"Em đừng chủ quan." Chị vươn tay ra giúp tôi thắt dây an toàn, lúc đó tôi vẫn chưa có thói quen thắt dây an toàn khi ngồi ghế sau, lúc nào cũng quên: "Đêm nay em không thể ngủ một mình."

"Hả?" Tôi ngây ra: "Tại sao?"

"Vì em nói với bác sĩ rằng em thấy đau đầu chóng mặt mà, quên hả," chị nghiêng đầu cười, mở tờ giấy đang nắm chặt trong tay ra đưa cho tôi xem: "Nhìn xem, trong 48 giờ, khắp nơi đều bị giám sát."

Tôi mở tờ giấy ra xem, đúng thật, trên đó không chỉ có dãy số điện thoại được in bằng chữ đỏ lớn sau khi xảy ra chuyện, mà còn có các chi tiết nhỏ nhặt như tên tôi, triệu chứng, số hồ sơ bệnh án, tôi theo đà nhìn xuống dưới, thấy những thông tin về người điều dưỡng cấp cứu, điều dưỡng bệnh viện, và cuối cùng là tên người giám hộ, tôi đánh vần cái tên đó, là Thẩm Phương.

"Nên là, tối nay, em không phiền đến nhà chị chứ?" Chị hỏi.

Nhớ đến đây, tôi lại lật lên những trang trước, đến tôi cũng nghĩ tại sao đời tôi lại dồi dào sắc thái phim kịch như vậy, hoặc có lẽ cuộc đời vốn đã là một vở kịch, có thú vị, có nhạt nhẽo, có lên voi xuống chó, mà để làm nên những vở kịch ấy ấy không chỉ kể đến công lao của người đạo diễn mang tên "số phận", mà còn có sự đóng góp của các diễn viên.

Tôi không biết tôi sẽ đi về đâu nếu đổi thành người khác, nếu thế các bạn sẽ thấy mọi chuyện hợp lý và thú vị hơn nhiều, nhưng vẫn cứ là vậy thôi, tôi là một diễn viên dở tệ.

Sau đôi lời quanh co do dự, tôi nghiêm túc và khẳng định nói: "Không, em muốn về nhà." Ngừng lại một lát: "Chị đừng quá để ý đến lời bác sĩ đó, chuyện bé xé to, chỉ là vết xước nhỏ ngoài da thôi, không cần quan trọng hoá như vậy."

Dường như ánh mắt Thẩm Phương có chút lay động, sau khi im lặng được vài giây ngắn ngủi, chị lại trầm ngâm: "Cũng được."

Tôi không biết nếu như lúc đó đồng ý về nhà cùng Thẩm Phương, thì hiện tại sẽ ra sao? Sau này, Thẩm Phương cũng hỏi tôi như thế, tôi lắc đầu: "Em chưa từng nghĩ qua." Thật ra, điều tôi định nói là: "Em không biết." Có nhiều lúc, con người không thể tự chủ được lời ăn tiếng nói.

Thẩm Phương nghe xong, không hỏi thêm nữa, tôi lén nhìn sang, thấy chị đang nhìn dòng sông chảy ngoài cửa sổ, hàng mi chị động đậy, như có tâm tư riêng.

Tôi đỡ căng thẳng hơn nhiều khi Thẩm Phương nói xong câu "cũng được".

Tôi ngả người dựa vào ghế, rộng rãi thoải mái, giơ chân ra, không gian ở đây rất lớn, tất sảng khoái.

Ban đầu, mắt tôi vẫn dõi theo màn đêm London đang len lỏi và vụt mất qua những kẽ hở trên rèm cửa, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, mi mắt ngày càng nặng trĩu, tôi nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhớ rằng trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, não tôi lại nghĩ về "cuộc chạm trán" trên phố ban nãy kia, không biết ngày mai có được lên báo không nhỉ, đây là con phố nổi tiếng cơ mà; lúc thì, tôi nghĩ về Thẩm Phương, Sue và những người vệ sĩ tuỳ tùng, quả thật rất ngầu; nhưng tôi nghĩ về nhiều nhất vẫn là mẹ và bạn trai tôi, chắc giờ này họ đang ngủ, tôi bị người ta đánh như thế này, không biết họ có thần giao cách cảm không? Nếu như họ nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của tôi, họ nhất định sẽ nhào đến, ôm chặt tôi vào lòng và rơi nước mắt vì xót xa, ôi, nếu được vậy thì tôi sẽ vừa đau lòng vừa hạnh phúc mất.

Thật tuyệt khi có ai đó quan tâm.

Tôi nghĩ đến những người nhà của Thẩm Phương và Sue, nhớ đến ánh mắt đau đáu lo âu của họ chỉ dành cho Thẩm Phương và Sue, chắc hẳn hai người họ rất hạnh phúc.

