Lạc Lam và Lạc Nghi có chút ngơ ngác nhìn người trước mắt. Họ hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên họ thấy Lạc Sở loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà như vậy. Việc này trước giờ đều là của Lạc Lam.

“Hai người đã thức rồi sao, cùng ra ăn sáng nào!”

Lạc Sở thúc giục bằng một giọng nói vui tươi, đáp lại hai ánh mắt ấy. Cô nhanh chóng dọn lên bàn ăn ba phần bánh mì, trứng và xúc sích. Thật sự, cô cũng muốn làm cái gì đó đặc biệt hơn nhưng khả năng không cho phép.

“Sở Sở, sao hôm nay chị thức sớm vậy? Lại còn chuẩn bị bữa sáng nữa?”

“À, vì mấy hôm chị bệnh, em và anh Lam lo lắng nhiều rồi, hôm nay chị muốn tự tay nấu bữa sáng để cảm ơn hai người.” – Lạc Sở cười nói, nhưng thật sự đó chỉ là một trong những nguyên nhân thôi.

“Đều là người nhà, em không cần phải khách sáo vậy đâu!” – Lạc Lam lên tiếng, nhìn những giọt mồ hôi vương trên má của Lạc Sở, chợt tâm anh gợn sóng.

“Anh Lam nói đúng đó, chị khỏe là được rồi mà!”

“Ok, là gì cũng được, tôi có lòng như vậy, hai người phải ăn hết đó, ăn đi kẻo nguội bây giờ!”

Lạc Sở nghe được hai chữ “người nhà”, lòng cô ấm lạ. Sống qua hai đời, cuối cùng cũng cảm nhận được gia đình là thế nào. Được chính tay chuẩn bị bữa sáng cho những người thân, hóa ra cũng là một loại hạnh phúc.

Mọi người cùng ăn uống, cùng trò chuyện – và thời gian cứ thế trôi qua.

“Em ăn xong rồi, em đi học nha Sở Sở, em đi nha anh Lam!”

“Khoan đã, Tiểu Nghi, chị có chuyện cần sự giúp đỡ của em!”

“Dạ, em nghe nè, có chuyện gì vậy chị?” – Tiểu Nghi cảm thấy hơi tò mò, trước giờ không phải chuyện gì chị cô cũng tự giải quyết sao? Lần này, cần đến cô, chắc chắn là chuyện không nhỏ rồi.

Lạc Lam cũng sững lại, anh ngước lên nhìn vào hai cô gái, anh cũng rất muốn biết chuyện gì khiến cho một người độc lập như Lạc Sở lại phải xin giúp đỡ.

Không khí trong phút chốc trở nên im lặng, khác với sự thoải mái ban đầu.

“Tiểu Nghi giúp chị nói với ba mẹ rằng nhà họ Lạc từ bây giờ không cần quản gia nữa, được không?” – Lạc Sở chậm rãi nói ra từng chữ, có vẻ như từng chữ tuy nhẹ nhàng ấy lại gây ra chấn động lớn.

Sự biến sắc hiện rõ trên khuôn mặt của Lạc Nghi cũng như Lạc Lam. Trong nhà này vốn dĩ chỉ có mình Lạc Lam trông coi trước giờ, nay Lạc Sở nói không cần quản gia, chẳng lẽ…

“Chị… sao chị lại…?” – Lạc Nghi liếc nhìn Lạc Lam rồi lại nhìn qua chị mình, cô lo lắng hỏi nhưng lại không nói nên lời.

“Chị đã gửi email cho ba mẹ từ tối qua, nhưng chị nghĩ nếu có lời nói của em, ba mẹ sẽ nhanh đồng ý hơn. Em cũng không cần phải ngạc nhiên vì chị thấy hiện tại chúng ta đều trưởng thành rồi, nhà chúng ta cũng không phải quá to lớn, hơn nữa ba mẹ không phải luôn muốn chị em mình tự lập sao? Đã không cần người làm, thì một quản gia, không có sẽ tốt hơn. Chúng ta tự có thể quản được nhà mình mà, đúng không?” – Lạc Sở giữ nguyên phong thái, cô nhìn vào mắt Lạc Nghi như muốn thể hiện sự cương nghị của mình.

