“Đừng đánh, đừng đánh.”, Hư Vi lão đạo kêu lên, ba hồn của lão một nửa bị kéo ra ngoài cũng kêu la rối rít.

Ức Đồ một chưởng chụp xuống Lý Minh, cánh tay của Nguyên Linh tôn thần kia cũng chụp tới, năm ngón tay biến hóa nhảy múa vẽ nên tử vong quy tắc, thủ chưởng vung tới kéo theo vô tận phù văn cổ tự đen kịt áp lên đầu Lý Minh, hơi thở tử vong tràn lan khắp chốn. 

Lý Minh không có Nguyên Linh nhưng bù lại nguyên thần của hắn cực mạnh, lại nắm trong tay nhiều thủ đoạn cao minh, vậy nên trước nay đánh nhau với đám Thâu Linh Cảnh không thua kém chút nào, thậm chí còn áp đảo lấn lướt. Lần này Lý Minh tế ra một thanh trường kiếm xanh lục, chính là Cầm Mộc Kiếm của Đế Vực, loại pháp bảo này mang theo sinh mệnh quy tắc, trời sinh là địch thủ khắc chế với tử vong quy tắc của Đô Thiên, một kiếm chém ra vậy mà đoạn đi mất ba ngón tay của gã Nguyên Linh tôn thần kia, Ức Đồ cũng chịu phản phệ đau đớn thu tay.

Ức Đồ lại tế ra một chiếc bình, đây cũng chính là Hồn Binh của gã chuyên dùng để chém phá hồn phách địch nhân, lại được gã thu vào Tử Vong Địa Linh, một loại Linh rất mạnh sinh ra ở Đô Thiên, Tụ Thần Cảnh cường giả tiến lên Thâu Linh bước mấu chốt chính là tìm được Linh cho mình, Linh càng mạnh chiến lực càng cao, Nguyên Linh càng kinh người, Tử Vong Địa Linh của Ức Đồ là do Minh Giới quy tắc kết tinh mà thành, bởi vậy gã có thể hiển hóa Minh Thần Nguyên Linh, lại có thể giữ được Hồn Binh không bị Nguyên Linh đồng hóa, có thể nói chiến lực tăng gấp đôi.

Ức Đồ dốc miệng bình trút xuống Lý Minh, đồng thời Minh Thần Nguyên Linh của gã cũng há miệng thổi ra vô tận hắc ám, xung quanh Lý Minh đen đặc vật chất màu đen nhỏ mịn như hạt cát, trước mắt không thấy đường, cát đen lại theo mũi miệng tai chui vào người hắn, cát đen biến thành từng tôn Minh Thần tí hon chui vào động thiên hắn, khắp nơi đều là Minh Thần chiếm cứ cả Nguyên Thần không gian, Cầm Mộc Kiếm của Lý Minh chém không xuể.

Ức Đồ há miệng hít một hơi, cát đen ào ào chảy ngược vào miệng bình, Minh Thần Nguyên Linh cũng ra sức hút, hàng tỷ tôn Minh Thần tí hon hình thành từ cát đen hò hét kéo hồn phách Lý Minh về phía miệng bình, cảnh tượng cực kỳ hùng tráng.

Lý Minh hồn phách cực kỳ vững chắc, Truy Hồn Xích đan dệt khắp Nguyên Thần không gian, mấy tỷ tôn Minh Thần tí hon ra sức kéo cũng không làm sao xê dịch được hồn phách hắn, cuối cùng đem cả thân thể Lý Minh cùng hồn phách một thể kéo lê lại miệng bình. Lý Minh cũng há mồm ra sức hút, cái miệng hóa lớn biến thành một đầu rồng, một hơi như Long Vương thâu thủy đem vô số tôn Minh Thần tý hon kéo vào Thái Cực Thần Ma Đồ trong Nguyên Thần không gian trấn áp. Đám Minh Thần cát đen bị kéo vào thái cực đồ giống như rơi vào luân hồi sinh tử, từng tôn thần tí hon bị hắc bạch nhị khí ép tới vỡ nát dung nhập vào Thái Cực Thần Ma Đồ, phía Hắc đạo Ma đồ còn tốt một chút, phía Bạch đạo Thần đồ từng tôn Minh Thần tí hon chết rất thảm.

Ức Đồ sợ hãi muốn thu lại Hồn Binh, thoáng cái Lý Minh đã hút của hắn mất phân nửa số cát đen, nếu để Lý Minh tiếp tục hút thì chẳng mấy chốc chỉ còn chiếc bình trống, cát đen ào ào chảy ngược về phía bình, đệ lộ ra cái miệng rộng cùng hàm răng trắng bóng của Lý Minh vẫn đang tham lam cố hút.

“Xong rồi, xong rồi. Gã Đô Thiên đệ tử kia vậy mà không đánh lại tiểu Lý, hắn chuẩn bị không lý tới mặt mũi đánh hội đồng.”, Hư Vi lão đạo kêu lên.

