Bệ hạ đứng yên một lát mới xoay người, lẩm bẩm: "Con ruột của trẫm lại phải cần người khác moi tim để chứng minh trong sạch." Bà đảo mắt qua mọi người ở đây, tới chỗ ta ngừng lại, ta vội vàng cúi mắt xuống.
Hoàng cô tổ mẫu dời tầm mắt, nhìn Uyển Nhi nói: "Lập tức chấm dứt truy xét án Thái tử mưu nghịch, đưa Thái tử tả hữu gia thần, chư vị quận vương quận chúa, thị dịch phóng thích hết đi !" Uyển Nhi liền khom người tuân mệnh, vội vàng đi ra ngoài.
Tất cả diễn ra cực nhanh, ta đứng đó như tượng gỗ, không thể tin được việc này có thể chấm dứt như thế. Đột nhiên xiềng xích bỏ tù, kết cục quanh co khó đoán, đều là một ý niệm quyết định của Hoàng cô tổ mẫu. Trong lúc ta đang vui mừng khôn xiết vì tránh được tai kiếp, lòng bàn tay vẫn lạnh như băng, trong đầu nhớ lại nụ cười ôn hoà của hắn trong Thiên Lao, cùng những lời hắn đã nói.
Thẩm Thu tiến lên kiểm tra một chút, thấp giọng phân phó hạ nhân chuẩn bị thuốc, khi hắn đứng dậy có chút giống như vô tình liếc ta một cái, khuôn mặt bị kéo căng cả đêm rốt cục cũng thả lỏng, mang theo nét cười nhợt nhạt.
Ta đón ánh mắt hắn, khẽ cười một chút.
Bệ hạ tựa hồ rất mỏi mệt, chỉ qua loa phân phó hai câu, rồi mang chúng ta rời khỏi Thượng Y Cục. Khi vào trong điện, Vi Đoàn Nhi vẫn như trước cười chào đón, hầu bệ hạ đổi xiêm y, tới khi bệ hạ tựa vào giường mới nhìn nàng ta: "Ngươi đi xuống đi, để Vĩnh An ở lại với trẫm." Vi Đoàn Nhi hơi bất ngờ, khom người lui ra.
Ta vốn tưởng Hoàng cô tổ mẫu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hỏi vài chuyện phiếm khi ta còn bé. Ta cùng bà nói rất nhiều, phần lớn là kể bị Tạ tiên sinh quở trách như thế nào, chép phạt Kinh Thi ra sao. Hoàng cô tổ mẫu ngẫu nhiên nghe được sẽ cười ra tiếng, còn phần lớn thời gian đều trầm mặc, ước chừng qua nửa canh giờ mới vẫy tay cho ta lui xuống.
Khi ta đi ra đại điện, ánh mặt trời ấm áp đã bao phủ toàn bộ tiền điện.
Các cung tỳ đang tất bật chuẩn bị điểm tâm, gặp ta đều vội vàng hành lễ, ta nhìn khoảng sân trước điện bỗng nhớ tới đêm tuyết một năm trước. Bất quá mới một năm mà đã trải qua bao phen sinh tử, lúc hắn quỳ gối trên tuyết một đêm, ta đã nghĩ không còn gì đau lòng hơn. Lúc này nhìn lại, mới thấy đó thật sự đã là hình phạt nhẹ nhất. Qua một kiếp này, Hoàng cô tổ mẫu thật sự sẽ không kiêng kị gì nữa sao?
--
Mùa xuân đến, Hoàng cô tổ mẫu ra khỏi điện, phê tấu chương ở ngự hoa viên. Mẫu đơn đang lúc nở rộ, toàn bộ ngự hoa viên vạn vật toả hương, trời đông giá rét hiu quạnh đã tan biến sạch sẽ.
Lúc ta tới, trong đình đã có Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, còn có mấy Lý thị quận chúa nhỏ tuổi ngồi cùng. Uyển Nhi đọc tấu chương ở một bên, bệ hạ nhắm mắt nghe, thỉnh thoảng thêm vào hai câu, đã xong một ý kiến phê duyệt.
"Hoàng cô tổ mẫu." Ta tiến lên hành lễ.