“Nhưng… như vậy… anh … anh Lam…?” – Lạc Nghi càng lúc càng bối rối, cô biết rõ lý do ba mẹ mình nhận nuôi Lạc Lam – thật ra chỉ là muốn có một người quản gia không công mà lại trung thành thôi. Nay Lạc Sở nói như vậy không khác nào muốn đuổi Lạc Lam.

“Không cần lo cho anh đâu Tiểu Nghi. Anh hiểu mà. Em cứ làm theo lời của Sở Sở, nói với ba mẹ như vậy đi.” – Lạc Lam như lại nhìn thấy một Lạc Sở ngày nào – rất cương quyết, lạnh lùng – trong lòng anh từ sau ngày được cô an ủi, đã không còn ghét cô nhưng lời nói của cô, đã đánh vào lòng tự trọng của anh, có lẽ không phải cô thay đổi, mà do anh thay đổi, không phải cô tốt với anh mà do anh nghĩ quá xa rồi.

“Sở Sở, những ngày qua tôi vẫn nợ em một lời cảm ơn, có lẽ tôi ăn bám Lạc gia đã lâu rồi, đến lúc cần ra đi thôi, cảm ơn em đã giúp tôi không còn gì để hối tiếc. Tôi sẽ sớm thu dọn đồ đạc rời khỏi, em yên tâm. À, bữa sáng chia tay em chuẩn bị, ăn rất ngon miệng!”

“Anh Lam… anh đừng nói vậy mà… ! Sở Sở chị nói gì đi…! Sao lại như vậy? Sao em không hiểu gì hết?” – Lạc Nghi bắt đầu sợ, vừa nãy họ nói chuyện rất vui, còn cùng nhau ăn nữa, sao giờ lại thế này?

“Chị đã nói rồi đó, em hãy giúp chị nói với ba mẹ rằng nhà chúng ta bây giờ không còn cần quản gia nữa, có điều… phòng thiết kế công ty chúng ta lại cần một giám đốc, trong giờ phút cấp bách này không biết chọn ai, nên thân là tổng giám đốc công ty chị sẽ chính thức đề bạt anh Lam vào vị trí đó, mong ba mẹ sẽ không phản đối. Đương nhiên, chị cũng đã trình bày qua email vấn đề này nhưng nếu có thêm sự tiếp lời của em, chị tin mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Cố gắng giúp chị nhé!” – Lạc Sở vẫn không đổi sắc mặt. Chuyện này cô đã mất cả đêm lên kế hoạch thực hiện.

Lúc ở công ty, cô đã nhận được đơn từ chức của giám đốc phòng thiết kế, đang hoang mang không biết làm sao tuyển người cho kịp tiến độ làm việc. Thật may, cô vẫn nhớ trong truyện tác giả có đề cập, Lạc Lam ngoài là một quản gia tận tâm, thì còn là một thanh niên có trình độ cao. Anh luôn dành tiền tiết kiệm và những thời gian rảnh để học qua mạng. Đến nay, anh đã có trong tay bằng thiết kế cũng như quản trị kinh doanh. Có điều, anh cứ mãi là một quản gia nên không thể phát huy được những sở trường cũng như đam mê của mình. Vườn hoa tuyệt đẹp kia cũng là do một tay anh thiết kế. Đủ biết anh có tài năng nhưng tác giả khi viết truyện đã để tài năng anh chôn vùi. Nay – Lạc Sở này đã đến đây thì phải giúp anh thôi. Cô đã mất ngủ cả đêm để suy nghĩ và nhận ra cách tốt nhất để anh tìm được hạnh phúc chính là giúp anh thoát ra cái thân phận vô vị này, để anh có thể đường hoàng bước ra xã hội rồi thành công. Lúc đó, cô tin với bề ngoài cộng thêm tài năng của anh, hạnh phúc sẽ xếp hàng mà lao đến anh thôi. Vì thế cho nên, vị trí giám đốc còn trống kia, chắc chắn phải để anh ngồi vào rồi. Huống gì, phòng thiết kế lại ở gần phòng tổng giám đốc nhất, sau này có gì cần cô sẽ xin trợ giúp, không phải lo trong công ty không quen biết ai nữa. Quá tốt!