Quả nhiên từ phía sau, bốn năm vị trưởng lão cùng Ức Đồ đem Lý Minh vây lại, Lý Minh quát lên: “Các ngươi cậy đông ức hiếp tiểu bối?”

Ức Đồ cười lớn nói: “Ngươi không nghe lão mũi trâu nói gì sao, Đô Thiên làm việc bất kể quy tắc, ngươi lúc chết hồn phách sẽ bị trấn áp ở Đô Thiên Luyện Ngục chịu thống khổ dày vò, lão Diêm Vương cũng vô phương tiếp ngươi về.”

Lý Minh hừ lạnh nói: “Lão tử chưa từng sợ quần công bao giờ. Tất cả các ngươi cùng lên.” 

Vừa dứt lời, Ức Đồ đâu đầu cũng thấy cái bóng loang loáng của Lý Minh, gã thầm kêu quái dị trong lòng, chưa bao giờ gã thấy có người di chuyển kì dị như vậy, Ức Đồ thôi động Minh Thần Nguyên Linh trừng mắt nhìn, tử vong quy tắc đan xen ảo diệu muốn tìm hồn phách trong đám bóng mờ kia, nhưng thực sự kỳ lạ, khắp nơi vậy mà đều là tam hồn thất phách phủ kín không gian, bọn Ức Đồ chân tay luống cuống không biết phải đánh vào đâu. Liền ngay sau đó, có mấy gã Đô Thiên đệ tử bỏ mình, mỗi gã trên cổ đều bị một vết cắt, bên trên còn hiện lên màu xanh lục, hẳn là bị Cầm Mộc Kiếm phương hại, sinh mệnh quy tắc công phá nguyên thần, chết không một tiếng động.

Lý Minh chân đạp bát quát, thân như du long, tàn ảnh khắp nơi chém giết không ít người, nhưng ngay sau đó bọn Ức Đồ tế lên bạch phướn đen phương vị quanh người bọn hắn bao bọc, Lý Minh xông vào ắt chịu câu hồn, sẽ chậm trễ thân pháp, thân chịu quần công, hắn dừng lại đối mặt với đám người Đô Thiên cười nói: “Các vị, Cửu U Giới ắt hẳn rất vui nếu được gặp mặt các vị Đô Thiên cường giả đây. Ta thân chính tiễn các vị đi gặp bọn hắn.”

Bọn Ức Đồ kinh nghi muốn ập tới, nhưng Lý Minh lập tức vung lên Hắc Quan Xiềng Xích quấn mạnh, không khí bị chấn động kêu vù vù, gió lốc cuộn lên, hư không sụp đổ mở ra một hắc động đen kịt ngay trên đầu bọn Ức Đồ, Cửu U chi khí tỏa ra dọa bọn hắn sợ chết khiếp.

Cửu U Giới, Vong Xuyên Giang, Liễu Tào bên bờ nằm vắt chân chữ ngũ, đầu gối lên một tảng đá lớn, miệng ngậm một cọng ma thảo suy nghĩ vẩn vơ, ma thảo bị Liễu Tào cắn một cái kêu khóc thảm thiết xin tha, lá cỏ đều là cánh tay vùng vẫy lau nước mắt, nhưng Liễu Tào không có nghe thấy nên ma thảo chỉ còn nước chịu khổ. Đột nhiên ma thảo hướng lên cao nhìn, bầu trời vậy mà tự nhiên mở ra một cái động lớn nối với dương gian, bên trong tràn ngập ánh nắng mắt trời khiến đôi mắt ma thảo đau đớn, Liễu Tào lập tức vùng dậy, quờ tay xách lên tảng đá gối đầu cười hắc hắc nói: “Lý tiểu tử, bổn vương chờ ngươi đã lâu.”

Liễu Tào một chưởng huy động, tảng đá hóa thành một cái thạch quan khổng lồ xuyên qua hắc động trên bầu trời, thạch quan ùn ùn đâm tới, Lý Minh kinh hãi nhìn lên, hắc động hắn mở ra càng ngày càng lớn, một đầu quan tài tơ lớn bằng đá thò ra treo lơ lửng giữa trời, nắp quan hé mở, thi khí hôi thối bốc lên, cả đám người không tự chủ được bị thạch quan kéo lại từ từ bay lên, Ức Đồ cùng đám người ra sức dãy dụa, nhưng bọn hắn trông cũng không khác cọng ma thảo bị Liễu tào ngậm trong miệng là bao.

Lý Minh cũng kinh khiếp vội vã tế ra Thái Cực Thần Ma Đồ ầm ầm vận chuyển bài trừ trường lực của thạch quan, Thái Cực Đồ may mắn trì hoãn lực hút khiến Lý Minh tụt lại phía dưới, hắn tiện tay vung Truy Hồn Xích kéo hai sư đồ nhà Tôn Tiễn vào Thái Cực Đồ. Hư Vi lão đạo càng thêm khiếp sợ nhìn miệng quan tài, lão trong sống tìm chết điên cuồng vận chuyển Thái Huyền Bảo Kinh, chu thiên tinh đấu mọc ra quay quanh Huyền Vũ Nguyên Linh của lão, một đạo sông dài kéo thẳng dưới chân Huyền Vũ càng làm cho trọng lượng gia tăng, ba người ra sức chống lại lực kéo từ thạch quan.

