Ở nhà một khoảng thời gian dài, vết thương của Thẩm Liệt dần lành lặn.

Bạch Phương Phương tan làm về đến nhà, thường làm ít cháo mang cho người ta bồi bổ, Thẩm Liệt không phải đang ngủ thì nằm trên giường chơi game, thời tiết nắng nóng, cô không muốn đợi thêm.

Hôm nay, Bạch Sơn lại dùng cái nồi sắc thuốc lâu đời làm một nồi bao tử hầm hải sâm nóng hổi, được một bát lớn, kêu Bạch Phương Phương mang sang nhà hàng xóm.

Từ Huệ Phân mở cửa, vừa cầm điện thoại bàn chuyện công việc với người ta, vừa chỉ vào bàn ăn ý bảo cô đặt trên đó.

Bạch Phương Phương lặng lẽ liếc mắt nhìn vào trong phòng, không biết người kia có ở đó không, gần đây cô có hơi sợ Từ Huệ Phân, không dám nói nhiều, đặt bát xuống liền lập tức bỏ đi.

Về nhà đọc sách một lúc, Bạch Phương Phương không cam lòng, đoán chừng lúc này người kia đang thay giày, cô mở cửa nhà mình, cố ý hỏi lớn tiếng: "Mẹ, nhà vẫn còn rác à? Để con đi vứt vậy."

"Không phải đặt ngay cửa à," Phương Hoa ngạc nhiên nói, "Không phải con ghét nhất là vứt rác à?"

Bạch Phương Phương vội vàng nói: "Con xuống chạy bộ, nhân tiện vứt luôn."

Cánh cửa nhà hàng xóm vẫn đóng chặt, Bạch Phương Phương xách túi rác, chậm rãi đi vào thang máy, chậm rãi ấn vào hàng phím, xuống lầu vứt rác, rồi chậm rãi chạy bộ.

Chạy một lúc chẳng dễ dàng gì, thoáng đưa mắt nhìn, cô thấy trên bãi đất trống bên đường hình như có người đang chơi bóng.

Cô không nghĩ nhiều, đi đến nói: "Này, anh lì thế, đang đeo băng mà còn chơi bóng."

Thẩm Liệt không trả lời, vỗ quả bóng mấy cái, nhìn về phía cái rổ.

Bóng không lọt, Bạch Phương Phương ngồi bên bậc thang cười anh: "Trời đất, đồ kém cỏi."

Thẩm Liệt dừng chơi, kéo vạt áo lên lau mồ hôi, vết thương vừa đau vừa ngứa, anh tiện tay cầm quả bóng lên, đi sang ngồi cạnh cô.

Thời tiết ban đêm xem như mát mẻ, chỉ có điều lúc này đã muộn, bên luống hoa chỉ có hai bóng người, mặt trăng mờ mờ, tựa như sắp mưa.

Bạch Phương Phương có phần không được tự nhiên, nói vẩn vơ, chỉ vết thương cũ trên cánh tay anh: "Này, chỗ này đã có chuyện gì thế?"

Thẩm Liệt cũng cúi đầu liếc nhìn: "Lần trước ra ngoài bắt phạm nhân, ở trong rừng bị té một phát."

Bạch Phương Phương vui vẻ: "Anh thật đần độn, người thì không đuổi theo lại còn tự làm mình bị thương." Sau đó lại hỏi, "Chỗ các anh thường xuyên có đào phạm à?"

"Không thường lắm, muốn trốn đều là trọng phạm, có lần đuổi trên khu đất hoang một ngày một đêm mới bắt về được."

"Nhất định rất kích thích."

Anh cười một tiếng, không nói gì.

Qua một lúc lâu, trăng sáng trên bầu trời dần mờ hơn, anh nói: "Giết người không kích thích."

Bạch Phương Phương: "Sao anh biết? Anh lại chưa từng giết người, cùng lắm chỉ đánh người ta thành não tàn."

Ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện, anh im lặng.

Bạch Phương Phương chần chừ mở miệng: "Lâu rồi tôi không còn thấy vui vẻ với công việc của mình."

Thẩm Liệt nghiêng mặt sang nhìn cô.

