Lý Thành Khí vững vàng tiếp nhận chén trà, đặt lên sườn án bên cạnh, nói: "Đa tạ."
Khi đưa trà cho Lý Long Cơ, hắn đột nhiên hỏi: "Hôm nay quận chúa thay đổi mùi hương sao?" Ta dừng một chút, mới hiểu Lý Long Cơ nói gì, xấu hổ cười nhìn hắn: "Trí nhớ quận vương thật tốt." Hắn nói: "Mùi hương này đặc biệt, đương nhiên có thể nhận ra." Ta cảm tạ một câu cho có lệ, bưng chén uống ngụm trà, lại quên mới vừa rồi pha trà là nước sôi, đầu lưỡi không khỏi bị bỏng phát run lên.
Trước khi xuống xe, Lý Long Cơ mới từ hông lấy ra một kiện áo choàng màu đen có nón che được viền lông, trông vô cùng mềm mịn ấm áp.
Hắn cười nói: "Nếu ngươi muốn gióng trống khua chiêng đi vào, để cho mọi người hành lễ kính bái, thì khoác cái áo choàng màu đỏ kia của ngươi. Nếu không thì thay chiếc này, lấy nón che mặt, theo chúng ta tận hứng mà đi."
Ta hiểu ý tứ của hắn, dù sao trong Quốc Tử Giám đều là nam tử ra ra vào vào, dù là tuân theo ý chỉ bệ hạ làm một chuyến du ngoạn, nhưng nếu bị người xung quanh vây xem, khó có thể vui hết mình. Ta hiểu được điều này nên không do dự, nhanh chóng cởi áo choàng trên người xuống, thay qua chiếc trong tay hắn , đem mũ trùm đầu kéo xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Cũng may là vào đông, nếu không thật sự muốn che cũng khó .
Áo choàng của tên này thật lớn, không thể thấy được giày của ta, chỉ cần lưu ý chút, cũng sẽ không có người nhận ra.
Mới vừa đổi áo xong, xe đã đi tới trước cửa Quốc Tử Giám, người hầu đi theo xuất ra thẻ bài, liền cho xe ngựa lưu lại ngoài cửa.
Lý Thành Khí dẫn hai người chúng ta đi vào, một đường vừa đi vừa giảng giải, Lý Long Cơ cũng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Vừa vặn đi tới gần một toà đình, nghe thấy nơi đó có vài học tử đang cao đàm khoát luận*, đều là thảo luận việc triều đình xem trọng Lạc Dương hơn Trường An, lẽ ra nên cân bằng hai nơi mà trị thiên hạ. Lý Thành Khí nghỉ chân, yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên có gật đầu đồng ý, sắc mặt Lý Long Cơ cũng đã dần dần âm trầm, cuối cùng hưng khí, vừa nghe được vài câu không ngờ lại tiến vào tham dự biện ngôn.
*Cao đàm khoát luận: Bàn luận những vấn đề cao siêu, to lớn, hệ trọng nhưng thiếu thực tế.
Ta thấy hắn như thế, không khỏi có chút lo lắng: "Quận vương tuổi còn nhỏ, nếu nói gì đó không ổn truyền vào tai bệ hạ, chẳng phải là phiền toái sao?" Lý Thành Khí lắc đầu, cười nói: "Thư thả nghe xem đệ ấy có thể nói gì, nếu có gì không ổn thì ngăn lại.
Ta gật gật đầu, lắng nghe biện ngôn trong đình. Ba người chúng ta đều mặc thường phục hàng ngày, các học tử kia vẫn chưa nhìn ra thân phận Lý Long Cơ, thấy một đứa nhỏ bỗng nhiên lên tiếng đều kinh ngạc, mang theo ý thích thú nhìn hắn. Đến khi nghe hắn nói, vài người trở nên nghiêm túc thật sự, hắn nói về chính trị tòng quân đến thương nghiệp nông nghiệp, không một tiếng tranh cãi.
Lý Thành Khí từ đầu đến cuối chỉ đứng ở bên cạnh nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười thản nhiên.