Nếu là trước đây, tôi vẫn luôn vui mừng và phấn khích vì cuộc gặp gỡ tình cờ với Thẩm Phương, vậy hẳn phải từ lúc đó tôi đã bắt đầu có cảm giác thất vọng mãnh liệt, tôi thất vọng vì bản thân - một nhân vật vốn phải đóng vai chính trong vở kịch ngắn này, bằng cách nào đó đã bị biến thành một nhân vật thôn làng đi qua.

Tôi thất vọng vì ánh nhìn quan tâm qua loa chỉ hỏi cho có của mọi người xung quanh, thậm chí gồm cả các bác sĩ và cảnh sát, đương nhiên, tôi cũng thất vọng vì sự thật rằng Thẩm Phương - người phụ nữ đã muôn ngàn lần xuất hiện trong suy nghĩ của tôi, người phụ nữ nổi bật như một ngôi sao sáng ngời, thật ra lại không chú trọng tôi nhiều như tôi đã kỳ vọng, có lẽ chỉ vì câu nói "cũng được" của chị.

Tâm trạng của tôi chùng xuống, nghĩ rằng mong muốn được "chú trọng" chẳng qua chỉ là tự mình ảo tưởng mà thôi, tôi cảm thấy có chút ghét bỏ bản thân, thấy mình giống như một con chó chết bị người ta đánh đập, hấp hối co rúm dưới chân chủ nhân mong mỏi được vuốt ve âu yếm, nhưng chỉ nhận lại một cái bánh bao nguội lạnh.

Dây an toàn thắt chặt khiến ngực tôi ngột ngạt, tôi đưa tay nới lỏng nó hơn chút.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi nghe thấy giọng nói của Thẩm Phương, giọng nói đã từng khiến tôi biến thành thanh niên ngu đần ấy vẫn dịu dàng và êm đềm, nhưng lúc đó, giọng nói ấy lần đầu tiên khiến tôi có cảm giác hơi ngán ngẩm.

Tôi phớt lờ chị ấy, luồng một tay qua dây an toàn và đặt trước ngực, khoảng cách được nới lỏng khiến tôi dễ thở hơn.

Mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong mơ, cảm giác như xe cứ đi giật giật, thế là tôi mở mắt ra, đưa tay kéo rèm cửa sổ ra xem, bên ngoài là những ánh đèn màu rực rỡ của những tiệm rượu phòng hoa nơi phố xá về đêm.

"Đến nơi chưa?" - Tôi hỏi.

"Ăn chút gì đã, rồi chị đưa em về nhé." Giọng nói dịu dàng của Thẩm Phương vọng tới: "Tới giờ còn chưa ăn gì."

Tôi ngồi dậy, phát hiện trên người vẫn đang đắp chiếc áo khoác của Thẩm Phương.

Thật ra chị ấy là người rất tốt bụng, đúng là không phải tiểu thư khuê các nào cũng chỉ biết mỗi bản thân mà không biết chăm sóc người khác, tôi như bỗng quên hết những tâm trạng ngổn ngang trước khi ngủ.

Tôi đưa chị chiếc áo khoác: "Cảm ơn chị, ngại quá, em ngủ quên mất."

"Vậy à, em cũng khổ sở cả buổi chiều mà, tự dưng xảy ra chuyện như thế, chị cũng mệt chứ nói gì em." - Giọng chị vẫn nhàn nhạt.

"Đây là đâu?" Tôi nhìn ra cửa sổ, vẫn chưa hiểu lắm.

"

"Sắp đến khu phố Tàu, chúng ta sẽ đi ăn thứ gì đó."

"Ồ" tôi mờ mịt, cứ như đang tự nói cho mình nghe: "Thật ra em không đói." Trong màn đêm truyền tới tiếng cười khúc khích, tôi quay đầu lại nhìn chị, gương mặt chị đang ngóng ra ngoài cửa sổ, những tia sáng đèn đường và hình ảnh phản chiếu tối màu từ ngoài vào in lên tấm rèm che trắng toát, rọi trên khuôn mặt chị vầng sáng ánh đêm, luôn phiên thay đổi, nụ cười đó vẫn thanh tú như thường, không thể nhận ra khuyết điểm nào, nhưng dường như, nụ cười đó cũng không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào.

Theo ánh mắt của tôi, chị quay đầu lại, lông mày khẽ nhếch lên: "Coi như đây là lời mời đi, em ăn cùng chị nhé?" Nói xong, vẫn là nụ cười nhàn nhạt quen thuộc ấy.

Mà người ta rất khó từ chối một thần sắc như thế.

Sự thất vọng trong tôi lại lần nữa càn quấy, nhưng tôi chịu chào thua, tôi nghĩ, vẫn nên lịch sự thì hơn: "Vâng, được ạ."

