Trans: cachua

“Cái cô gái đang làm Ellis phát điên lên là ai thế?” Charles hỏi từ tốn, đôi mắt xanh biển nhạt màu của hắn không hề nhấp nháy khi nhìn Lowell. Như thường lệ, thái độ của Charles không biểu lộ ra, nhưng Lowell biết hắn chẳng bỏ sót thứ gì hết.

“Cô ta sống ở một căn nhà nhỏ gần bãi biển. Vùng thưa dân cư, chẳng có gì quanh đấy một dặm. Chúng tôi đã hỏi han cô ta khi mới bắt đầu tìm kiếm Sabin.”

“Và?” Giọng nói gần như là dịu dàng.

Lowell nhún vai. “Và chẳng có gì hết. Cô ta chẳng nhìn thấy gì cả.”

“Cô ta hẳn phải không tầm thường mới chiếm được sự chú ý của Ellis.”

Sau khi cân nhắc một chút Lowell lắc đầu. “Cô ta trông xinh xắn, nhưng đó là tất cả. Chẳng có gì thú vị. Không trang điểm. Tuýp thích hoạt động. Nhưng Ellis chẳng thèm ngừng nói về cô ta.”

“Có vẻ như anh bạn Ellis của chúng ta không hoàn toàn tập trung vào công việc trong tay.” Lời bình luận có vẻ hoàn toàn vô hại.

Lowell lại nhún vai. “Cậu ấy nghĩ Sabin đã chết khi con thuyền nổ tung, nên không nỗ lực nhiều trong việc săn đuổi hắn ta.”

“Thế cậu nghĩ sao?”

“Đó là một khả năng. Chúng ta chẳng hề tìm thấy dấu vết nào của hắn ta. Hắn đã bị thương. Thậm chí nếu nhờ phép màu mà hắn bơi được tới bờ vịnh, thì hắn cũng cần giúp đỡ.”

Charles gật đầu, ánh mắt trầm tư khi xua Lowell đi. Hắn đã làm việc với Lowell rất nhiều năm cho đến bây giờ và hắn biết anh ta là một điệp viên vừa kiên định vừa thành thạo, nếu không muốn nói là tẻ ngắt. Anh ta phải thành thạo để sống sót. Lowell cũng không thấy việc Sabin còn sống sót là thuyết phục như Ellis, và Charles tự hỏi có phải hắn đã để danh tiếng của Sabin cản trở lý trí thực tế của mình không. Lý trí chắc chắn sẽ cho rằng Sabin đã chết trong vụ nổ hoặc ngay sau đó, chìm xuống làn nước ngọc bích ấm áp để trở thành thức ăn cho những cư dân biển cả. Không ai có thể sống sót qua chuyện đó, nhưng Sabin... Sabin là một trong những loại, không kể đến tên quỷ dữ tóc vàng với đôi mắt vàng rực, kẻ đã biến mất và bị đồn là đã chết, bất chấp cái câu chuyện đồn thổi đã lan ra khỏi Costa Rica năm ngoái là hắn còn sống(anh Grant của chúng ta đó các ss ơi ^ ^). Sabin linh hoạt hơn là vững vàng, khôn khéo từ bản năng, và may mắn đến chết tiệt. Không, không phải may mắn, Charles tự chỉnh lại mình. Khéo léo. Gọi Sabin là ‘may mắn’ tức là đã đánh giá thấp hắn ta, một sai lầm chí tử mà quá nhiều tên bạn chí cốt của hắn đã mắc phải.

“Noelle, đến đây,” hắn gọi, hầu như không cao giọng, nhưng hắn không cần phải thế. Noelle không bao giờ cách xa hắn. Nhìn vào cô khiến hắn dễ chịu, không phải chỉ bởi vì cô xinh đẹp khó tả, dù cô đúng là như vậy, mà còn vì hắn thích thú trước sự phi lý rằng kỹ năng giết người điệu nghệ như vậy lại ở trong một phụ nữ vô cùng đáng yêu. Công việc của cô gồm hai phần: bảo vệ Charles và giết chết Sabin.

Noelle đi vào phòng, dạo bước với vẻ duyên dáng của một người mẫu, đôi mắt ngái ngủ và mềm mại. “Vâng?”

Hắn vẫy bàn tay mảnh dẻ, thanh nhã của mình về phía một cái ghế. “Hãy ngồi xuống đi. Tôi vừa thảo luận chuyện của Sabin với Lowell.”

Cô ngồi xuống, vắt chéo chân để trưng chúng ra xinh đẹp nhất. Điệu bộ đó đã thu hút những người đàn ông không hoài nghi tự mò đến với cô, cô đã học và luyện tập quá lâu để lũ đàn ông đó còn có thể sống sót tới bây giờ. Cô mỉm cười. “Ah, Đặc vụ Lowell. Cứng cáp, độc lập, không kể là hơi thiển cận.”

“Giống Ellis, cậu ta có vẻ nghĩ rằng chúng ta đang lãng phí thời gian trong việc tìm kiếm Sabin.”

Cô châm một điếu xì gà và hít vào thật sâu, rồi phả khói ra qua làn môi quyến rũ. “Họ nghĩ gì không thành vấn đề, phải không nào? Chỉ những gì anh nghĩ mới quan trọng.”

“Tôi đang tự hỏi mình có trao cho Sabin sức mạnh siêu nhân không, có phải tôi quá cảnh giác với hắn khiến cho tôi không thể chấp nhận cái chết của hắn,” Charles nghĩ ngợi.

Đôi mắt ngái ngủ của cô ta chớp chớp. “Cho đến khi chúng ta có bằng chứng về cái chết của hắn chúng ta không thể mạo hiểm giả thiết khác đi. Đã tám ngày. Nếu bằng cách nào đó hắn sống sót, giờ hắn sẽ hồi phục đủ để bắt đầu dò la, tức là sẽ tăng thêm cơ hội cho chúng ta tìm thấy hắn. Điều hợp lý nhất là tăng cường, chứ không phải là nới lỏng cuộc truy tìm của chúng ta.”

