Linh Càn hừ lạnh với Tôn Tiễn, lại quay sang nhìn Lý Minh với ánh mắt bất thiện nói: “Lý huynh, ngươi dựa vào cái gì mà đòi lấy Thanh Long Thành.”

Vì nhiệm vụ thông báo có cướp của Linh Giám đã hoàn thành nên Lý Minh ném gã trả về phía Đạo Môn, hắn hồ hởi đáp: “Thanh Long Thành là ta nhìn thấy trước.”

“Nhìn thấy trước, ở đâu có đạo lý nhìn thấy trước liền là của ngươi?”, Đạo Môn đệ tử đi theo Linh Càn nhao nhao lên, mà phía người của Tôn Tiễn cũng phải trố mắt nhìn Lý Minh. 

Linh Càn vẫn lạnh nhạt nói: “Ở đâu có đạo lý nhìn thấy trước là phần mình, mong Lý huynh chớ nói sằng bậy.”

Linh Càn rất kiên nhẫn, xem ra gã cũng không hề muốn tốn công tốn sức với Lý Minh để rơi vào bẫy rập của Tôn Tiễn, giọng điệu chỉ đưa ra lý luận ép người khiến Lý Minh khó mà cãi lại.

Lý Minh cự cãi: “Vừa lúc ta giở bản đồ ra xem Thanh Long Thành thì các ngươi còn chưa ai đặt chân tới, thêm nữa là đạo lý ở thôn ta, ai nhìn thấy trước thì thuộc về người đó.”

“Làm sao Lý huynh biết lúc giở bản đồ ra xem bọn ta chưa tới Thanh Long Thành?”, Linh Càn càng nói càng dồn Lý Minh vào thế bí.

Lý Minh liền đưa tay chỉ về Tôn Tiễn nói: “Là hắn vừa nãy thì thầm với ta, khi nào gặp bọn Đạo Môn lớn tuổi liền nói như thế.”

Tỗn Tiễn đang thoải mái dễ chịu xem màn khẩu chiến, nghe tới đoạn Lý Minh vu oan thì nhảy dựng hết cả lên: “Ngươi, ngậm máu phun người?”

“Linh Giám sư huynh, vừa nãy Tôn Tiễn có thì thầm vào tai ta, sư huynh chứng giám xin nói một lời công đạo.”, Lý Minh hướng sang Linh Giám hỏi.

Linh Giám được Lý Minh đưa dao tới tay thì đời nào gã không nắm lấy, một câu một chữ liền vu oan ngay cho Tôn Tiễn: “Đúng thế, hắn rất hả hê nhìn ta bị hành hạ.”

Lý Minh gật gù cái đầu, xem đấy là sự thật hiển nhiên Tôn Tiễn không thể chối cãi.

Tôn Tiễn trong lòng mắng chửi Lý Minh không thôi, hắn biết cho dù có thanh minh thì đám người Linh Càn đời nào chịu nghe, nói thêm một câu chính là tự chém vào chân một kiếm, hắn lạnh nhạt khoanh tay đứng không mở miệng một lời phản bác.

Linh Càn lớn giọng: “Chuyện nội môn chúng ta sẽ giải quyết sau, còn phần Lý huynh, huynh cho bọn ta xin một cái công đạo.”, giọng nói của hắn đem theo thiên địa phong đạo, giống như phong ba ẩn giấu thần thông đạo pháp bên trong công thẳng về phía Lý Minh khiến cho tai hắn ong lên, quần áo bay phần phật.

Lý Minh nhanh chóng vận bí lực nương theo thế công nghiêng ngả tránh né, trong lòng thầm than: “Bọn Đạo gia quả nhiên lợi hại, mỗi cử động lời nói đều mang theo thiên địa đại đạo công kích địch nhân.”

Thấy Lý Minh tránh né được một chiêu âm công của Linh Càn, bọn đạo nhân nhao nhao tế xuất pháp bảo vây lại hắn, nếu tất cả cùng động thủ thì e rằng Lý Minh khó sống nổi sau mộtchiêu hai thức, thấy thế hắn la lên: “Các ngươi đường đường là Thái Sơn trong Tu chân giới lại ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt một người tay không tấc sắt.”

