Trương Phong lộ ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng con cá này cũng cắn câu!

Mọi người thấy khối nguyên thạch gồ ghề xấu xí mà Vân Hạo cầm kia mà không khỏi âm thầm cười trộm.

Loại nguyên thạch này mà có được thứ tốt gì?

Chó ngu vẫn là chó ngu, nói mấy câu là dễ dàng mắc mưu, với đầu óc này thì khó trách võ quán Cuồng Kiếm bị hắn kéo suy sụp!

“Vân huynh, quả nhiên ngươi rất tin tưởng ta, ha ha ha, tin ta là chính xác, hôm nay huynh đệ ta sẽ giúp ngươi phát tài!” Trương Phong cười lớn và nói.

Vân Hạo viết giấy nợ cho Trương Phong, cầm một xấp ngân phiếu rồi mua viên nguyên thạch này.

Mọi người muốn nhìn trò cười của Vân Hạo nên ồn ào nói: “Nếu mua rồi thì cắt ra đi!”

Trương Phong cũng nói thầm một câu: “Vân huynh, nếu không cắt thử? Ta quen biết sư phụ cắt đá ở nơi này, thu của ngươi một trăm lượng bạc là được.”

Chơi đổ thạch thì lúc cắt ra mới là k1ch thích nhất.

K1ch thích một chút không chừng Vân Hạo lại vung tay mà mua mua mua!

Còn chuyện khối nguyên thạch trong tay Vân Hạo sẽ cắt ra được bảo bối... Căn bản không ai ôm chờ mong, mọi người chỉ thuần túy muốn chế giễu.

Vân Hạo cười nhạt: “Cũng được, vậy cắt đi, nhưng không cần đi tìm người khác.”

Tiếng nói vừa dứt, tay của Vân Hạo đột nhiên phát lực.

“Rắc!”

Nguyên thạch tan nát.

Đá vụn văng ra từ kẽ tay hắn.

Mọi người: “...”

Ngay sau đó lại là một tràng cười vang.

“Đầu óc có bệnh!”

“Cắt ra như vậy thì nếu bên trong có bảo bối gì dễ vỡ cũng bị trực tiếp hủy diệt...”

“Có bảo bối cái rắm gì, một khối phế liệu mà thôi, đương nhiên cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta cười, quá ngu xuẩn, ha ha ha!”

Vân Hạo nhìn lướt qua mọi người.

Sau đó hắn chậm rãi mở tay ra.

Lại có một lớp đá vụn bay tán loạn.

Ngay sau đó một ánh sáng màu đỏ tràn ngập ra từ lòng bàn tay hắn...

Nhiệt độ chung quanh cũng tăng lên trong nháy mắt.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt như đọng lại trên mặt.

Cái này... Thật sự bị Vân Hạo mèo mù vớ trúng chuột chết mà cắt ra bảo bối!

Hôm nay vận may của tên phế vật Vân Hạo này... lại tốt như vậy...

“Hoả Tủy Ngọc, đây là Hoả Tủy Ngọc Hoàng giai cực phẩm!”

Một tiếng la kinh hãi kéo suy nghĩ của mọi người lại.

“Tài liệu luyện khí Hoả Tủy Ngọc Hoàng giai cực phẩm, chỉ cần có kích cỡ móng tay thôi cũng có thể rèn ra vật phẩm có thuộc tính hỏa, viên Hoả Tủy Ngọc này lớn chừng quả trứng bồ câu, ít nhất cũng đáng giá năm vạn lượng bạc!”

“Có còn thiên lý hay không? Tên phế vật Vân Hạo này thật sự phát tài rồi...”

Những người hăng hái trào phúng, muốn xem trò cười vừa rồi thấy Vân Hạo cắt ra Hoả Tủy Ngọc thì lập tức hâm mộ đỏ mắt!

Khó chịu nhất chính là Trương Phong.

Đống nguyên thạch này là phế liệu gã lấy được từ nơi khác, chủ yếu là vì gài bẫy tên Vân Hạo coi tiền như rác này.

Vừa rồi cũng là gã tiện tay cầm một khối nguyên thạch nhét cho Vân Hạo.

Kết quả hay rồi...

Vân Hạo dùng một ngàn lượng bạc chiếm được Hoả Tủy Ngọc giá trị ít nhất năm vạn lượng bạc!