Phải, điều đó thực sự hợp lý, mặt khác, nếu Sabin sống sót qua vụ nổ và bằng cách nào đó bơi được tới vịnh, một điều dường như là không thể, sao hắn ta lại không liên lạc với trụ sở để xin cứu viện? Đầu mối liên lạc của Ellis ở Washington hoàn toàn chắc chắn rằng Sabin không hề cố gắng bắt liên lạc với ai hết. Sự thật đơn giản đó đã thuyết phục hầu hết mọi người rằng Sabin đã chết... dù Charles không thể thuyết phục nổi mình. Bản năng mong manh là thứ đã thúc đẩy hắn tiếp tục bắt người của mình tìm kiếm, chờ đợi, sẵn sàng để tấn công. Hắn không thể tin rằng giết Sabin lại dễ dàng như thế, không phải sau từng ấy năm khi mà hết cuộc tấn công này đến cuộc tấn công khác đều đã thất bại. Thật không thể quá kính trọng năng lực của bản thân hắn. Sabin ở ngoài kia, một chỗ nào đó. Charles có thể cảm thấy điều đó.

Hắn đột ngột vui hẳn lên. “Tất nhiên là cô đúng.” Hắn bảo Noelle. “Chúng ta sẽ tăng cường tìm kiếm, đảo lại từng inch mặt đất. Bằng cách nào đó, ở một nơi nào đó, chúng ta đã để lỡ hắn.”

***

Sabin đi lảng vảng trong ngôi nhà, tâm trạng tức giận của anh hiện rõ trên khuôn mặt. Anh đã thực hiện nhiều thứ gay go trong cuộc đời, nhưng không có cái nào khó khăn như phải nhìn Rachel chuẩn bị đi chơi với Tod Ellis. Nó chống lại mọi bản năng mà anh có, nhưng không gì anh nói có thể thay đổi ý chí của cô, và anh thật vô vọng, bị hoàn cảnh trói chặt hai tay. Anh không thể mạo hiểm làm bất cứ điều gì sẽ thu hút sự chú ý về phía cô, điều đó chỉ làm tăng thêm sự nguy hiểm mà cô đang dính vào. Nếu anh đã sẵn sàng để di chuyển anh hẳn sẽ đi đêm nay còn hơn là để lộ cô ra cho Ellis, nhưng một lần nữa anh lại bị bó buộc. Anh chưa sẵn sàng để di chuyển, và di chuyển trước khi anh được chuẩn bị có thể mang nghĩa là sự khác biệt giữa thành công và thất bại, với an ninh của đất nước anh trên dàn thiêu. Anh đã được huấn luyện nửa đời mình để đặt đất nước của mình lên đầu, thậm chí phải trả tính mạng của chính anh. Sabin có thể hy sinh chính bản thân mình không chút do dự hay tiếc nuối nếu cần thiết, nhưng sự thật đơn giản khủng khiếp chính là anh không thể hy sinh Rachel.

Anh phải làm bất kỳ thứ gì có thể để giữ cho cô được an toàn, thậm chí dù điều đó có nghĩa là đè nén lòng tự hào và những bản năng chiếm hữu của anh. Cô sẽ đủ an toàn với Ellis miễn là hắn ta không có lý do gì để nghi ngờ cô. Lôi cô ra khỏi ngôi nhà và đưa cô đi trước khi Ellis đến đón cô, như Kell muốn đến phát điên lên được, sẽ chỉ khuấy động thói nghi ngờ của hắn ta. Kell biết rõ tên đặc vụ đó, biết rõ hắn rất giỏi trong công việc... quá giỏi, nếu không hắn sẽ không bao giờ có thể che giấu các hoạt động khác của hắn lâu đến thế. Hắn ta cũng có cái tôi rất lớn, việc Rachel cho hắn leo cây sẽ khiến hắn tức giận, và hắn sẽ không cho qua. Hắn sẽ quay lại.

Đức tính kiên nhẫn, khả năng chờ đợi dù đang phải đối mặt với cấp bách cực độ, là một trong những món quà lớn nhất của Sabin. Anh biết cách chờ đợi, cách chọn lấy thời khắc để đạt được thành công tốt nhất, cách lờ đi hiểm nguy và chỉ tập trung vào thời gian. Anh có thể thực sự biến mất trong thế giới xung quanh, chờ đợi, rất nhiều nơi trên trái đất mà các sinh vật hoang dã đã lờ anh đi và những người Việt cộng đã có những lúc băng qua anh trong tầm tay mà không bao giờ nhìn thấy anh. Khả năng chờ đợi của anh được nâng lên nhờ hiểu biết bản năng khi nào thì sự kiên nhẫn là vô dụng, vậy thì anh sẽ đột phá hành động. Anh tự giải thích với bản thân mình điều đó như một giác quan về thời gian được phát triển rất tốt. Phải, anh biết cách chờ đợi....nhưng chờ cho Rachel về nhà đang khiến anh phát điên. Anh muốn cô quay lại an toàn trong vòng tay anh, trong giường anh. Chết tiệt, anh mới muốn cô ở trong giường anh biết bao!

Anh không bật bất cứ bóng đèn nào trong nhà, anh không nghĩ rằng có khả năng căn nhà đang bị theo dõi, nhưng anh không thể mạo hiểm. Rachel và Ellis có thể sớm quay lại, và một ngôi nhà sáng đèn có thể khơi dậy sự nghi ngờ của Ellis. Thay vào đó anh di chuyển lặng lẽ trong bóng tối, không thể ngồi xuống bất chấp sự nhức nhối ở vai và chân. Vai anh đã khiến anh phát điên từ buổi chiều, và anh đã lơ đãng xoa bóp cho nó. Một nụ cười không chút hài hước nhếch lên ở khóe môi anh. Anh chẳng hề cảm thấy một tí gì hết khi làm tình với Rachel, các giác quan của anh hoàn toàn tập trung vào cô và khoái cảm không thể chịu đựng nổi khi cơ thể họ gắn kết với nhau. Nhưng sau đó cái vai đã nhắc nhở anh một cách đầy đau đớn rằng anh còn xa mới hồi phục, anh may mắn là nó chưa rách toạc ra lần nữa.

