt của Bạch Phương Phương hỏi: "Hút thuốc không?"

Xem mắt nam bận bịu xua tay: "Không không, cám ơn, ở đây có phụ nữ, " Anh ta nghiêng mặt nhìn nữ người mẫu, "Bình thường tôi không dính vào rượu hay thuốc lá."

Thẩm Liệt tự mình châm lửa, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nhả từng ngụm khói.

Bạch Phương Phương bị khói thuốc của anh xộc vào mũi, lấy tay phẩy phẩy: "Anh đừng hút nữa được không? Chỗ này đâu chỉ có mình anh."

Thẩm Liệt không đáp lời, cô nàng người mẫu lại vội vàng nói: "Không sao không sao, rượu thuốc mà không đụng đến thì đâu phải đàn ông."

Bạch Phương Phương nghĩ trong đầu: Cái mặt thật muốn đánh.

Xem mắt nam nhìn cô nàng người mẫu rồi lại liếc nhìn Thẩm Liệt, lúng túng: "Thật ra thì bình thường tôi cũng hút thuốc, anh còn thuốc không? Cho tôi một điếu."

Thẩm Liệt sờ bao thuốc, anh quơ quơ bao thuốc trong tay, Bạch Phương Phương không chịu được ho khan vài tiếng. Thẩm Liệt nhìn cô một cái, đưa tay dịu thuốc vào trong gạt tàn, ngẩng đầu, lại thấy xem mắt nam đưa tay qua muốn tiếp thuốc.

Thẩm Liệt ném bao thuốc không lên bàn: "Không còn."

Xem mắt nam lúng túng thu tay về.

Cô người mẫu rất có hứng thú với nghề nghiệp của Thẩm Liệt. "Nghe nói anh là cảnh sát? Làm ở chỗ nào thế?"

Thẩm Liệt: "Cai ngục".

Đối tượng hẹn hò của Bạch Phương Phương bất thình lình tiếp lời: "Ồ, chắc là lính canh ngục."

Người mẫu mở mắt to: "Lính canh ngục?"

Xem mắt nam tiến một bước nói: "Đúng vậy, ở cổ đại gọi là quản ngục, trong ti vi không phải thường có à, trong tù giam giữ phạm nhân, những viên quản ngục thì ở bên ngoài uống rượu vung quyền đánh cược xúc sắc không chịu làm việc đàng hoàng." Anh ta cười, "Tôi đùa thôi, bây giờ canh gác nghiêm ngặt như vậy, chắc sẽ không giống như trước đây."

Cô gái lại nhìn Thẩm Liệt.

Bạch Phương Phương không nhịn được thầm vui trong lòng: "Người đàn ông này phải có nhiều bức tường xunh quanh mới có thể dùng giọng điệu khó nghe để nói chuyện."

Cô vừa đưa đôi đũa lên giữa không trung đã vội thu lại, cô muốn xem Thẩm Liệt ứng xử thế nào, nhớ năm đó người này không cam chịu một chút uất ức nào, một câu nói không hợp là có thể quăng cục gạch khiến đầu người khác nở hoa, kết quả đánh người ta thành não tàn, bị trường đuổi học, vì thế thiếu chút nữa anh bị vào trại giáo dưỡng.

Năm đó, Bạch Phương Phương học năm hai, cùng trường với Thẩm Liệt, chuyện này từng chấn động cả cái thị trấn nhỏ, buổi chiều còn lên hẳn trên bản tin của thị trấn.

Vì chuyện này mà bố mẹ Thẩm Liệt chạy vạy không ít, vừa tốn nhiều tiền cho gia đình người bị hại, vừa dùng nhiều cách để con trai mình không bị phạt, nhưng nói thế nào thì nhà trường cũng không chấp nhận một con ngựa hoang này. Bạch Phương Phương còn nhớ chủ nhiệm lớp vì vấn đề này mà mở chủ đề trong cuộc họp phụ huynh, bày tỏ niềm thương tiếc đau đớn với học sinh bị thương, nghiêm khắc phê bình hành động sai trái bồng bột của Thẩm Liệt, cũng nhấn mạnh lần nữa, chuyện này không phải là bệnh dậy thì của một học sinh bất lương, mà là từ trong gốc rễ đã hoàn toàn xấu xa.

Nói đơn giản: Người này không cứu, thì trên tinh thần đã chết rồi.

Bạch Phương Phương đang là một học sinh giỏi có xuất thân gia đình cách mạng, cứ hễ có thầy cô nào nói chuyện nghiêm khắc với cô, là cô có thể về nhà khóc thút thít với Bạch Sơn gần nửa ngày, cho nên khi nghe nói như vậy và cô bị gọi lên thì hồn vía bay đi mất. Sau đó, chỉ cần người ngoài hỏi cô có quen Thẩm lưu manh không? Cô hận không thể trốn xa tám trượng: "Đừng có nói đùa, làm sao tôi biết loại người ác độc như vậy chứ?".

Cuối cùng, nhà Thẩm không còn cách nào khác hơn nữa, đành phải đưa con về tỉnh Tây Nam thành phố Vân Trạch học tiếp trung học, trông cậy vào việc học lại một năm có thể tham gia thi vào trường cao đẳng theo lẽ thường, ít nhất cũng phải lấy được bằng tốt nghiệp trung học. Nhưng mà điều khiến người khác không nghĩ đến là, lần chuyển học này, Thẩm Liệt bỗng nhiên bùng nổ năng khiếu, cộng thêm chính sách là dân tộc thiểu số, anh thi đậu trường cảnh sát của tỉnh, sau khi tốt nghiệp làm một tên quản ngục.

Bạch Phương Phương cho rằng Thẩm Liệt gặp may mắn.

Sau đó cô cũng lên đại học, cùng lớp có hai tên nam sinh học trường cảnh sát, trong buổi họp mặt học sinh trung học, chỉ thấy khí chất của hai người này thay đổi một trăm tám mươi độ, miệng lưỡi trơn tru, phân đoạn trở thành người có ích, hoàn toàn khác với sinh viên các cô. Nhóm người tụ họp thầm bình luận, nói hai người thì bỏ đi, chưa đặt chân vào xã hội đã bị nhuốm màu, khó trách tư chất của cảnh sát bây giờ lại kém như vậy. Câu nói này khiến cho Bạch Phương Phương bất giác nhớ tới Thẩm Liệt, cảm thấy làm cai ngục thật sự thích hợp anh, vừa vặn đúng với câu "rắn chuột một ổ cảnh phỉ một nhà".