Bạch Phương Phương nhỏ giọng nói: "Nói đến giết người anh nghĩ chắc tôi không quen, tôi đã giải phẩu người chết, sờ qua ruột gan người sống, còn trơ mắt nhìn bệnh nhân chết trên bàn mổ, lớn bé đều có, mọi người khóc nhiều hơn cười, cho nên tôi không thích..."

Thẩm Liệt: "Tôi cũng không thích."

Hai người lại im lặng một lúc.

Bạch Phương Phương gãi đầu, chợt phát hiện câu nói của người này quá cụt, quả thực cô không tìm được đề tài nào khác, dùng mũi chân đá đám cỏ trong bụi: "Thẩm Liệt, lần trước tôi nghe mẹ anh nói với mẹ tôi, nói rằng anh ở Vân Trạch lén qua lại với gái?"

Thẩm Liệt vẫn cảm thấy nóng, dứt khoát cởi áo thun ra lau mồ hôi, rồi dùng sức vắt khô, sau đó vắt hẳn lên vai: "Không có."

Bạch Phương Phương: "Thật à?"

Thẩm Liệt nhìn cô bằng ánh mắt kì quái: "Đàn bà ở nhà không biết cứ nghĩ cái gì?"

Bạch Phương Phương: "Đàn ông mấy người, mới không biết mỗi ngày nghĩ cái gì, miệng không nói lòng lại suy diễn."

Thẩm Liệt không lên tiếng.

Bạch Phương Phương liếc anh một cái, không nhịn được lại dò hỏi: "Nói như phòng khoa của chúng tôi, anh ta với tôi... Ừ thì, lúc nóng lúc lạnh. Khi tôi cảm thấy anh ta có ý với mình thì anh lại đối xử tốt với cô gái khác, nên tôi cảm thấy anh ta không có ý gì với mình... Rồi anh ta lại tốt với tôi, anh nói người đàn ông ấy, rốt cuộc nghĩ gì?"

Cô đá đám cỏ khiến chúng mềm oặt ra.

Thẩm Liệt giương mắt ngắm khoảng trăng rộng: "Làm sao tôi biết, tôi đâu phải đồng nghiệp của em."

Bạch Phương Phương nói chuyện cuống thành nói lắp: "Thì... không phải anh cũng là đàn ông à, tình trưỡng lão luyện, một nhát chém biết bao nhiêu cô gái, anh phân tích giúp tôi xem."

Thẩm Liệt cười lên, sau một lúc, mới hỏi: "Em muốn biết thật à?"

"Ừm."

"Có cách giúp em thử."

"Cách gì?"

"Thổi vào tai người ta."

"..."

Thẩm Liệt nói: "Em thử xem."

Bạch Phương Phương sát lại gần tai anh thử một cái đầy giận giữ: "Như thế này?"

Thẩm Liệt tránh: "Đừng phun nước miếng đầy mặt tôi." Anh nhìn cô một lúc, bỗng nhiên nói, "Quay mặt sang hướng khác."

Bạch Phương Phương rất nghe lời, vội vàng ngồi ngay ngắn mặt hướng thẳng về trước.

Dần dần, cô cảm thấy một luồng khí nóng vô cùng dễ chịu càng lúc càng gần bên tai mình, rõ ràng không có chi thể tiếp xúc nhưng lại giống như có người dùng môi tỉ mỉ trêu chọc tai cô. Vành tai cô nóng lên, rồi mặt cũng nóng theo, cuối cùng toàn thân đều nóng ra, cô vừa xấu hổ vì ngạc nhiên lại vừa cảm thấy vui thích, nhưng trong lòng lại nghĩ: Mình chết mất chết mất.

Sau đó nghe người kia thấp giọng nói: "Như thế này."

Cô muốn vùi mặt vào hai bàn tay, muốn ôm đầu gối cuộn người lại, nhưng cuối cùng không làm thế, cô cho mình chút dũng khí, chỉ một chút dũng khí ấy, khiến cô có thể lặng lẽ quay sang.

Nửa vầng trăng ẩn trong đám mây, ánh đèn đường có chút cũ kĩ xám xịt, Thẩm Liệt đang nhìn gò má cô, ánh mắt sáng bừng.

Trái tim Bạch Phương Phương vui vẻ, lồng ngực phập phồng, tinh thần hồi hộp khẩn trương ban nãy còn chưa lắng xuống, người kia đã hơi rướn người sang, nhích gần về phía trước một chút, chỉ vừa cúi đầu, liền vừa vặn chạm phải môi cô, anh hôn cô một cách dịu dàng.