Bệ hạ gật gật đầu, ý bảo ta đi ngồi xuống, khi ta ngồi vào chỗ của mình mới bắt gặp Lý Long Cơ cười tủm tỉm nhìn ta, giống y bộ dáng năm đó khi mới gặp, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, nhìn hắn nở nụ cười. Mặc kệ hắn giả bộ hay là thật sự buông bỏ, nếu là hoàng tôn, vẫn nên ngày ngày bồi bệ hạ, như thế mới là tốt nhất.
Lý Long Cơ nâng nâng cằm, ta khó hiểu nhìn hắn, hắn lại chỉ chỉ chén trà, ta lúc này mới phản ứng, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, đúng là trà hoa quỳnh.
Bệ hạ hình như lưu ý đến khác thường của ta, cười nói: "Đây là Long Cơ pha riêng cho ngươi, nói ngày xuân Thiên can, sợ ngươi lại phát hỏa." Ta hơi sững người, nhanh chóng cười với Lý Long Cơ: "Đa tạ Lâm Tri quận vương." Đôi mắt xinh đẹp của Lý Long Cơ cong lên, nói: "Bổn vương là sợ trên mặt ngươi lại nổi lung tung này nọ, dọa đến hoàng tổ mẫu."
Ta hậm hực trừng mắt liếc xéo hắn.
Lý Long Cơ cúi đầu cười uống trà, ta thế này mới dám mượn cơ hội nhìn Lý Thành Khí, thần sắc hắn bình thản, trong mắt mang theo vài phần ý cười, hơi nhìn nhìn ta rồi mới lại cầm sách đọc tiếp. Ta thấy hắn, bỗng nghĩ tới lúc ở Thiên Lao, ngày đó trong lúc nguy nan, hắn bắt ta phải quên chuyện tứ hôn đi, mà nay mọi sự đã qua, hắn còn nhớ rõ lời hứa của mình khi đó?
Ta hơi bấn loạn trong lòng, Uyển Nhi đã đọc đến tấu chương Địch Nhân Kiệt, đại ý là địa phương Bành Trạch chỗ Địch Nhân Kiệt gặp hạn hán không mưa, nông dân thất thu, dân chúng không có lương thực để ăn, cho nên ông thỉnh cầu triều đình phát chẩn cứu tế, miễn trừ tô thuế, cứu dân qua trận mất mùa.
Bệ hạ nghe xong trầm ngâm một lát, mới nói: "Địch Nhân Kiệt đến nơi đâu, dân chúng ở đó đều được phúc trạch, Uyển Nhi, phúc đáp thỉnh cầu của hắn, tức khắc sẽ làm." Uyển Nhi đáp vâng, cầm bút son phê vào tấu chương.
Hoàng cô tổ mẫu thoải mái như thế, cho Địch Nhân Kiệt có cơ hội lập công, ngày Địch Nhân Kiệt lại vào triều sẽ không còn xa.
Bệ hạ lại nghe thêm vài tấu chương, sau đó ra hiệu Uyển Nhi dừng lại. Bỗng nhiên bà cười dịu dàng nhìn ta: "Vĩnh An, đến bên người trẫm." Ta liền đứng dậy đi đến long tháp, bệ hạ cầm tay của ta, nói: "Ngươi vào cung cũng được bốn năm, trẫm đang cân nhắc hôn sự của ngươi, nghĩ xem trong các hoàng tôn nên chọn ai cho ngươi là tốt nhất. Nay xem ra, không cần trẫm chọn, trẫm chỉ cần gật đầu thành toàn là tốt rồi." Ta vô cùng ngạc nhiên, trong lòng chấn động không nhỏ.
Bệ hạ cười nhìn bên cạnh người, nói: "Long Cơ, đứng dậy nghe chỉ đi."
Lý Long Cơ đứng dậy, cung kính quỳ gối trước mặt bệ hạ, bệ hạ nhìn hắn: "Trẫm đem này đứa cháu này giao cho ngươi, đợi năm ngươi được mười bốn, tức khắc thành hôn." Bệ hạ nói xong, quay lại nhìn ta: "Còn không cùng Long Cơ khấu đầu Hoàng cô tổ mẫu ?"
Lời của Hoàng cô tổ mẫu như mũi dao xuyên vào tim ta, từng chữ từng chữ đều đâm sâu trong lòng. Từng bước ta đi, bà chỉ thấy là ta đối Lý Long Cơ che chở, đối Lý Long Cơ tính kế, đối Lý Long Cơ quan tâm, nhưng lại không biết lý do thực sự phía sau.