Xe dừng ngoài khu phố Tàu, tôi và Thẩm Phương xuống xe, còn Danny đi tìm chỗ đỗ.

Lúc đó vừa hay chính là thời điểm thích hợp để giới trẻ Anh Quốc đi dạo phố về đêm, trên phố ồn ào dòng người dòng xe không điểm ngớt vơi.

Tôi đi theo sau Thẩm Phương, thỉnh thoảng nói chuyện được vài câu, cứ thế câu được câu không đi dọc theo con đường.

Tôi nhận thấy trong tay Thẩm Phương là một chiếc túi xách màu trắng mà tôi chưa thấy bao giờ, nó không lớn hơn chiếc túi văn phòng của tôi là bao.

Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý là hai chữ C được gắn ngược trên mặt túi, ai mà biết tại sao nó lại như vậy, ai mà biết tại sao những chiếc túi hàng hiệu cứ nhất thiết phải phóng đại tên nhãn hiệu lớn như vậy.

Tôi bước lên phía trước hai bước, đi cùng hàng với chị, khe khẽ nói: "Này, chị cẩn thận túi của chị đó." Thẩm Phương giật mình, chị vô thức đặt bàn tay vốn đang ngủ say lên trước ngực, giọng có hơi căng thẳng: "Sao thế?"

Tôi đi cạnh đá mắt quét quanh tứ phía, vẫn nhỏ giọng: "Nhiều người lắm, chị cẩn thận" Thẩm Phương hoàn hồn, chị cười: "Chị còn tưởng em nhìn thấy cái gì, có phải vừa nãy em bị doạ sợ à?" Chị nghiêng đầu nhìn tôi, chị coi tôi như thể những người thích làm chuyện bé xé to vậy, tôi không vui lắm, đúng vậy, người bị đánh có phải chị đâu, rồi lại nghĩ, mẹ kiếp, tôi chính là kẻ bần hàn, đối với bọn họ mà nói, mất một chiếc túi Prada chẳng khác nào chỉ như rụng một sợi tóc, lao lên đòi lại làm cái khỉ gì cơ chứ, đúng là lo chuyện bao đồng.

Tôi cố nhịn không bỏ đi ngay tức khắc, cũng lười nói nhiều lời: "Không có gì, em nhắc thế thôi."

Có lẽ chị nhìn ra sự lạnh lùng trên khuôn mặt tôi, có chút áy náy, dùng một chất giọng rõ ràng đang giả vờ thoải mái nói với tôi: "Bạn nhỏ, đừng lo lắng." Nói xong còn làm ra vẻ tinh nghịch, quay ra sau vểnh môi ra hiệu, tôi quay đầu nhìn lại, thấy hai người đàn ông mặc vest mà tôi đã thấy ở bệnh viện đang đi sau lưng chỉ cách tôi vài bước, Danny đợi chúng tôi xuống xe rồi lái đi, hóa ra vẫn có người phía sau đi theo, hèn gì chị vẫn dám quang minh chính đại vênh vang nơi phố xá như thế, té ra sau lưng đã có sắp đặt sẵn.

Đúng là hai con chó trung thành, lại là cảm giác phiền phức không có nguyên do, khiến tôi hơi khinh khỉnh: "Haha." - Tôi cười nhạt.

Trên mặt chị lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất, chị lại trở về trạng thái bình thản đó: "Chà, chính là tiệm kia, sắp đến nơi rồi."

Có thể nói đây chính là nhà hàng số 1 trong khu phố Tàu ở London này, đám du học sinh chúng tôi đã được nghe danh nhiều đến nỗi thuộc cả tên.

Không chỉ vì phong cách của nhà hàng thuộc hàng đỉnh nhất trong số các nhà hàng đồ Tàu ở London, mà lý do khiến danh tiếng nhà hàng vang vọng là vì giá đồ ăn đắt hơn một nửa so với những chỗ khác, cộng thêm bối cảnh xuất thân "huyền thoại điện ảnh Hong Kong" của ông chủ sau quầy.

Nghe nói đây là nơi bày tiệc cho các đại sứ quán Trung Quốc.

Phòng đã được đặt sẵn, không xa hoa lắm như tôi tưởng.

Tôi ngồi xuống nơi gần cửa ra vào nhất.

Theo cách nói của người Trung Quốc, đây là chỗ ngồi cho người có địa vị thấp nhất, tôi cũng không phải là người không biết ý, vì các người đều có địa vị cao, nên một sinh viên nghèo như tôi khỏi vào trong gây sự chú ý thì hơn, kẻo lát nữa người ta lại vào mời tôi ra ngoài, hôm nay tôi đã mất mặt đủ rồi.