Mùi mồ hôi nóng hừng hực trên cơ thể người đàn ông gần trong gang tấc, Bạch Phương Phương cực kì sợ, khép hai mắt, hô hấp dè dặt, nhưng không né tránh.

Khi cô định thần lại và muốn đáp trả, thì mọi thứ ngừng hoàn toàn.

Thẩm Liệt quay đầu sang chỗ khác, đồng thời ngồi thẳng người, chỉ có điều hơi thở của anh vẫn còn vương trên môi cô, tựa như không thể tiêu biến.

Bạch Phương Phương nghĩ, có phải mình ngốc quá không, lại sợ anh ta? Cô nghĩ vậy, trong lòng liền thoải mái chút, cho dù là thế nào, bị người khác làm xấu còn đỡ hơn tự mình làm xấu mình.

Thẩm Liệt không lên tiếng, Bạch Phương Phương chậm rãi mở miệng: "Hình như tôi vừa trông thấy ba tôi, có lẽ là nhìn nhầm rồi."

Anh mới nói: "Muộn rồi, lên lầu đi." Không đợi cô, thẳng thừng đứng lên, đập bóng đưa nó ra ngoài, lượn một vòng, rồi nhặt về.

Bạch Phương Phương đi rất chậm, Thẩm Liệt cùng đi lên, nhưng chỉ đứng tách ra, anh không nói nửa lời.

Bạch Phương Phương rón rén vào cửa, Bạch Sơn liền tắt ti vi nói: "Ngày mai không đi làm, đừng ngủ muộn quá."

Bạch Phương Phương hỏi ông: "Khi nào bố đi? Gần đây có việc bận ạ?"

Bạch Sơn nói: "Về một lúc, kiểm tra hạng mục, gần đây phải thêm một ban nữa."

Bạch Sơn vào phòng ngủ, Phương Hoa nghiêng đầu bên giường đọc sách. Đóng cửa lại, Bạch Sơn mở ngăn kéo lấy một cuốn sách ảnh ra, đặt trên giường mở một trang xem.

Phương Hoa khó hiểu: "Ông già, ông xem cái đấy làm gì?"

Bạch Sơn vẫn xem từ từ, quan sát kĩ từng tấm, miệng nói: "Khi còn bé Phương Phương ít tóc, trên đầu chỉ có mấy sợi dựng đứng lên, hồi đó bà còn gọi nó là Tam Mao, nhưng lông mày nó lại vừa đen vừa dài, giống hệt thằng con trai."

Phương Hoa cười cười: "Đồng chí Bạch đây già rồi nhỉ, bắt đầu hồi tưởng chuyện thuở xưa."

Bạch Sơn than thở: "Con gái nhà chúng ta trưởng thành rồi."

Chiều nay Bạch Phương Phương không nỡ ngủ, buổi sáng nghe bố mẹ ở trong bếp bàn chuyện buổi trưa mời nhà họ Thẩm ăn cơm, trong lòng cô nảy ra chút hy vọng, tựa như cơn mưa tươi mát trong mùa xuân, mây trên trời như đang dệt cửi, qua khe hở lộ ra vài tia sáng.

Bạch Sơn nói, con trai nhà Thẩm vì cứu Phương Phương mới bị thương, về tình về lý thì hẳn mình cũng phải chính thức bày tỏ lòng cảm ơn với người ta, vừa hay hôm nay là thứ bảy Phương Phương cũng được nghỉ, không bằng mời nhà người ta ăn cơm nhân tiện làm bữa cơm tiễn Thẩm Liệt.

Phương Hoa nhanh mồm nhanh miệng, về mặt đối nhân xử thế bà vẫn luôn biết cách hành xử, lúc này không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

Bạch Sơn đặt một phòng bao bên cạnh vườn cẩm tú, trước gọi mấy món ngon, còn lại đợi khách đến gọi thêm.

Nhà Thẩm ba người không lâu sau cũng đến, ba giờ chiều Thẩm Liệt lên máy bay, nên mang theo hành lý.

Các vị trưởng bối ngồi chung một chỗ, Bạch Phương Phương ngồi cạnh Phương Hoa, Thẩm Liệt ngồi cạnh Từ Huệ Phân, hai tiểu bối cách nhau nửa vòng tròn.