Anh đột ngột chửi thề và lê bước qua căn bếp tới cửa sau, quá khích động đến mức không thể ở lại trong ranh giới ngôi nhà thêm chút nào nữa. Ngay khi Kell mở cánh cửa sau anh có thể cảm thấy Joe đang rời chỗ giám sát bên dưới bụi trúc đào, yên lặng di chuyển trong bóng đêm, và anh nhẹ nhàng gọi chú chó để trấn an. Kell không còn sợ bị tấn công nữa, Joe đã chấp nhận sự trú ngụ của anh một cách thận trọng, nhưng Kell không tin nó đủ để dằn lại việc nhận biết nó trước khi đi xuống các bậc thang sau nhà.

Tự động ẩn trong bóng tối, Kell đi vòng quanh ngôi nhà và thám thính các rặng thông, trấn an mình rằng căn nhà không bị giám sát. Joe bước đi sau anh khoảng mười feet, dừng lại khi Kell dừng và tiến tới khi Kell đi tiếp.

Trăng non đang mọc lên, một lưỡi liềm ánh sáng vùng chân trời. Sabin ngước lên bầu trời quang đãng, quá trong trẻo, giống như đôi mắt của Rachel, dường như cách tầm với của anh tới vô tận.

Tim anh lại xoắn lại, và tay anh siết chặt lại thành nắm đấm. Anh thì thầm một lời nguyền rủa trong màn đên. Cô quá hào hiệp, quá mạnh mẽ, đối với sự an toàn của chính cô, sao cô không thể chơi cẩn trọng và để mặc anh tự đón nhận mọi rủi ro? Chẳng lẽ cô không biết anh sẽ ra sao nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với cô ư?

Không, làm sao mà cô có thể biết được chứ? Anh chưa bao giờ nói cho cô biết, và anh cũng sẽ không bao giờ, không phải với cái giá là sự an toàn của cô. Anh sẽ bảo vệ cô nếu điều đó có giết chết anh đi nữa. Miệng anh cong lại nhăn nhó, điều đó hẳn sẽ giết chết anh, không phải về thể xác, mà là sâu trong tâm nơi anh chưa từng để bất kỳ ai chạm vào... cho đến khi Rachel lẻn qua mọi hàng rào bảo vệ của anh và khắc sâu cô trong cả tâm trí và linh hồn anh.

Tất nhiên, dẫu sao đi nữa, luôn có khả năng rằng anh sẽ còn sống thoát ra khỏi chuyện này, nhưng anh không quá đặt nặng nó. Anh đã nghĩ rất nhiều trong vài ngày qua, cân nhắc và loại bỏ các khả năng. Kế hoạch của anh đã được lập. Giờ thì anh đang chờ đợi, chờ cho đến khi vết thương của anh hoàn toàn lành lặn, chờ cho đến khi thể chất anh sẵn sàng, chờ cho Ellis và đồng bọn của hắn phạm phải chút sai lầm, chờ đến khi anh cảm thấy thời điểm chín muồi... chờ đợi. Khi thời điểm đó đến anh sẽ gọi Sullivan, và kế hoạch sẽ được thực hiện. Anh thà là có Sullivan cùng anh hơn là mười tên đàn ông khác. Không ai lường được việc hai người họ sẽ lại hành động cùng nhau.

Không, sự không chắc chắn duy nhất của anh là vì Rachel. Anh biết những gì mình đã làm là để bảo vệ cô, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời anh sợ nó. Để cô đi là một chuyện, sống mà không có cô lại là một chuyện khác.

Anh đứng đó trong màn đêm và chửi rủa tất cả những thứ khiến anh khác những tên đàn ông khác: cái kỹ năng và sự khéo léo phi thường, thị lực chính xác và cơ thể cường tráng, sự phối hợp tuyệt đối giữa trí óc và cơ bắp, mà, tất cả kết hợp lại, biến anh thành một thợ săn và một chiến binh. Thái độ cảm xúc tách biệt thêm vào những điều đó làm cho anh sinh ra là cho công việc anh làm, người chiến binh không cảm xúc hoàn hảo trong bóng đêm xám xịt lạnh lẽo. Anh không thể nhớ đã từng khác thế. Anh không phải là một đứa trẻ ầm ĩ, hay cười, anh ít nói và cô độc, giữ mình tách biệt thậm chí cả với bố mẹ. Anh luôn luôn đơn độc sâu thẳm trong tâm và chưa bao giờ muốn khác đi, có lẽ anh đã sớm biết, thậm chí từ khi còn là một đứa trẻ, yêu mới thật đau đớn làm sao. Đó. Anh đã để từ ấy hình thành trong ý nghĩ của mình, và thậm chí điều đó thôi cũng đau đớn đến mức khiến anh nao núng. Anh quá mãnh liệt về cảm xúc để có thể yêu hờ hững, nhẹ nhàng, để chơi trò chơi lãng mạn hết lần này đến lần khác. Khoảng cách cảm xúc của anh là một lớp bảo vệ, nhưng Rachel đã đập vỡ nó, và thật đau đớn. Chúa, thật đau đớn làm sao.

***

Rachel ngồi đối diện Tod Ellis, mỉm cười, đối đáp, và bắt bản thân mình ăn đĩa đồ biển như thể cô cực thích nó, nhưng cô phát run mỗi lần hắn ta trao cho cô nụ cười quảng cáo kem đánh răng đó (Sáng bóng như Colgate ^^). Cô biết nụ cười đó che dấu điều gì. Cô biết hắn ta đã cố giết Kell, hắn ta là một kẻ nói dối, giết người và phản bội. Cô phải dùng hết toàn bộ sức lực mới tiếp tục diễn như thể cô đang có một khoảng thời gian dễ chịu, nhưng không gì có thể giữ cho các ý nghĩ của cô khỏi lẻn về với Kell.