Đám đạo nhân đồng loạt phỉ nhổ hắn, ở đâu tay không tấc sắt, lúc này trên người hắn Yêu Đao cầm tay phải, Truy Hồn Xích quấn tay trái, sau lưng cõng theo Âm Dương Côn, lại thêm một thanh cổ kiếm lơ lửng trên đầu, đây gọi là vũ trang tận răng, vậy mà hắn cũng mở miệng nói ra được lời như thế.

Linh Càn bản tính cao ngạo nghe Lý Minh nói một câu như vậy liền khoát tay để đám đạo nhân lui đi, hắn nói: “Vậy Lý huynh muốn đơn đả độc đấu?”

“Đúng vậy, đánh ba hiệp, quân tử dụng mồm không dụng tay chân, ta với các ngươi luận thiên tượng, địa mạch, cái gì nữa nhỉ?”, hắn tạm thời chưa nghĩ ra hiệp thứ ba so tài cái gì.

Cuối cùng hắn nói: “Thôi được rồi, để tránh anh hùng thiên hạ nói Lý đại gia ỷ võ mồm chiến thắng mũi trâu các ngươi, trận thứ ba liền so đạo pháp thần thông, nhưng điểm tới là dừng, không được nguy hại tính mạng đối phương. Ai thua phải nhường ra Thanh Long Thành cho phe thắng cuộc.”, Lý Minh hiển nhiên đã tính toán sẵn, hắn chỉ cần thắng hai trận võ mồm đầu tiên thì không cần tới trận cuối động tay động chân, tổn hại thân thể.

Linh Càn cùng bọn đạo nhân từ đầu tới cuối nghe hắn nói đều không phản bác mà còn cười lạnh, Lý Minh là đang đem sở trường của Đạo Môn ra so tài, nếu luận thiên tượng địa mạch, đạo gia không đứng đầu thiên hạ thì còn tông môn nào, mà Huyền Đạo Môn là Tu chân giới Thái Sơn, hiển nhiên có lý giải tối cao thâm đối với thiên địa, Lý Minh làm như vậy không khác gì đem trứng chọi đá. Chỉ duy có Tôn Tiễn nghe Linh Càn đồng ý như vậy thì gã biết Thanh Long Thành hôm nay xem như mất trắng, bản thân cũng nên chuẩn bị khăn gói tìm đánh một tòa thành khác, Linh Càn là tên cao ngạo ngu ngốc mới tới Huyền Đạo Môn, làm sao biết được Hình Khí Môn cổ kim danh khí.

Trận đầu luận thiên tượng, Linh Càn chọn Khuê Mộc Lang là một cổ tinh thuộc về Bạch Hổ ở phương tây, hai bên vận dụng ngũ hành bát quái thuật số đem vị trí bản thân đang đứng tính toán ra phương vị chính xác của Khuê Mộc Lang. 

Khuê Mộc Lang thường bị Lâu Kim Cẩu cùng Vị Thổ Trĩ che mất, bởi vậy việc tính toán cực kỳ khó khăn phức tạp, thường thường bọn Đạo gia phải mất tới mười ngày trời cùng hơn năm vị cao thủ mới đem phương vị chi tiết của Khuê Mộc Lang đo đạc ra. Linh Càn sở dĩ chọn Khuê Tinh cũng bởi gã có lý do riêng, gã mười phần tự tin trong cả nhân giới không người nào có khả năng tính ra Khuê Mộc Lang phương vị chính xác hơn gã.

Qua hai canh giờ dùng đủ các loại công cụ tính toán, Linh Càn vẽ ra phương vị Khuê Mộc Lang lên giấy, ném tới trước mặt Lý Minh nói: “Lý huynh, bần đạo đã xong, qua nửa canh giờ nữa Khuê Tinh sẽ mọc chính xác theo phương vị tại hạ vẽ, Lý huynh nên khẩn trương một chút, thời gian không còn nhiều.”