"Luận địa thế, Lạc Dương bắc thông U Yến, tây tiếp Tần Lũng, đông đến Đại Hải, nam tới Giang Hoài, xác thực có thể ở giữa mà trị thiên hạ. Luận quân chính, Lạc Dương có thể khống chế ba sông, kiên cố bốn cửa [1]". Lý Long Cơ vừa chắp tay từ xa vừa nói: "Chính vì điều này nên bệ hạ mới coi trọng Lạc Dương như thế, nhưng Trường An từ thời Tây Chu đã được chọn làm kinh đô, trải qua mười hai triều đại, sớm đã thành nơi mà lòng dân khắp thiên hạ hướng đến, từ lâu đã thành vị trí ‘nhất cương nhất thổ’ [2], chỉ có ở Trường An mới có thể chân chính trấn an lòng dân, thiên hạ bốn biển đồng lòng quy phục!"
Thiếu niên anh khí bừng bừng, giống như ánh mặt trời chiếu sáng trong ngày dài âm u, làm chói mắt người khác.
Chúng học tử thích thú nhìn hắn, nhưng trong nhất thời không ai nói câu nào.
Lúc này, bên ngoài đình mọi người bỗng nhiên đều lặng yên tách ra hai bên nhường đường, cung kính hành lễ. Một vị lão giả đi đến biên đình, vuốt râu cười khoan khoái, nói: "Lời của vị tiểu công tử này thế mà lại rất giống một người mấy năm trước, cũng là tuổi trẻ không kềm chế được cùng có cách giải thích độc đáo như thế."
Ta thấy mọi người hướng hắn hành lễ, đoán chừng là một vị tiên sinh đức cao vọng trọng.
Lý Long Cơ nâng tay áo nói: "Để lão tiên sinh chê cười, không biết theo như lời tiên sinh là người phương nào?" Hắn hành lễ có nề nếp, rất giống một học sinh vô cùng tôn kính vị tiên sinh.
Lão tiên sinh nói: "Là Vĩnh Bình quận vương, năm đó hắn cũng chỉ là một tiểu công tử còn nhỏ như ngươi, thực ra nói không nhiều lắm, nhưng đều là nhất châm kiến huyết [3]", lão ngừng lại một chút, hồi tưởng lại câu nói nhiều năm trước, không khỏi cười thở dài: "Trường An, chính là thiên hạ ‘trường trì cửu an’ [4]."
Mọi người nghe đến tên Vĩnh Bình quận vương thì thấp giọng bàn tán, đều lộ vẻ ngưỡng mộ thán phục hắn.
Đáy lòng ta cũng trở về chỗ cũ. Vài câu ngắn gọn, chỉ bằng hai chữ, đã có thể biện luận thành công. Chính như lời Lý Long Cơ nói, cái gọi là quốc đô sớm đã vượt qua ý nghĩa ‘nhất cương nhất thổ’, trong lòng triệu triệu lê dân bá tánh chỉ cần bốn chữ 'Trường trì cửu an’là đủ.
Lý Long Cơ bỗng nhiên cười, hướng ánh mắt về phía chúng ta, mới giả vờ giả vịt nói: "Vốn đã nghe danh Vĩnh Bình quận vương, quả nhiên nhất châm kiến huyết, so với ta nãy giờ thao thao bất tuyệt đúng là lược bớt chữ nghĩa hơn rất nhiều."
Lão giả hỏi: "Không biết tiểu công tử có muốn đi với lão một chút, tán gẫu vài câu?"
Mọi người lại ồ lên, mặc dù ta không biết thân phận lão giả này, nhưng thấy phản ứng của mọi người thì mừng thay cho Lý Long Cơ. Bất quá là một đứa nhỏ tám tuổi mà có thể biện luận thắng các nho sinh, đang giấu diếm thân phận lại được Quốc Tử Giám tiên sinh thưởng thức...
Lý Long Cơ cũng mang sắc mặt vui mừng, vội đáp ứng: "Đệ tử từ chối thì bất kính", hắn nghiêng đầu nhìn Lý Thành Khí: "Đại ca, các người đi dạo trước, sau đó ta lại đến tìm." Được Lý Thành Khí gật đầu, hắn lập tức đi xuống đình cung kính chào các đệ tử nho sinh, rồi theo lão giả kia rời đi.
Đến khi mọi người tan hết, Lý Thành Khí mới nhìn ta, nói: "Sùng Văn các giờ này đã đóng cửa, có muốn đi xem không?"