Cô chẳng muốn gì hơn là được tiếp tục nằm trong vòng tay anh chiều nay, cơ thể cô mềm oặt và rộn ràng từ sự chiếm hữu thô bạo, nhanh chóng nhưng đầy thỏa mãn của anh. Cô đã quên mất nó như thế nào... hay có lẽ là nó chưa bao giờ như thể trước đây. Hôn nhân với B.B ấm áp, vui vẻ và đằm thằm. Là người phụ nữ của Sabin giống như thiêu đốt mỗi lần anh chạm vào cô, trở nên mềm mại, nóng bỏng và ẩm ướt trước ánh nhìn, sự vuốt ve nhẹ nhàng nhất của anh. Anh không hề dịu dàng hay vui vẻ. Anh là một người đàn ông cứng rắn, mãnh liệt, sức mạnh phầm chất của anh lan tỏa xung quanh. Anh không hề khôi hài, cô chưa bao giờ nghe thấy anh cười, hay thậm chí nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của anh lan đến được đôi mắt. Nhưng anh đã với lấy cô với nhu cầu tuyệt vọng, điên dại như thế khiến cho mọi thứ trong cô đều đáp lại ngay tức thì, và cô đã sẵn sàng cho anh, đã mong muốn anh rồi.

Không, Kell không phải một người đàn ông dễ chịu để ở bên, hay một người đàn ông dễ dàng để yêu thương, nhưng cô không lãng phí thời gian để chống lại số mệnh. Cô yêu anh, và chấp nhận anh vì bản thân anh. Cô nhìn Tod Ellis và mắt cô hơi nheo lại, bởi vì Kell là một con sư tử bị bao quanh bởi lũ chó săn, và người đàn ông này là một trong những con chó săn đó.

Cô đặt dĩa xuống và trao cho hắn một nụ cười rực rỡ. “Anh nghĩ mình sẽ ở đây bao lâu nữa? Hay anh được bổ nhiệm về vùng này lâu dài rồi?”

“Không, anh di chuyển khá nhiều,” hắn nói, đáp lại sự chú ý trực tiếp của cô bằng cách cười lóe sáng lần nữa. “Anh không bao giờ biết được khi nào mình lại được bổ nhiệm lại.”

“Liệu đây có phải một nhiệm vụ đặc biệt không?”

“Giống như đuổi theo một con ngỗng hoang hơn. Bọn anh chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi. Tuy nhiên, nếu bọn anh không tìm kiếm bãi biển thì anh hẳn sẽ không bao giờ gặp được em.”

Hắn ta đã tán tỉnh như vậy kể từ khi đến đón cô, và Rachel cũng cứ cố tình lẩn quanh. Hắn ta rõ ràng là nghĩ mình là một tên Don Juan thời hiện đại, và chắc hẳn có rất nhiều phụ nữ thấy hắn ta quyến rũ và thu hút, nhưng rồi, họ cũng không biết những gì Rachel biết về hắn.

“Oh, em chắc là anh không phải đang săn tìm những cuộc hẹn hò dễ dãi chứ,” cô nói bằng điệu bộ lấc cấc.

Hắn vươn tay qua bàn và đặt tay lên tay cô. “Có lẽ anh không xem điều này như một cuộc hẹn dễ dãi.”

Rachel mỉm cười và bỏ tay cô ra để cầm lấy ly rượu. “Em không hiểu sao anh có thể xem xét điều này khác đi, khi mà anh có thể bị tái bổ nhiệm bất kỳ lúc nào. Thậm chí nếu anh có không thế, thì em cũng sẽ sớm đi nghỉ mát và hẳn sẽ không quay lại cho đến hết mùa hè.”

Hắn ta không thích thế, nó khiến cái tôi của hắn mẻ một vết nhỏ khi cô không sẵn sàng ve vuốt nó khi hắn còn ở đây. “Em định đi đâu?”

“Keys. Em sẽ ở với một người bạn và làm vài cuộc nghiên cứu trong vùng đó. Em đang lên kế hoạch sẽ ở đó cho đến khi em phải quay lại để dạy một khóa học buổi tối ở Gainesville khi mùa thu bắt đầu.”

Những người khác hẳn sẽ đều hỏi về khóa học mà cô sẽ dậy, Ellis thì cau mày với cô và nói, “Bạn em là đàn ông hay phụ nữ?”

Chỉ một khắc cô thích thú với cái ý nghĩ lôi cuốn là bảo hắn hãy nhảy ra khỏi cầu cảng đi, nhưng chống đối hắn không phải kế hoạch của cô, chưa phải. Cô vẫn muốn lấy chút thông tin từ hắn nếu cô có thể. Nên thay vào đó cô trao cho hắn một cái nhìn lạnh lùng ý bảo rằng hắn đã đi quá xa và nói điềm tĩnh, “Một phụ nữ, một bạn học cũ.”

Hắn không ngốc. Tự cao tự đại, nhưng không ngốc. Hắn nhếch mép theo cái cách mang nghĩa để hấp dẫn, nhưng khiến cô ớn lạnh. “Xin lỗi. Anh đã quá trớn, phải không? Chỉ là - chà, từ giây phút anh nhìn thấy em, anh đã thực sự bị thu hút, và anh muốn biết về em rõ hơn.”

“Chẳng có mấy lí lẽ thuyết phục cả,” Rachel chỉ ra. “Dẫu sao anh cũng sẽ sớm rời đi, thậm chí nếu em có không lên kế hoạch nghỉ mát đi nữa.”

Hắn trông như thể muốn bắt bẻ điều đó, nhưng hắn đã tự kể với cô rằng hắn di chuyển rất nhiều. “Bọn anh có thể ở quanh đây thêm vài tuần nữa,” hắn nói hờn dỗi.