Thẩm Phương tiến đến ngồi thẳng vào vị trí ghế chủ toạ, đang lúc cởi cúc áo, chị quay đầu lại nhìn dáng vẻ dặt dẹo không muốn sống nữa của tôi, vẫy tay với tôi, cười nói: "Sao em ngồi xa thế?"

"Em ngồi đây được rồi." Tôi nặn ra nụ cười nhẹ cho lịch sự, môi như bị phù nề, nói năng không lưu loát.

Thấy tôi không di chuyển, ánh mắt Thẩm Phương trở nên ảm đạm u ám, động tác của chị bắt đầu chậm lại, chị vắt áo khoác ra sau ghế, do dự một lúc, chị đi tới, giơ tay chạm vào má tôi: "Có phải em khó chịu không?"

Tôi vô thức né về phía sau, tay của chị cứ như vậy mà khựng lại giữa không trung.

Tôi thấy vẻ xấu hổ lộ ra trên khuôn mặt Thẩm Phương.

Tôi hơi xấu hổ, hình như tôi có hơi bất lịch sự thì phải? Thế là, tôi điều chỉnh lại giọng nói, cố tình làm ra vẻ bình thản: "Ồ, không, em chỉ đang nghĩ lát nữa Danny và những người khác sẽ đến." Sau khi suy nghĩ, tôi lại nói: "Em không sao, chỉ là hơi buồn ngủ."

Thẩm Phương cũng đã thả lỏng khuôn mặt, bởi vì bầu không khí khó xử giữa tôi và chị đã dịu đi rất nhiều, mà nguyên do chỉ vì sự cáu kỉnh khó giải thích của tôi.

Chị cười: "À, họ không đến, bọn họ ăn dưới tầng, ở đây chỉ có hai chúng ta."

Đúng là tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ, tôi nghĩ mình có chút thận trọng: "Hả? Vậy thì ngại quá, em đã làm phiền họ cả tối nay, hay em xuống và rủ họ lên ăn cùng chúng ta nhé?"

Thẩm Phương xua tay, cử chỉ rất mềm mại, nhưng lại mang ý tứ rất quyết định thẳng thắn: "Kệ bọn họ, chúng ta cứ việc ăn."

"Em ngồi đó thật à?" Chị quay về ghế chủ toạ, ngồi xuống, thấy tôi hơi ngập ngừng khi cách cả một cái bàn, nên chị kéo chiếc ghế bên cạnh lại gần, hỏi lại tôi.

Tôi biết nếu cứ cứng đầu thì sẽ rất khó xử, nên đành đứng dậy, bước tới, tôi không ngồi chiếc ghế cạnh chị, mà ngồi cách một chỗ.

Chị mỉm cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Khát quá", không khăng khăng nữa.

Các món ăn đã được bày lên, 3 món, một món thịt, một món chay, một món đậu phụ, cộng thêm một món canh và một nồi cơm.

Các món ăn và phong cách bày trí cũng chỉ bình thường thôi, không quá cường điệu như được nghe nói.

Nói gì thì nói, tôi đã vì chị mà lao đầu hi sinh, không tiếc xương máu, tôi hơi thất vọng, tưởng chị định mời tôi đi ăn sơn hào hải vị.

"Nào, ăn nhiều chút." Chị cầm bát của tôi lên, xới một bát đầy, rồi đưa tôi.

"Em cảm ơn." Tôi nhận lấy, cầm đũa lên, nhưng không gắp thức ăn.

Chị thấy tôi ngơ ra, chị hỏi: "Sao em không ăn? Không hợp khẩu vị của em à?"

Tôi đặt đôi đũa xuống, chỉ vào môi mình: "Không phải, môi em sưng, không mở miệng nổi."

Chị đặt bát đũa xuống, dời chỗ ngồi, chuyển sang ngồi ghế bên cạnh tôi, sau đó nhẹ nhàng vươn tay nâng mặt tôi qua: "Ôi, sưng thật đấy, em đau không?"

"Đau thì không đau, chỉ là cứ cử động, là lại mệt."

Ngón tay chị dịu dàng đặt lên má tôi khiến tôi ngứa ngáy, các đầu ngón tay chị hơi lạnh, tôi ngửi thấy mùi thơm thật dễ chịu, đoán chắc là do trên cổ tay chị có thoa nước hoa.

Trên tạp chí có nhắc rằng nên thoa nước hoa lên cổ tay.

Xem một lúc, chị bỏ tay xuống, khửu tay chống trên mặt bàn, vén tóc sau tai, chống cằm, đôi mắt chị sáng rực với một nụ cười xấu xa: "Vậy phải làm sao đây? Vậy là mất mấy ngày không ăn được cơm, em sẽ lại bị suy dinh dưỡng nữa sao?".