Nói là muốn dẫn Vân Hạo phát tài, nhưng mục đích hôm nay của gã là gài bẫy Vân Hạo... Kết quả lại thật sự giúp Vân Hạo phát tài!

Thật là chết tiệt mà!

Bị ánh mắt hâm mộ ghen tị của đám người chung quanh nhìn chằm chằm, Vân Hạo lại không hề biến sắc mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cất Hoả Tủy Ngọc đi.

Kỳ thật thứ cắt ra được không phải là Hoả Tủy Ngọc.

Đây là Hoả Tủy Ngọc Phách!

Nó không phải tài liệu Hoàng giai cực phẩm, mà là huyền giai hạ phẩm, giá trị tối thiểu cũng lên đến mười vạn lượng bạc!

Là quan trọng hơn là Hoả Tủy Ngọc Phách là bảo vật thiên nhiên, bên trong có khí Tiên Thiên có thể dùng để tu luyện Thái Sơ Tạo Hóa Quyết!

Hai thứ này rất giống, nhưng vẫn rất dễ phân biệt ra.

Những người chung quanh không nhìn ra nên Vân Hạo cũng không có tâm tư giải thích.

Đúng lúc này, một công tử cầm quạt đi tới và cười nói: “Vân Hạo, ta ra năm vạn lượng bạc mua Hoả Tủy Ngọc của ngươi.”

Người này tên là Từ Lực, là thiếu gia của Từ gia.

Từ gia cũng coi như có chút lực ảnh hưởng ở thành Lưu Vân.

Vân Hạo nhìn về phía Từ Lực.

Vừa rồi là cái tên này đi đầu hô lên ba chữ Hoả Tủy Ngọc.

Hiện tại gã lại trực tiếp nhảy ra mua nó theo giá cả của Hoả Tủy Ngọc.

Ánh mắt Vân Hạo lập loè.

Rất có khả năng Từ Lực này cố ý, chắc là gã nhận ra Hoả Tủy Ngọc Phách nên muốn nhân cơ hội chiếm lợi.

“Không bán.” Câu trả lời của hắn rất dứt khoát.

Ánh mắt Từ Lực chợt lóe lên rồi nói: “Vân Hạo, nếu ngươi đã không muốn bán thì ta cũng không ép ngươi, nơi này là sòng bạc, vậy không bằng chúng ta đánh cược một ván đi. Cũng dựa vào đổ nguyên thạch. Nếu ngươi thắng thì ta ra giá gấp đôi mua Hoả Tủy Ngọc của ngươi, mười vạn lượng bạc. Nếu ngươi thua thì khối Hoả Tủy Ngọc kia thuộc về ta! Ngươi dám không?”

Đám người chung quanh bắt đầu thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió.

“Tên Vân Hạo này hèn nhát lắm, sao hắn có gan cược!”

“Trước kia tuy rằng Vân Hạo không thể tu võ, nhưng vừa đến sòng bạc cũng có vài phần khí phách, nhưng bây giờ à... Có thể tu võ lại không còn khí phách, vô dụng hơn trước rất nhiều.”

“Ta nghe nói tiền tài của võ quán Cuồng Kiếm đang thua lỗ, hình như đã tới hơn hai mươi vạn bạc rồi.”

Trương Phong đứng bên cạnh Vân Hạo cũng nói: “Vân huynh có gì cần do dự chứ? Chơi một ván đi, nếu thắng thì Vân gia không chỉ vượt qua được nguy cơ này mà còn lập tức đại phú đại quý!”

Từ Lực ở đối diện cười nhạo một tiếng rồi nói: “Vân Hạo, nếu là nam nhân thì cược với ta, không có gan đó thì cút ra khỏi sòng bạc, nơi này không phải chỗ để thứ hèn nhát như ngươi có tư cách đến chơi!”

Vân Hạo nghe cả đám người kêu gào và đùa cợt thì không những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mừng rỡ.

Đây là một đám dê béo tự đưa thân đến cửa!

Nếu làm thịt bọn họ thì nhất định có thể bổ sung phần thua lỗ của võ quán Cuồng Kiếm.

Vân Hạo vừa nghĩ đến đó thì lập tức vô tội nói: “Nếu các vị huynh đệ thích chơi như vậy thì ta chơi với mọi người một chút, nói trước, nhiều nhất ta chỉ có thể thua các ngươi mười vạn lượng, thua đủ thì các ngươi không thể bảo ta chơi tiếp nữa.”