“Giải quyết nốt mọi việc ư?”

“Yeah, em biết nó thế nào rồi đấy. Công việc bàn giấy.”

“Chỉ có anh và đặc vụ Lowell thôi à?”

Hắn do dự, thói quen ngấm quá sâu vào máu khiến hắn khó mà dễ dàng nói chuyện chi tiết về công việc của mình. Rachel nín thở, tự hỏi cái tôi của hắn có thúc đẩy hắn cố đền bù phần sân đã mất bằng cách trở nên thân mật không. Sau cùng, rất là tâng bốc khi có ai đó hỏi bạn về công việc. Đó là một cách để thân thiện với nhau hơn, để hỏi những câu hỏi ngây thơ mà vẫn biểu lộ sự hứng thú. Thôi được rồi, cô có hứng thú, nhưng không phải với Ellis.

“Có chín người bọn anh tích cực điều tra,” cuối cùng hắn nói. “Bọn anh đều được đặc biệt chọn ra cho nhiệm vụ này.”

Bởi vì các người vô đạo đức à? Cô trao cho hắn ánh mắt ngỡ ngàng, tâng bốc cái tôi tự kiêu. “Hẳn phải lớn lắm mới có nhiều người tham gia đến thế.”

“Như anh đã nói, bọn anh là những điều tra viên trực tiếp. Bọn anh có thể gọi thêm hai mươi người nữa để tăng cường nếu cần thiết.”

Cô trông bị ấn tượng một cách rất hợp lý. “Nhưng anh nghĩ đã chốt rồi phải không?”

“Bọn anh chẳng tìm thấy gì hết, nhưng người đứng đầu vẫn chưa hài lòng. Em biết thế nào rồi đấy. Những người ngồi sau bàn giấy nghĩ rằng mình biết nhiều hơn những kẻ ở trong trận địa.”

Cô cảm thông với hắn và thậm chí còn dựng nên vài giai thoại để đáp lại, lái cuộc trò chuyện ra khỏi công việc của hắn. Nếu cô thăm dò quá trực diện và quá thường xuyên thì có thể dấy lên nghi ngờ của hắn. Nói chuyện với hắn khiến cô cảm thấy bẩn thỉu và ao ước được tránh xa hắn ra, xa hết mức có thể. Biết rằng hắn sẽ cố hôn cô, thậm chí hắn sẽ cố dụ dỗ cô lên giường, khiến cô phát ốm. Chẳng có cách nào để cô có thể dung thứ cho miệng hắn ở trên miệng cô thậm chí là một giây. Thậm chí nếu hắn có không phải là một con rắn gian trá đi nữa, mà thực ra hắn đúng là như vậy, thì cô hẳn cũng không thể hôn hắn, cô là người phụ nữ của Kell Sabin, một sự thật mà chẳng liên quan gì đến ý chí hay quyết tâm. Chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.

Cô ép mình đối đáp thêm một tiếng nữa, mỉm cười vào những khoảnh khắc thích hợp và nén xuống cảm giác buồn nôn đang dâng lên. Hắn gần như vượt quá những gì cô có thể chịu đựng. Chỉ cái ý nghĩ rằng Kell có thể dùng đến mọi thông tin cô moi được từ Ellis mới cho cô ý chí để ở lại. Khi đĩa của cô cuối cùng cũng được dọn đi và họ đang tận dụng thời gian để uống cà phê, cô tung ra một câu hỏi dò nữa. “Anh đang ở đâu? Đây không phải một vùng du lịch, và phòng trọ có thể khá khó tìm.”

“Bọn anh thực ra đã tản ra dọc bờ biển,” hắn giải thích. “Lowellvà anh đang dùng chung một phòng ở cái nhà trọ bé nhỏ tồi tàn, Nhà trọ Harran.”

“Em biết chỗ nó,” cô nói, gật đầu.

“Bọn anh đã sống nhờ thức ăn nhanh kể từ khi đến đây. Thật nhẹ nhõm khi được ăn một bữa đúng nghĩa để thay đổi.”

“Em cho là thế.” Cô đẩy tách cà phê của mình ra và nhìn quanh nhà hàng, hy vọng hắn sẽ nhận được thông điệp là cô sẵn sàng đi rồi. Những chi tiết vụn vặt mà cô có được hẳn sẽ phải đủ, cô đơn giản là không thể ngồi đó với hắn lâu thêm và giả vờ như cô thích hắn được nữa. Cô muốn đi về nhà và khóa cánh cửa lại phía sau, tống Tod Ellis và lũ bạn của hắn ra khỏi đời cô. Kell ở đó, chờ đợi cô, và cô muốn ở với anh, dù cho cô có băn khoăn về tâm trạng của anh. Anh đã im lặng lạnh lùng khi cô rời đi, cơn tức giận của anh hầu như không được kiểm soát. Anh đã muốn cô chơi cẩn trọng và để mặc mọi hiểm nguy rơi xuống đầu anh, nhưng Rachel có thể dễ dàng ngừng thở hơn là đứng đó mà chẳng làm gì hết trong khi anh đang gặp nguy hiểm. Anh không quen với việc mệnh lệnh của mình bị lờ đi, và anh cũng không thích thế chút nào hết.

Vì những lý do riêng Ellis không hề thấy miễn cưỡng khi rời đi hơi sớm. Rachel cho rằng hắn nghĩ phần còn lại của buổi tối sẽ được dành cho một hoạt động có tính thể xác hơn. Hắn sẽ phải thất vọng thôi.