Việc tứ hôn nhìn như thình lình xảy ra, thật ra Hoàng cô tổ mẫu sớm có quyết định. Sau án mưu nghịch liền tìm cách trấn an Đông cung và cựu thần Lý gia, lấy ân sủng tứ hôn cho Tam đệ, chèn ép Thái tử trưởng tử, còn có nguyên nhân khác hay không ta không thể nghĩ ra...
Bệ hạ lại gọi ta một tiếng: "Như thế nào? Ngươi không hài lòng tôn nhi của trẫm ? Ngươi có thể liều chết vào Thiên Lao để nhìn hắn, đó là trong lòng có nhớ, trẫm sao lại không nhìn ra?"
Ta hoảng hốt nhìn Hoàng cô tổ mẫu, hai chữ ‘không muốn’ nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời. Ta có thể nói cái gì? Nói trong lòng ta chỉ nhớ có ca ca của hắn, nói ta đã sớm cùng Vĩnh Bình quận vương tư định chung thân, nói ta từ lúc chưa nhìn thấy hắn, trong lòng đã có hắn? Cái gì cũng không thể nói, nói ra chỉ có chết, cự tuyệt chính là kháng chỉ, mà hậu quả kháng chỉ không chỉ là mạng một mình ta, còn có phụ vương, còn có hắn.
Uyển Nhi cũng lên tiếng gọi ta: "Quận chúa còn không mau tạ ơn? Đại quận vương chưa tứ hôn, bệ hạ đã vì tam quận vương tứ hôn trước, đó chính là ân sủng lớn nhất rồi." Ta gồng cứng thân mình, rốt cục lui ra phía sau hai bước quỳ gối bên cạnh người Lý Long Cơ, dồn hết khí lực toàn thân, mới run run khấu đầu: "Tạ Hoàng cô tổ mẫu". Nói xong, cả người đã không còn sức, chỉ thẳng lưng yên lặng nhìn Hoàng cô tổ mẫu.
Uyển Nhi khom mình hành lễ, cười nói: "Uyển Nhi chúc mừng Vĩnh An quận chúa cùng Lâm Tri quận vương." Làm theo nàng, chúng cung tỳ nội thị hầu hạ cũng nhanh chóng khom mình hành lễ, cùng kêu lên chúc mừng.
Tứ hôn, trên núi tuyết hắn hứa hẹn với ta, trong Thiên Lao hắn bắt ta quên đi, rốt cuộc dùng cách thức này để buông tay. Nơi nơi là âm thanh chúc mừng, Hoàng cô tổ mẫu cười nhìn chúng ta, nói: "Đều đứng lên đi." Lý Long Cơ đứng dậy, đưa tay nâng ta lên, trên khuôn mặt thiếu niên sáng sủa đều là ý cười, ta chỉ yên lặng nhìn hắn, không có phản ứng.
"Quận vương đừng nhìn chằm chằm quận chúa như vậy nữa", Uyển Nhi bỗng nhiên cười: "Nữ nhi dù sao cũng ngượng ngùng, ngài xem quận chúa lúc này còn chưa lấy lại tinh thần đâu." Nàng nói xong, tiến lên vài bước đỡ lấy ta, gắt gao nắm cánh tay ta dìu về sau bàn.
Tỳ nữ phía sau tiến lên đổi chén trà nóng, ta nâng chung trà trong tay lên, cả người như mất đi thần trí. Tiếng chúc mừng tiếng cười đùa, cảm giác ấm áp ngày xuân đều như ở rất xa. Trà rất nóng, ta vừa uống vào đầu lưỡi nháy mắt run lên, mới xem như có chút cảm giác, không…không bao giờ…sẽ không còn được như trước nữa, ta ngẩng mạnh đầu nhìn hắn.
Vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng trong mắt không có nửa phần ý cười, ẩn chứa nỗi đau nhàn nhạt, chỉ một cái nhìn này, ta rốt cuộc không thể dời tầm mắt được nữa, trong mắt đau rát nóng hổi, nhưng không rơi nửa giọt nước mắt.