Liễu Tào tế thạch quan một hồi vậy mà chưa nhìn thấy Lý Minh nằm trong quan, hắn tò mò ấm ức thò một con mắt của mình chen qua khe hở của thạch quan nhìn xuyên qua hắc động tới dương gian, hắn lập tức vui vẻ nhìn thấy Lý Minh cùng tòa Thái Cực Đồ đang bị thạch quan chầm chậm kéo tới, chỉ còn độ vài trượng nữa sẽ chui vào. Đột nhiên Liễu Tào kêu lên đau đớn, hai tay ôm lại con mắt bên phải xoa xoa, Lý Minh vậy mà móc ở đâu ra một thanh cổ kiếm kỳ dị chém vào mắt hắn, Liễu Tào đen mặt lại muốn nhìn thì thấy thanh cổ kiếm bằng đồng kia đã đoạn đi lực hút từ thạch quan, Lý Minh cùng hai tên đạo nhân đang điên cuồng chạy trốn, Liễu Tào tức giận dậm chân bình bình đành kéo lại thạch quan về Cửu U, hắc động theo thạch quan lui đi cũng biến mất. 

Khúc Tào không hiểu từ lúc nào xuất hiện đứng trên mặt sông cười lớn sảng khoái, Liễu Tào đen mặt nhìn Khúc Tào, mở thạch quan đem đám người bị nhốt bên trong trút xuống đầu Khúc Tào.

Khúc Tào mặt còn vui vẻ đột nhiên ánh mắt trở nên lăng lệ, Liễu Tào cũng trừng mắt huy thạch quan lao tới hô chém hô giết, lúc này Ức Đồ bị thả ra vậy mà biến thành một tôn thần ma khổng lồ, mọc ra ba đầu sáu tay, Ức Đồ cười lớn: “Khúc Tào, Liễu Tào, các ngươi ở Minh Giới cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt bổn hoàng.”

Cuồn cuộn tử vong chi lực ào ào ngược Vong Xuyên Giang đổ về thần ma thân thể của Ức Đồ, một tay hắn vung ra lập tức đập văng thạch quan của Liễu Tào, Khúc Tào một thương đâm tới cùng bị Ức Đồ ghìm xuống, mũi thương không thể tiến lên. 

Bầu trời vang lên tiếng lệ hú, ôn khí côn trùng rợp trời bay tới, lập tức Ly Tào cũng xuất hiện, Ôn Phán Bút vẩy mực tứ tung khắp người Ức Đồ, độc vật nhung nhúc hiện ra chui vào lục phủ ngũ tạng Ức Đồ cắn xé phóng độc, tiếp tới lại có thêm một tòa hắc đài lớn đập xuống đầu Ức Đồ, Hứa Tào trên trời xuất hiện khống Vong Đài nện xuống, Ức Đồ bị đập tụt rơi vào Vong Xuyên, Khúc Tào quát lên: “Đô Hoàng, ngươi to gan dám tự tiện bước vào Cửu U, thật xem chúng ta là nộm rơm.”

Ức Đồ vốn là một cỗ chuyển thân của Đô Thiên Thần Hoàng, mang theo một chút ký ức của hắn làm việc, tới Man Hoang bị áp chế không có bao nhiêu thực lực, hắn vừa tới Minh Giới liền lớn mạnh khổng lồ, tuy nhiên còn xa mới đạt tới chiến lực Thần Hoàng của hắn, Ức Đồ ấm ức thầm mắng: “Mẹ kiếp, khi nào ta tự bước vào đây để rước nhục, ta là bị gã Lý tặc giở chiêu, lại thêm tên Trịnh Liễu nhà các ngươi kéo ta vào, thực xem bổn hoàng thích thú lắm sao!~”

Ức Đồ thực lực không đủ, bị Tứ Phán Quan đánh cho chìm nổi trôi khắp Vong Xuyên Giang, nhưng hai bên bờ thần ma thuộc bộ của Cửu U cũng bị đánh hắn đánh chết vô số, thành thần bị đập thành bột mịn, cuối cùng cỗ chuyển thân gần như hỏng mất chìm xuống, hồn phách của hắn trốn ngược Vong Xuyên chạy về Đô Thiên.

Khúc Tào chưởng quản Vong Xuyên hai bên bờ nhìn một màn cảnh quan điêu tàn khuôn mặt ỉu xìu chán nản, hắn quay sang cười tươi với Liễu Tào: “Trịnh Liễu, ngươi định rón rén đi đâu.”

Một lát sau, trên Vong Xuyên Giang lại nổ ra một trận đánh đoạn sông vỡ bờ, Liễu Tào bị Khúc Tào, Hứa Tào cùng Ly Tào hành hung nhấn xuống nước, mỗi khi thò đầu lên đều la lớn: “Ta bị Lý tặc hãm hại.”