Cô không nói chuyện nhiều trên đường về nhà, vì không sẵn lòng phải động chạm tới Ellis nhiều hơn mức cần thiết và cả vì ý nghĩ của cô ngày càng dính tới Kell, dù là anh cũng chưa bao giờ rời xa tâm trí cô suốt buổi tối. Nhịp tim của cô đột nhiên trĩu nặng và máu chảy rần rật trong huyết quản, khiến cô cảm thấy phấn khởi và đờ đẫn. Việc làm tình dữ dội mà họ đã chia sẻ chiều hôm ấy đáng nhẽ phải vạch rõ mối quan hệ của họ, dù cho là chỉ ở mức độ cơ bản thôi, nhưng chẳng phải. Kell đã nhìn cô thật kỳ lạ sau đó, như thể cô không phải những gì anh mong chờ. Bất chấp cơn tức giận với cô khi cô từ chối làm những gì anh bảo, ở mức độ nào đó anh có vẻ độc lập hơn hẳn trước kia. Anh là một người đàn ông khó hiểu, khác thường, nhưng cô nhạy cảm sâu sắc với anh đến mức từng sắc thái biểu cảm mờ nhạt nhất của anh, mà phần lớn mọi người không hề chú ý, dường như hét thẳng vào mặt cô. Sao anh lại nhìn cô như thế, rồi lại thu mình lại? Sao lúc này đây cô lại cảm thấy xa anh hơn cả trước khị họ nằm dán chặt vào nhau trong cái nóng thiêu đốt?

Ellis rẽ vào con đường riêng dừng lại trước nhà cô và vài phút sau đó cho xe dừng lại trước hiên nhà. Căn nhà tối om, nhưng cô không thực sự cho rằng nó sẽ thế nào khác. Kell sẽ không loan báo sự hiện diện của anh bằng cách bật đèn lên.

Họ ra khỏi xe, và khi Ellis đi sang phía cô họ nghe thấy một tiếng gầm gừ nhỏ. Joe, chúa phù hộ cho nó, chẳng bỏ lỡ thứ gì.

Ellis giật nảy mình, vẻ báo động đột ngột hiện rõ rành rành trên mặt hắn trong ánh sáng mờ nhạt từ cánh cửa mở ra của xe ô tô. Hắn đứng khựng lại. “Nó ở đâu?” hắn hỏi nhỏ.

Rachel nhìn quanh nhưng không thể thấy được chú chó. Lông nó màu đen lẫn với vàng nhạt, với những lằn cổ điển của giống chó chăn cừu Đức, do đó hình dáng sẫm màu càng khiến cho khó nhìn thấy nó hơn. Tiếng gầm cho thấy nó hơi ở bên trái cô, gần với Ellis, nhưng cô vẫn không thể xác định được nó.

Nhanh chóng cô chớp lấy cơ hội này. “Xem này, anh đứng im trong khi em đi quanh sân nhé. Nó ở đằng sau anh, nên đừng có di chuyển gần nó thêm nữa. Khi em ra khỏi đường, vào ô tô từ bên đấy và nó hẳn sẽ không quấy nhiễu anh đâu.”

“Con chó đó thật hằn học. Đáng nhẽ em phải trói nó vào,” Ellis quát lên, nhưng hắn không tranh cãi với những chỉ dẫn của cô. Hắn đứng hoàn toàn bất động trong khi Rachel đi lên sân, rồi lén đi về phía cánh cửa mở ra bên ghế hành khách.

“Em rất tiếc,” cô xin lỗi, hy vọng hắn không thể nghe thấy sự giả dối trong giọng cô. “Em đã không nghĩ đến. Nhưng mà, nó vẫn là một sự bảo hộ tốt. Nó chưa bao giờ để một người lạ nào đi vào trong sân.”

Vào lúc đó Joe di chuyển, chuyển động ấy để lộ vị trí của nó. Đều đặn gầm gừ, nó đặt mình giữa Rachel và Ellis.

Cô muốn cười to lên. Không còn cơ hội nào cho cả một cái hôn chào tạm biệt lúc này nữa, và từ ánh mặt trên mặt của Ellis thì hắn chẳng còn mong gì hơn là được ở trong xe, với lớp thép vững chắc chắn giữa hắn và chú chó. Hắn hấp tấp trườn vào trong và đóng sập cánh cửa lại, rồi cuộn cửa kính xuống một phần.

“Anh sẽ gọi em, thế nhé?”

Cô bắt mình phải do dự, thay vì gào toáng lên từ “Không!” mà cô muốn nói. “Em sẽ bận rộn chuẩn bị cho kỳ nghỉ. Em có vài công việc phải hoàn thành trước khi rời đi. Em thực sự sẽ không có nhiều thời gian rỗi đâu.”

Giờ thì hắn đã an toàn khỏi chú chó, tính tự mãn của hắn lại quay lại. “Em phải ăn, đúng không nào? Anh sẽ gọi em ăn trưa hoặc gì đó.”

Cô lên kế hoạch dựa vào việc bận rộn, nhưng cô có thể xoay xở được với hắn qua điện thoại. Cô không muốn hắn xuất hiện ở đây mà không báo trước, nhưng điều đó khó mà xảy ra khi Joe còn ở đây.

Cô đứng trong khoảng sân, quan sát đèn hậu khi hắn lái đi, rồi nói, “Cậu bé ngoan,” với Joe có sự tán thưởng rõ ràng trong giọng cô. Quay về phía ngôi nhà, cô tự hỏi sao Kell lại không bật đèn lên hộ cô khi giờ đây Ellis đã đi khỏi tầm nhìn. Cô bắt đầu đi lên hàng hiên nhưng chưa kịp bước được bước nào thì một cánh tay cứng cáp đã vòng quanh eo cô và giật cô ra đằng sau.

“Vui chứ?” một giọng nói trầm, tức giận thì thầm bên tai cô.

“Kell.” Cô thư giãn tựa vào anh, sự dễ chịu tràn ngập đầy ấm áp trong cô trước sự động chạm, bất chấp cơn tức giận của anh.

“Hắn có chạm vào em không? Có hôn em không?”

Cô đã dự đoán bị tra hỏi, nhưng không bắt đầu từ điều đó. Giọng của Kell thô lỗ, gần như điên cuồng.

“Anh biết hắn không mà,” cô đáp lại vững vàng. “Sau cùng thì, anh đã ở ngoài này quan sát.”