“Thật… thật sao Sở Sở?” – Lạc Nghi tròn mắt hỏi lại, lòng cô giãn ra, tia vui mừng ẩn hiện trở lại.

“Thật chứ! Chị của em biết nói dối sao?” – Chẳng qua là Lạc Sở cô vẫn còn tức chuyện tối qua bị hai người làm cho cứng họng nên mới dọa hai người một chút thôi.

“Em… tại sao…?” – Lạc Lam bây giờ mới là người ngạc nhiên nhất. Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Anh trai à, còn tại sao gì nữa? Anh là một người có thực tài, không lẽ anh muốn chôn mình trong chức quản gia này mãi mãi sao? Anh đã học hành như vậy thì anh phải phát huy đi chứ?” – Lạc Sở mĩm cười

“Em… “ – Lạc Lam rất muốn hỏi tại sao Lạc Sở lại biết chuyện anh học ở nhà? Trước giờ, chuyện này chỉ có Lạc Nghi biết thôi, còn anh và cô đâu có tương tác nhiều.

“Anh muốn hỏi tại sao tôi biết đúng không? Tôi là Lạc Sở mà, không có gì là Lạc Sở không biết hết. Hihi. Mà anh cũng không cần phải lo điều đó, cái anh cần bây giờ là nhanh chóng cùng tôi đến công ty để nhận việc nè.” – Lạc Sở lém lĩnh xoa dịu sự hoang mang của Lạc Lam, cô biết có những thứ nếu cô nói ra sẽ rất vô lý, không ai tin được nên cô cứ bí ẩn như vậy, quan trọng là đạt được mục đích thôi.

“Chị Sở Sở nói đúng đó, anh Lam rất giỏi mà, anh nên tự tin lên, chuyện còn lại để em giải quyết với ba mẹ, anh chị không cần phải lo. Thôi em đi học đây, không sẽ trễ mất! Chào anh chị !” – Lạc Nghi vui vẻ xoay người rời đi, cô yên tâm rồi, cô biết chị cô không phải người làm việc không có lý do mà.

Lạc Nghi đi rồi nhưng Lạc Lam vẫn còn bối rối. Anh không biết bản thân đang vui hay buồn. Anh cũng đã từng ước mơ có thể sống trong cái đam mê của mình. Nhưng vì không có điều kiện nên anh tập trung tất cả những năng khiếu vốn có vào khu vườn kia để phần nào thỏa sự yêu thích. Nay mọi chuyện đến quá đột ngột, khiến cho anh không biết nên phản ứng thế nào?

“Sao anh còn đứng đó, chưa vào trong chuẩn bị đi!”

“Tôi… nhưng tại sao em lại chọn tôi?”

“Vì tôi tin vào anh… cho nên tuyệt đối phải cố gắng, không được làm tôi thất vọng nhé. Còn bây giờ nhanh đi chuẩn bị đi!” – Vừa nói, Lạc Sở vừa đẩy lưng của Lạc Lam về phía phòng anh.

Lạc Lam theo lời của Lạc Sở vào trong thay quần áo. Anh cố gắng tìm cho mình một bộ đồ chỉnh chu nhất – áo sơ mi và quần tây. Anh ngập ngừng bước ra khỏi phòng. Anh bắt gặp bóng lưng đang chờ đợi của Lạc Sở, bất giác tim anh thắt lại, thì ra anh không nghĩ quá nhiều, cô thật sự đã thay đổi và đúng như cô nói – thay đổi để được yêu thương. Anh cũng phải thay đổi thôi.

“Xong rồi à, mà quên nhỉ, anh không có vest, lát trên đường đi chúng ta sẽ sắm một vài bộ để anh có thể đi làm.” – Lạc Sở nhận ra sự thiếu xót về trang phục của Lạc Lam, cô lập tức ra quyết định.