Ta gật đầu: "Thường nghe người ta nói Sùng Văn các sưu tầm hầu hết thư điển trong thiên hạ , nay mới có được cơ hội, tất nhiên là muốn đi."
Sùng Văn các ẩn ở trong rừng cổ tùng, là một toà nhà độc lập, yên tĩnh hơn so với các nơi khác của ngôi trường. Thủ vệ lão tiên sinh thấy hai người chúng ta, đang muốn ngăn trở, khi thấy ngọc bài Lý Thành Khí, liền lặng yên hành lễ, cho chúng ta đi vào.
Bên trong tràn ngập hương khí của tùng trúc, chưa tới giờ đốt đèn, lại đúng vào khi trời âm u, ánh sáng hiển nhiên là tối đi không ít.
Hắn đối với nơi này hình như cực kì quen thuộc, mang ta lên lầu hai, xuyên qua ba bốn giá sách cũ kỹ, mới từ một nơi trên kệ lấy ra một quyển trục, đưa cho ta nói: "Đây là bản dập 'Lan đình kí' của Âu Dương Tuần, nếu quận chúa có hứng thú có thể mang về Thái Sơ cung nghiên cứu kỹ hơn." Ta tiếp nhận quyển trục kia, cởi bỏ dây buộc mở ra, quả thật là Lan Đình Kí, trong lòng không khỏi vui vẻ, nói: "Đa tạ quận vương."
Hắn khẽ mỉm cười nhìn ta, nói: "Ở chỗ này nàng có thể tạm tháo mũ trùm đầu xuống."
Ta vội buông quyển trục, đưa tay tháo mũ trùm đầu, phần nón vướng vào trang sức trên tóc, cây trâm ngọc cố định búi tóc bị rớt xuống đất vỡ thành hai đoạn, một tiếng thanh thúy vang lên. Lòng ta nhảy dựng, thầm mắng bản thân không cẩn thận, hắn đã nhanh tay trước nhặt hai đoạn trâm ngọc kia lên, yên lặng một lát, mới nhẹ nhàng nói: "Nàng đã từng nghe qua điển cố trâm ngọc chưa?"
Ta cúi đầu ừ một tiếng. Hán Vũ Đế vô cùng ân sủng Lý phu nhân. Một lần ông đến cung của Lý phu nhân, đột nhiên da đầu cảm thấy ngứa ngáy, liền rút cây trâm ngọc trên đầu Lý phu nhân xuống gãi ngứa, mái tóc đen của nàng chảy xuống càng lộ rõ vẻ lười nhác phong tình, không khỏi làm cho Vũ đế càng sủng ái nàng hơn. Từ đó nữ tử trong cung đều noi theo, điển cố về trâm ngọc cũng lưu truyền đến nay.
Câu chuyện này lúc vui vẻ có thể lấy ra tán gẫu, cũng ít người quan tâm, nhưng tâm tư nữ tử trong cung chờ đợi thánh sủng không phải là giả.
Hắn cũng không vội vã nói tiếp, trong đầu ta nghĩ đến truyền thuyết kiều diễm kia, càng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể tuỳ tay thắt lại dây buộc quyển trục hắn mới vừa đưa, cố gắng ổn định tâm trạng.
Qua một lát, hắn mới nói: "Đa tạ nàng."
Ta khó hiểu: "Quận vương cảm tạ việc gì?"
Mắt hắn đầy ý cười: "Đa tạ nàng ngày ấy trợ giúp Long Cơ tránh được tai hoạ."
Lúc này ta mới phản ứng được việc hắn nói, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Ngày ấy là ta tình cờ đi ngang qua, gặp tiểu quận vương đang giằng co với người khác ở cửa cung, mới nổi lên chút lòng tốt muốn khuyên giải can ngăn, chỉ là cử chỉ vô tâm tùy tính thôi."
Hắn cúi đầu nhìn ta: "Mặc xiêm y cung tỳ, lại xuất hiện ở Phượng Dương môn, nếu nói là cử chỉ vô tâm có chút gượng ép ."
Ta bị hắn vạch trần, mặt lại nóng lên, ngắc ngứ một lúc lâu mới nói: "Việc này quả thực có người cố ý ám chỉ qua, nếu không ta cũng sẽ không khéo như thế, có thể đoán được thời điểm và địa điểm phát sinh sự tình."