“Thế còn trước đó?”

“Không. Hoàn toàn không. Em không thể chịu được cái ý tưởng đó.”

Một cơn rùng mình dữ dội chạy xuyên qua cơ thể anh, một phản ứng bất thường ở một người đàn ông kiểm soát như anh, nhưng khi nói giọng anh lại bình tĩnh. “Hãy vào trong đi.”

Anh khóa cửa trong lúc cô đi vào phòng ngủ để bỏ ví và cởi giầy, rồi anh vào cùng cô trong phòng. Đôi mắt đen không cảm xúc khi anh quan sát cô tháo khuyên ra khỏi lỗ tai và đặt thứ trang sức đó vào một hộp bọc nhung. Anh đã đúng, cô bước vào vỏ bọc thời trang sành điệu cũng dễ dàng như khi cô đi chân trần trong vườn, và cô quyến rũ đến phát điên trong cả hai trường hợp.

Ánh mắt lặng lẽ, kiên định của anh khiến cô bồn chồn. “Em cũng đã có được vài thông tin,” cuối cùng cô đề nghị, lấy một chiếc váy ngủ từ tủ quần áo và nhìn nhanh sang anh. Anh trông... giận dữ, không hiểu bằng cách nào, qua khuôn mặt cứng như đá và đôi mắt vô cảm đó. Cánh tay khoanh trước bờ ngực trần, anh chỉ mặc mỗi quần bò và giầy chạy, và anh trông thật ghê gớm.

Anh không hỏi, nhưng cô cũng vẫn tóm tắt lại cho anh. “Có chín người đang tích cực tìm kiếm anh, nhưng Ellis hé ra là chúng có thễ tăng cường thêm hai mười người nữa nếu cần thiết. Chúng đã tản ra, tìm kiếm dọc bờ biển. Ellis và Lowell đang ở nhà trọHarran. Hắn nghĩ anh đã chết và chúng đang phí phạm thời gian của hắn, nhưng người đứng đầu trong tổ chức sẽ không từ bỏ.”

Đó hẳn là “Charles” bí ẩn. Sabin đã biết ai đứng sau mọi chuyện ngay từ khi anh nhận ra người phụ nữ tóc đỏ, Noelle, trên boong thuyền. Anh đã biết chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng lại bắt đầu tấn công lần nữa. Charles là người đứng đầu một tổ chức khủng bổ quốc tế ngày càng phát triển vững vàng và thách thức hơn, trong khi cùng lúc đó bản thân Charles tự giữ mình ở khoảng cách an toàn, được bảo hộ với một mạng lưới kỹ thuật và chính trị. Giờ thì hắn đã ra công khai, để bắt Sabin. Nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm lớn: nỗ lực đầu tiên của hắn đã không thành công, và giờ Sabin biết rằng tổ chức của chính anh đã bị thâm nhập. Charles không thể mạo hiểm dừng cuộc truy quét lại cho đến khi Sabin bị tìm thấy, dù còn sống hay đã chết.

Khi Kell không hỏi câu gì Rachel nhún vai và đi vào phòng tắm để rửa sạch lớp trang điểm và thay sang váy ngủ. Sự im lặng của anh thật dễ làm người ta nhụt chí, anh hẳn là thường sử dụng nó như một thứ vú khí, để khiến con người ta chao đảo và khiến họ rơi vào trạng thái phòng thủ. Chà, cô không phải là một trong những tay sai của anh, cô là một người phụ nữ yêu anh.

Năm phút sau cô rời phòng tắm, quần áo vắt trên cánh tay. Sabin đang ngồi bên mép giường, cởi giầy. Anh nhìn cô chằm chằm trong khi cô treo đồ đạc của mình vào cái tủ nhỏ, không quay đi thậm chí cả khi anh đứng dậy để cởi quần bò.

“Cái váy ngủ đó chỉ lãng phí thời gian thôi,” anh lè nhè. “Em cũng nên cởi nó ra và đặt nó vào ngăn tủ đi.”

Sửng sốt, Rachel nhìn vào anh. Anh đang đứng cạnh giường, tay đặt trên khóa quần, và đang nhìn cô bằng toàn bộ sự chú ý mà một con mèo dành cho chuột. Không khí quanh cô đột ngột cháy lên vì căng thẳng, và họng cô khô khốc, buộc cô phải nuốt xuống. Anh từ tốn kéo khóa quần xuống, lớp vải bò mở rộng ra hình chữ v để lộ làn da màu đồng và đường lông tơ kéo từ bụng dưới của anh xuống đám lông dầy hơn vừa vặn nhìn thấy trong chiếc quần mở ra của anh. Phần cộm căng phồng bên dưới lớp vải biểu thị rõ ràng ý định của anh.

Cơ thể cô đáp ứng lại ngay lập tức, tim cô đập nhanh hơn và hơi thở cô chạy đua gấp gáp ra vào hai lá phổi. Ngay từ đầu nó đã giống như vậy, và lúc này đây cô cũng chẳng kiểm soát được nó nhiều hơn lúc ấy. Anh muốn cô, điều đó còn hơn cả rõ ràng. Nhưng anh không muốn phải muốn cô, và biết được điều đó thật đau đớn.

Cô lại nuốt nước bọt, đóng cánh cửa tủ lại và dựa vào đó. “Thật ngớ ngẩn,” cô nói, cố dùng tông giọng giễu cợt nhưng thất bại một cách thảm thương. Giọng cô căng thẳng và run rẩy. “Sau chiều nay anh nghĩ em sẽ thoải mái hơn trong việc lên giường với anh, nhưng em không. Em không biết điều... điều chúng ta đã có, nếu có bất cứ điều gì. Em đã nghĩ mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn, nhưng không. Anh muốn gì từ em?” Cô vung tay tùy tiện, dứt khoát. “Ngoài tình dục?”