Phần Lý Minh, hắn đợi vừa lúc Linh Càn ném bản vẽ Khuê Mộc Tinh liền len lén đưa mắt nhìn, đoạn hắn nhanh tay chép ra một bản khác, lại chính mình thêm thắt thay đổi một chút phương vị, đem Khuê Mộc Lang lùi về phương bắc hai xích, bọn đạo nhân đang định chửi mắng hắn sao chép nhưng thấy hắn đổi đi vị trí Khuê Tinh thì dừng lại, trong lòng ai nấy đều khinh rẻ hành vi của hắn, cho rằng hắn không hiểu biết chút nào còn muốn ra vẻ thách đấu, lại đi nhìn lén đối phương, đây là hành vi tiểu nhân hèn mọn mà đạo gia vô cùng ghét bỏ.

Lý Minh chép xong còn ngáp dài một cái nói: “Linh Càn sư huynh, ta xem huynh vẽ Khuê Mộc Lang cổ tinh vị bị chệch nam, huynh có muốn sửa lại một chút?”

Linh Càn cười lạnh không nói, nhưng một gã đạo nhân bên cạnh không nhịn được bèn mạt sát: “Tiểu tử ngươi là ếch ngồi đáy giếng, làm sao hiểu được trời cao bao nhiêu, Khuê Mộc Lang cổ tinh chính là nơi ở của Linh Bảo Thiên Tôn, là nhà bọn ta, ngươi nói bọn ta quên đường về nhà?”, dứt lời gã đạo nhân thả ra Nguyên Linh của mình, lở lửng trên đầu hắn là một đầu Thiên Lang to lớn, móng vuốt cùng hàm răng sắc bén tỏa ra hàn khí buốt lạnh, đầu Thiên Lang hướng đúng phương vị Khuê Tinh của Linh Càn vừa vẽ gầm hú.

“Khuê Mộc Tinh là nhà của ngươi, nhưng đây là nhà của ta.”, vừa lúc Khuê Tinh mọc lên, Lý Minh đưa tay chỉ lên trời, quả nhiên Khuê Mộc Lang bị trật đi hai xích về phương bắc so với bản vẽ của Linh Càn, khớp đúng với bản vẽ của Lý Minh không sai một ly.

Đám đạo nhân cùng Linh Càn khuôn mặt trắng bệch không hiểu được chuyện gì xảy ra, Linh của bọn hắn chính là tu từ Khuê Mộc Lang, là Chiến Thiên Lang hình thái, Linh Nguyên luôn tự hướng về Khuê Tinh hấp thu tinh tú lực lượng, chưa kể Khuê Mộc Lang cổ tinh chính là quê nhà bọn hắn, vậy mà bản thân lại tính toán sai khác, nói tới thật khó để người tin.

“Ai da!~ Trận đầu cảm ơn Linh Càn sư huynh đã nhường, các vị huynh đài cẩn thận đường về nhà trắc trở a.”, Lý Minh cảm thán, kỳ thực trong chuyện này còn có môn đạo, chính là bọn Linh Càn không hiểu rằng bầu trời Long Địa bị một màn không gian vách ngăn bủa vây, thiên tượng tinh tú xuất hiện nơi này chẳng qua là hình chiếu từ không gian đánh xuống, hiển nhiên sẽ có sai khác, Lý Minh kỳ thực vô cùng vất vả để tính toán ra điểm sai khác kia, hắn phải đem cả trận pháp kiến thức, toán kinh, Huyền Cổ Tinh Đồ ngàn vạn tinh vực ra suy diễn, cuối cùng một khắc tính ra Khuê Mộc Lang bị trật đi phương bắc hai xích, nói thì đơn giản nhưng đây là cả một kỳ công không dễ dàng gì.

Bọn Linh Càn ngây người không hiểu, trong đầu vẫn đang hiện lên ngàn vạn câu hòi vì sao, thậm chí còn có người không tin vào mắt mình, nhưng sự thực rành rành không thể chối cãi, trận này bọn hắn phải chịu thua, Linh Càn lớn tiếng trấn an: “Trong việc này tất có môn đạo, các huynh đệ chớ vì việc nhỏ mà ảnh hưởng đạo tâm, trận tiếp theo Linh Diệp sư đệ thay ta lên thỉnh giáo Lý huynh.”