Bởi vì hắn là trưởng tử, hắn là Thái tử bị phế, cho nên thường phải gánh nhiều kiêng kị. Có thể văn thao võ lược là sai, được người ủng hộ là sai, thiếu niên nghĩa khí là sai, giấu tài giả ngốc cũng là sai, hoặc từ khi sinh ra vốn đã là sai lầm ? Ta lẳng lặng nhìn hắn, qua thật lâu mới tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu.
Trở lại trong cung, Nghi Bình đến gần muốn hỏi ta cái gì, gặp sắc mặt ta thì im lặng lại.
Ta sao lại không biết lòng của nàng, trầm mặc thật lâu mới miễn cưỡng cười cười, nói với nàng: "Hành Dương quận vương hôm nay chưa đến", ta thấy nàng thần sắc ảm đạm, ngừng lại một chút, mới nói, "Đợi qua năm nay, ta sẽ đưa ngươi đưa đến Đông cung. Ngày ngày ở trong cung mà không nhìn thấy, ta cũng không đành lòng."
Nghi Bình a một tiếng, mặt ửng đỏ kinh ngạc, lát sau mới nói: "Quận chúa chưa kết hôn, nô tỳ sao dám vượt qua."
Ta nghe lời nàng, nhớ đến việc kia, cảm giác chết lặng dần lan toả, đau đến nói không nên lời, một lát sau mới đáp: "Đã được tứ hôn, chính là bốn năm sau mới có thể thành hôn." Nghi Bình hoàn toàn ngây ngốc, đăm đăm nhìn ta một hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: "Bệ hạ ban thưởng ai?"
Ta không nói chuyện.
Không cần ta nói cho nàng, đến ngày mai trong Thái Sơ cung này mọi người đều sẽ biết. Hoàng cô tổ mẫu sủng ái Thái tử tam tử, vừa sẽ không làm chư vị thúc phụ quá mức lo lắng, lại có ý nghĩa nhất định trấn an cựu thần Lý gia trong triều, sợ là không chỉ ở trong cung, ngay cả trong triều đều đã truyền khắp, trở thành sự kiện nóng hổi.
Ta ngồi yên một lát, Nghi Bình nhỏ giọng hỏi muốn chuẩn bị bữa tối hay không, ta mới thu hồi thần trí, gật gật đầu. Nghi Bình giống nhớ tới cái gì, vội hỏi: "Đồ ăn ban thưởng trong đại điện đã đến, quận chúa cần phải đi nhìn người đưa đồ ăn, ban cho một ít ?" Ta nghiêng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng lấp loé không rõ, liền gật gật đầu: "Cho nàng vào đi."
Sau một lúc lâu, Nghi Bình mang một cung nữ tiến vào, là nô tỳ tên Nguyên Nguyệt kia. Nghi Bình để lại nàng ấy ở trong phòng, lấy cớ dọn dẹp gọi cung tỳ bệ hạ ra gian ngoài.
Nguyên Nguyệt hành lệ với ta xong, cười cười nói: "Bữa tối bệ hạ thấy quận chúa có vẻ xanh xao, nên hạ chỉ ban một mâm cho quận chúa." Ta gật đầu, mỉm cười: "Làm phiền." Nói xong bảo Nghi Bình tặng nàng một đôi khuyên tai thuý ngọc.
Nàng vội khom mình tạ ơn, sau khi đứng dậy lại yên lặng nhìn ta, giống như còn muốn nói. Ta nhìn nàng, cười nói với hạ nhân xung quanh: "Các ngươi đều đi xuống đi." Đợi mọi người cáo lui, nàng mới tiến lên vài bước, cẩn thận từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy gấp nhỏ.
Ta tiếp nhận tờ giấy, nhìn nàng một cái: "Đi thôi, bệ hạ còn đang chờ tạ ơn."
Nguyên Nguyệt khom người lui ra, ta ngồi yên một lúc lâu cũng không động đậy.
Đợi sau bữa tối, ta mới lấy tờ giấy kia ra, mở ra hướng về phía ánh đèn nhìn kỹ. Nét chữ kia đã sớm khắc sâu vào xương tuỷ, lực đạo đè bút rất mạnh, chỉ có ngắn ngủn mười sáu chữ:
Không sợ niệm khởi, chỉ sợ giác chậm, khi đã cầm tay, đời này không phụ.