Kell thầm chửi thề. Anh đã quá giỏi trong việc giữ cho mọi người tránh xa anh đến mức mà bây giờ, khi anh tuyệt vọng muốn Rachel ở gần hết mức anh có thể trong khoảng thời gian họ còn lại, cô vẫn nghĩ anh đang đẩy cô đi. Họ có quá ít thời gian với nhau đến mức ý nghĩ không được giữ chặt mọi giây phút ở với cô là không thể chịu đựng nổi, và anh không biết làm cách nào để khiến cô thấy được điều đó. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô không thấy được điều đó, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho cô nếu cô không bao giờ biết được anh đã muốn quên đi hết những nguyên tắc và ưu tiên của mình đến thế nào. Nhưng anh phải có cô, phải dự trữ những ký ức để chống lại những ngày tháng trống rỗng trong tương lai khi không có cô ở đó. Thậm chí bây giờ cô cũng không chơi đùa, không hề cố gắng ẩn giấu đằng sau những lời nói dối để bảo vệ lòng kiêu hãnh của bản thân. Cô quá thành thật đến mức cô đáng được có ít nhất là một phần cùng sự thành thực ấy ở anh, bất kể điều đó có đau đớn đến đâu. Nhưng nỗi đau không phải chỉ của riêng cô.

Anh nhìn cô và nói, “Tất cả mọi thứ. Đó là những gì anh muốn. Nhưng anh không thể có được.”

Cô run rẩy, và lệ đong đầy trong mắt. “Anh biết anh có thể có mọi thứ anh muốn. Tất cả những gì anh phải làm là vươn tay ra và đón lấy nó.”

Anh chậm chạp đi đến bên cô và đặt tay anh lên vai cô, len các ngón tay vào dưới dây áo ngủ và vuốt ve đầu ngón tay thô ráp của anh trên làn da mượt mà, ấm áp của cô. “Và mạo hiểm cuộc sống của em ư?” anh hỏi bằng giọng trầm thấp. “Không. Anh không thể sống với điều đó.”

“Anh làm như thể chuyện bất kỳ ai gần gũi với anh cũng là một mục tiêu nghe như thể sự thật rõ ràng vậy. Những đặc vụ khác -”

“Những đặc vụ khác không phải là anh,” anh bình tĩnh ngắt lời, đôi mắt đen để ngang mắt cô. “Có vài chính phủ phản động và nhóm khủng bố treo thưởng đầu của anh. Em có nghĩ rằng anh sẽ đề nghị bất kỳ người phụ nữ nào cùng chia sẻ loại cuộc sống đó với mình không?”

Cô xoay xở để cười qua làn nước mắt. “Đừng có cố bảo em rằng anh sống như một thầy tu. Em biết phải có vài người -”

“Không ai gần gũi. Không ai đặc biệt. Không ai mà có thể bị lợi dụng hay đe dọa trong nỗ lực tấn công anh. Anh đã từng thử, em yêu ạ. Anh đã cưới, nhiều năm trước đây trước khi mọi chuyện trở nên tệ hại như bây giờ. Cô ấy đã bị thương trong một vụ tấn công anh. Làm một phụ nữ thông minh, cô ấy đã tránh xa anh nhanh hết mức có thể.”

Không quá thông minh đâu, Rachel nghĩ. Cô biết rằng mình sẽ không bao giờ để điều đó đẩy cô xa rời anh. Họng cô thít chặt đến nỗi cô gần như nghẹn ngào khi nhìn thẳng vào anh, những giọt nước mắt cuối cùng cũng tràn ra và lăn xuống gò má. “Sẽ đáng phải như vậy, để được ở cùng với anh.” Cô thì thầm. “Em sẽ chấp nhận mạo hiểm.”

“Không,” anh nói, lắc đầu. “Anh sẽ không để em làm thế. Anh sẽ không mạo hiểm, không phải với mạng sống của em.” Với một ngón tay cái anh lau đi những giọt nước măn lăn trên má cô.

“Không phải đó là quyết định của em sao?”

Anh dùng cả hai tay để ôm lấy mặt cô, luồn ngón tay vào trong mái tóc thẳng dày của cô và nâng mặt cô lên gần với mặt anh. “Không phải khi mà em chẳng biết gì thực sự về những nguy hiểm em dính vào. Em đã biết chút ít khi còn là một phóng viên điều tra, và em chú ý nhiều hơn những gì là tốt cho em, nhưng em vẫn ngây thơ như một đứa trẻ khi so với việc biết công việc thực sự của anh là gì. Có những đặc vụ sống cuộc sống tương đối bình thường, nhưng anh không phải một trong số đó. Anh là một người thuộc nhóm thiểu số. Sự tồn tại của anh thậm chí còn không được thừa nhận công khai.”

Cô đã trắng bệch, mặt cô cứng đờ. “Em biết nhiều về những nguy hiểm dính lứu đến hơn anh nghĩ đấy.”

“Không. Em biết về version phim ảnh, cái đống vớ vẩn đã được cắt gọt, lãng mạn hóa, hào nhoáng lên.”

Rachel đột ngột giật đầu ra khỏi tay anh, tay cô siết chặt lại thành nắm đấm. “Anh nghĩ vậy ư?” cô nghiến răng, giọng cô thô ráp vì đau đớn. “Chồng em đã bị giết bởi một quả bom xe vốn dành cho em. Chẳng có gì được cắt gọt, lãng mạn hóa, hào nhoáng lên ở đó cả. Anh ấy đã chết thay em! Hãy hỏi em xem em biết gì về chuyện có ai đó trả giá cho sự mạo hiểm mà em chọn nhận lấy!” Nước mắt lại bắt đầu rơi, và cô gạt chúng đi, trừng mắt giận dữ với anh. “Quỷ tha ma bắt anh đi, Kell Sabin! Anh nghĩ rằng em muốn yêu anh sao? Nhưng ít nhất em sẵn sàng đón nhận cơ hội, thay vì chạy trốn khỏi nó như anh làm!”