Linh Càn không còn giám khinh thị Lý Minh, hắn buộc phải cử ra Linh Diệp, người thông thạo nhất địa mạch lý số ở đây, nếu trận này thua thì mặt mũi bọn hắn cũng theo đó mất hết, hiển nhiên Tôn Tiễn cũng sẽ theo đó mượn gió bẻ măng cô lập loại bỏ bọn hắn khỏi Huyền Đạo Môn.

Linh Diệp nhanh nhảu cướp lời: “Lý huynh lý số tinh thông, ắt không coi bọn ta vào đâu, chi bằng lần này huynh tiếp tục nhường phe ta ra đề mục, chúng ta tính toán long bộ nơi đây.”

Long bộ hay nói tới long chân huyệt đích, là phép truy tầm long huyệt, chỉ rõ phương hướng, huyệt hướng của long mạch, Lý Minh vốn trước khi đặt chân tới Thanh Long Thành đã quan sát kỹ càng sau trước, nơi này vốn là Thìn Long, tọa Tốn hướng Càn, tọa Cấn hướng Khôn, dựa vào thiên địa càn khôn mà định trụ long mạch xây thành, tuy nhiên về sau có Hình phái cao thủ bố trí lại sơn xuyên địa mạch, cải tạo Thìn Long thành Đinh Long Cấn Hợi thuần âm, mượn thủy đạo từ dòng sông lớn phía trước cùng sơn đạo dãy núi lớn phía sau tòa thành để định lại long mạch, biến thành tọa Quý hướng Đinh, tọa Tỵ hướng Hợi.

Hai người tiến hành tranh luận ngày càng gay gắt, Linh Diệp cho rằng nơi này không bị cải biến thành Đinh Long mà bị cải thành Khôn Long, tọa Đinh hướng Quý, chỉ dựa vào địa mạch sơn mạch từ dãy núi sau lưng.

Cuối cùng hai bên đi tới dùng Hình phái thủ pháp câu thông long khí, Linh Diệp lấy ra một bức tranh vẽ sơn thủy rất đẹp đem nó trải rộng, bên trong còn có nhiều cổ tự vẽ hình địa mạch kỳ dị, lập tức long khí theo hướng bức tranh của Linh Diệp bày bố phóng vọt lên không trung lượn lờ dựa vào dãy núi bái tới tòa thành, giống như mạch nước ngầm bị người chọc thủng một chỗ phun trào, đây gọi là Sơn Thủy Pháp, một pháp môn cao thâm của Hình phái, long khí hiển hóa chứng tỏ Linh Diệp nói không sai, bọn đạo nhân ai nấy hân hoan vui mừng.

“Hắn đúng nhưng chỉ một phần, các ngươi vì sao cho rằng ta sai?”, Lý Minh đem long bàn tay trái áp xuống mặt đất, tay phải còn lại đánh ra ấn pháp kỳ lạ đem đại địa xung quanh bao phủ, ấn pháp của hắn giống như muốn đem sơn mạch câu thông, từng ấn đanh xuống trong nháy mắt biến hóa thành từng đầu tiểu long nhảy nhót chui xuống lòng đất, tản ra bề mặt xung quanh, thủ pháp hắn sử gọi là Tầm Long Bộ, trong Táng Thư chuyên dùng để tầm long tróc mạch, long khí theo phương hắn đánh ra từng đợt từng đợt dâng lên như sóng biển, tỏa ra hào quang vàng rực một góc khiến bọn đạo nhân há hốc miệng không thể tin.

“Thủ pháp kia là gì? Hình Khí Môn đáng sợ vậy sao?”, Tôn Tiễn cảm thán nhìn long mạch cuồn cuộn dâng lên dọc theo con sông lớn trước thành, hắn cảm giác như long khí đang biến hóa thành một đâu chân long đích thực, mang cho hắn áp lực vô cùng lớn.