Hắn trầm mặc trong chốc lát, khẽ thở dài: "Ta biết, là Lương vương bày ra cái bẫy này."
Đây là hắn lần đầu xưng 'Ta', mà không phải 'Bổn vương'. Ta nghe xong không tránh khỏi tim đập mạnh, mới hiểu thì ra hắn đã sớm biết việc này, không khỏi truy vấn: "Cũng đã biết, vì sao còn để việc này phát sinh?"
Hắn thản nhiên nhìn ta: "Việc này ta sớm biết tình hình, mặc dù là bẫy cũng đã có kế sách ứng phó. Nếu hắn muốn làm như vậy, thì tùy hắn đi, muốn bắt chúng ta lâm vào hiểm cảnh là hắn, nhưng người chân chính có thể quyết định sinh tử chúng ta lại chỉ có bệ hạ."
Hắn nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng. Vận mệnh của bọn họ, nằm ở việc bệ hạ có thật sự có lưu tâm đến, có bằng lòng che chở cho con cháu hay không. Nếu bệ hạ không muốn bọn họ chết, thì mặc dù là phạm lỗi tày trời cũng không bị trị tội, nếu bệ hạ xem bọn họ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mặc dù là sai lầm nhỏ đi chăng nữa cũng có thể khiến đầu người rơi xuống đất.
Tuy ta biết được tình cảnh hoàng tự Lý thị, nhưng hôm nay tự hắn nói ra mấy câu đó, mới thật sự lĩnh hội được cảm giác cá nằm trên thớt.
Mà cây đao cũng chính là tổ mẫu ruột thịt của họ, tấm thớt đó chính là chiếc long ỷ kia.
"Tuy ta có cách ứng phó nhưng không dự đoán được ngày ấy nàng sẽ xuất hiện," hắn chăm chú nhìn ta: "Nếu Lương vương có thể báo cho nàng biết việc này, hắn cũng đã đã biết ta và nàng có quan hệ." Ta cúi đầu "Vâng" một tiếng, mới vừa rồi đè nén hoảng hốt, lại bị mấy lời của hắn mà bùng phát trở lại, ta với hắn kỳ thật bất quá gặp nhau mấy lần, cái gọi là quan hệ, cũng chỉ là ngày ấy diễn trò cho Uyển Nhi xem ...
Hắn đem hai đoạn trâm kia hợp lại, đưa một đoạn cho ta: "Nửa cây trâm ta giữ, nàng đã có thể xả thân cứu Long Cơ một mạng, ngày sau nếu có chút gì đó ta có thể tương trợ, tất sẽ làm hết sức."
Ta tiếp nhận nửa đoạn trâm kia, miết ở trong tay lại không biết đáp lại như thế nào.
Lúc ta đang bối rối, bỗng nhiên nghe thấy chỗ sâu trong lâu các có tiếng sách rơi xuống đất, không khỏi cứng ngắc thân mình nhìn hắn, hắn ra ý không muốn ta lên tiếng, đúng lúc đang muốn xoay người tìm hiểu, nơi phát ra tiếng vang đã truyền đến tiếng bước chân, giây lát từ cạnh giá sách lộ ra khuôn mặt một thiếu niên, cẩn thận quan sát hai người bọn ta một lát, mới bỗng nhiên cười nói: "Lý huynh!"
Lý Thành Khí gật đầu, nói: "Ngươi lại trốn ở chỗ này đọc sách ."
Thiếu niên từ sau giá sách bước ra, lắc lắc đầu, ngáp một cái nói: "Sách trong lâu các này nhiều như vậy, đương nhiên phải mất ăn mất ngủ mới có thể đọc thống khoái." Ước chừng cách ba bốn bước xa, hắn mới dừng lại tinh tế đánh giá ta, ánh mắt sáng quắc.
Ta bị hắn nhìn chòng chọc không được tự nhiên, đang không biết làm thế nào cho phải, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Vị này chính là tẩu tẩu sao? Dám ở Quốc Tử Giám Sùng Minh các nói chuyện yêu đương, quả thực không tầm thường, không tầm thường, tại hạ Trương Cửu Linh, bái kiến tẩu tẩu."
Hắn nói xong, lập tức nâng tay áo, cung kính hành đại lễ.