Bạch Phương Phương hôm nay nói ít, ngay cả Từ Huệ Phân cũng cảm thấy kỳ quái, nói đứa nhỏ này không ăn sáng hay sao, giờ lại vùi đầu ăn nhiều như thế.

Thẩm Liệt cũng không nói gì, nhưng ăn ít hơn mọi ngày.

Bữa tiệc đang lên món lẩu tôm càng cay, Bạch Phương Phương một mình ăn hơn một nửa, bình thường cô cũng không thích hải sản đến thế.

Bạch Sơn nhìn con gái nhà mình, cười lên: "Con lớn thế rồi, còn không chú ý đến hình tượng, chừa cho Thẩm Liệt một ít, từ bé nó đã thích món này, chỉ ở đây mới có, con ở đây có thể ăn thường xuyên, cậu ta phải về Vân Trạch rồi." Nói xong liền quay sang, hỏi công việc của Thẩm Liệt, Bạch Sơn thuận miệng hỏi: "Con trai, khi nào rảnh mới về lại?"

Bạch Phương Phương dừng đũa, vểnh tai nghe.

Thẩm Liệt nói: "Khó nói lắm ạ, phải đến hai ba năm."

Bạch Sơn lại hỏi: "Có nghĩ đến chuyện về làm việc với bố mẹ con không?"

Thẩm Liệt không trả lời, Thẩm Kiến Quốc liền nói thay con trai: "Nếu thằng nhóc có tiền đồ thì sẽ sớm được điều lại đây thôi."

Bạch Sơn giảng hòa: "Còn trẻ mà, cứ từ từ, về thành phố Vân Trạch rồi nói tiếp."

Thẩm Liệt thoáng ngồi thẳng người: "Bây giờ con đã quen với công việc bên đấy, tạm thời không muốn làm gì khác."

Bạch Phương Phương cúi đầu nhìn điện thoại.

Phương Hoa: "Chỗ nhà tù ấy ở đâu, chỗ ấy, có thấy mặt trời không?"

Từ Huệ Phân: "Ở bên kia Thụy Lệ, cách Vân Trạch không bao xa, đi một chuyến cũng không có xe đi nữa."

Bạch Sơn cười với Thẩm Liệt: "Bây giờ bố mẹ con còn trẻ, có thể không cân nhắc, nhưng sau này không thể không cân nhắc, anh con lại ở nước ngoài, hai người họ vẫn mong con có thể ở bên cạnh. Chuyện này chính bác còn cảm nhận nhận ra, nhà bác chỉ có mỗi con bé Phương Phương, từ tấm lòng cha mẹ mà nói, cho dù sau này nó có kết hôn, nhà thông gia cũng phải cách nhà bác một nén nhang thì dì Phương mới yên tâm được, xa quá, không nấu canh cho uống được, muốn đi thăm cũng khó khăn."

Ông Thẩm và Từ Huệ Phân nghe xong rối rít gật đầu nói phải.

Phương Hoa tiếp lời: "Trước đây Phương Phương cũng muốn đi nước ngoài, bọn ta cũng không nỡ, càng không tính đến chuyện thăng quan tiến chức bước vào cánh cửa vinh quang, chỉ cần cả nhà có thể bình an chung sống là được."

Bạch Sơn còn nói: "Thế sự khó đoán trước, muốn có một thứ thì phải bỏ đi vài thứ khác. Con trai, con nhất định phải thông cảm cho tấm lòng bậc làm cha mẹ này."

Thẩm Liệt im lặng ngồi nghe, lúc này mới nghiêm nghị: "Bác Bạch yên tâm, con hiểu mà."

Thẩm Kiến Quốc hô hoán: "Mày hiểu cái gì hả? Nếu mày hiểu thì sẽ không nhiều năm không về nhà rồi."

Bạch Sơn ngắt lời: "Lão Thẩm, đứa con này của lão, là một đứa thông minh."

Bạch Phương Phương phát hiện mình ăn no không tiêu, cô đặt đũa, đi sang ôm lấy vai bố cô nũng nịu: "Bố, lát nữa con không thể đi tiễn, nếu đi thì xe không đủ chỗ."

Cô chỉ không nhìn duy nhất Thẩm Liệt, cười với hai người nhà Thẩm còn lại: "Hai bác ăn từ từ, trò chuyện lâu chút, bệnh viện con còn có việc, con đi trước."

Phương Hoa vội hỏi: "Hôm nay không phải con được nghỉ à?"

"Có một đồng nghiệp của con xin nghỉ tạm thời."

Phương Hoa còn muốn lên tiếng, Bạch Sơn ngắt ngang: "Để con bé đi đi, những lão già chúng ta đừng quan tâm nhiều quá, khéo con bé lại ngại."

Mọi người đều cười một tiếng.

Bạch Phương Phương đang định đi ra ngoài, bị Phương Hoa gọi lại.

Phương Hoa: "Không lễ phép gì cả, không chào anh trai con một tiếng, không biết lần gặp mặt tới là bao nhiêu năm."

Bạch Phương Phương quay người nhìn Thẩm Liệt, Thẩm Liệt cũng nhìn cô.

Bạch Phương Phương dừng một hồi, cười như trẻ con: "Anh trai, lên đường thuận lợi, lần sau về... Nhớ, phải dẫn theo chị dâu. Hẹn gặp lại."

Thẩm Kiến Quốc vỗ tay: "Vẫn là Phương Phương biết nói chuyện, câu này bác thích nghe."

Tất cả mọi người cười, trong tiếng cười, chỉ có Thẩm Liệt cúi đầu nhấp một ngụm rượu, sau đó mới gật đầu với cô một cái: "Hẹn gặp lại."

Cánh cửa sau lưng khép lại, Bạch Phương Phương thở phào nhẹ nhõm, cô đứng trong hành lang ra sức bóp mặt mình: Có gì đâu? Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Không có chuyện gì mình không gánh nổi.

Thẩm Liệt lên máy bay, hơi mệt, ngủ một lúc, không nằm mơ, càng không mơ thấy ai.

Từ những năm tháng anh bước vào thời kì trưởng thàng, thường xuyên nằm mơ gặp đủ kiểu phụ nữ, nhỏ nhắn mềm mại đến nở nang, dè dặt hoặc phóng túng, có lúc lại nằm mơ một đám phụ nữ, mùi thịt vờn quanh thơm mát, phiền phức duy nhất đó là tỉnh giấc phải thu dọn cục diện rối rắm.

Sau đó anh thường mơ thấy một bóng người phụ nữ, từ mơ hồ đến rõ ràng, quần áo màu sắc thuần khiết, mềm mại tươi đẹp, mặc dù tứ phía hỗn loạn, anh vẫn có thể cảm nhận được nếp nhăn nhỏ xíu trên váy áo cô, cùng mái tóc quen mượt như trong quảng cáo, cần cổ trắng ngần nhỏ nhắn mềm mại lại nhạy cảm, cả đôi tai nhỏ bé tinh xảo. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng kia, cho đến khi cô xa tầm với, khi tỉnh lại anh không mang theo một chút tà niệm, thứ dục vọng duy nhất còn lại là tìm ra cô gái ấy.

Kì nghỉ hè năm tư đại học, anh nhín chút thời gian về nhà một chuyến, đi siêu thị mua một ít hôm hùm loại nhỏ, từ xa trông thấy một cô gái, quần áo sáng màu, mềm mại tươi đẹp, cần cổ trắng nõn, tóc đen mượt như mây, trên tay xách một túi táo hồng hồng lớn.

Trái tim anh vừa ngạc nhiên vui mừng vừa thấp thỏm, đạp xe im lặng đi theo, vừa sợ sẽ gặp người, lại sợ sẽ bỏ lỡ người, cuối cùng nuốt nước miếng, đạp mạnh mấy vòng quay, đến bên cạnh đưa xe nằm ngang lại, cõi lòng dè dặt đầy ly vọng quay đầu nhìn một cái...

Mẹ kiếp, Bạch Phương Phương.

Bạch Phương Phương năm mười sáu mười bảy tuổi đương nhiên bị hù hết hồn, táo rơi đầy đất, cô hoảng hốt nhìn anh.

Anh nhất thời mất mặt mũi, đột nhiên văng tục một câu, quay đầu bỏ đi.

Đến nỗi cô gái kia, trừ đứng dậm châm ở đó thì chỉ biết nói một câu "Đồ cặn bã", những thứ khác, anh muốn cô không bao giờ biết.