“Cảm ơn… cảm ơn em…”

“Đừng vội cảm ơn tôi. Còn cái này nữa, tôi nghĩ anh sử dụng sẽ thích hợp hơn tôi!” – Vừa nói, Lạc Sở vừa đưa một cái chìa khóa cho Lạc Lam. Đó chính là chìa khóa xe hơi của cô, hay nói đúng hơn là của tiểu thư Lạc Sở. Cũng không có gì lạ khi cô muốn tặng chiếc xe cho Lạc Lam. Thứ nhất, ngày trước cô chỉ là một con bé sinh viên bình thường, toàn đi xe bus, đâu biết lái xe hơi, giữ bên mình cũng chẳng được gì. Thứ hai, Lạc Lam bây giờ không còn là quản gia nữa, mà là giám đốc, anh phải có xe của riêng mình chứ!

“Tôi… làm sao tôi có thể nhận được… ?” – Lạc Lam không tin vào mắt mình khi Lạc Sở đưa xe cô cho anh. Đó giờ, với cô, chiếc xe ấy không phải như báu vật sao? Tại sao giờ lại cho anh?

“Không có gì là không thể hết. Anh giờ đã là giám đốc phải có xe riêng cho mình chứ? Anh đang sợ tôi không có gì đi sao? Tôi sẽ đi cùng anh. Dù sao vừa bệnh xong, tôi cũng làm biếng chạy, nhức đầu lắm. Tôi cũng đang suy tính xem có nên mua chiếc xe mới hay không. Tôi chán nó rồi nên tặng lại cho anh. Anh cứ xem như đó là món quà chúc mừng anh có công việc. Sau này anh làm có tiền, anh có thể mua xe mới, nên đừng chê nhé!” – Lạc Sở quanh co tìm lý do để Lạc Lam nhận chiếc xe ấy.

“Không… tôi không thể chê… tôi rất thích… cảm ơn em!” – Lạc Lam cảm động thật sự, anh biết những gì Lạc Sở nói chỉ là muốn anh nhận món quà này. Anh không biết phải nói thế nào về cảm giác của mình. Chỉ biết là tim anh bây giờ có một cỗ vui sướng hòa với rung động đang nhảy múa.

“Vậy là được rồi!”

“Nhưng… tại sao… tại sao em lại tốt với tôi như vậy?” – rồi chợt nhớ đến chuyện đêm qua, Lạc Lam lại nói tiếp – “Hay em đang thương hại tôi? Tôi đã nói tôi không cần sự thương hại mà?”

“Ngốc! Ai thèm thương hại anh? Tôi nói rồi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy một tài năng như anh phải chôn chân ở nhà làm quản gia thôi. Còn chuyện tình cảm của anh, tôi biết, tôi không nên khuyên anh cố gắng trở thành ánh sáng mặt trời của Lạc Nghi, nhưng tôi sẽ không để anh le lói làm đèn pin nữa, anh nên nhớ xung quanh anh, trái đất còn có rất nhiều người, và một trong số những người đó, rất cần Mặt trời là anh! Anh xứng đáng có được hạnh phúc từ chính bản thân anh và của riêng anh!” – Lạc Sở mạnh mẽ khẳng định. Cô đã nói cô sẽ làm. Cô sẽ giúp anh ra khỏi vỏ bọc tự ti đáng ghét kia. Chỉ cần như vậy anh sẽ từ từ có được tương lai tốt đẹp.

Lạc Sở vừa kết thúc câu nói thì một lần nữa, không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, Lạc Lam ôm trọn cô trong vòng tay. Anh cũng mơ hồ không hiểu vì sao đứng trước cô, anh luôn không kiềm chế được cảm xúc và hành động. Dường như, không biết từ bao giờ anh lại thích ôm cô đến thế? Nhưng lần này, khác những lần trước, anh siết nhẹ cô, rất dịu dàng, khẽ đưa tay vuốt mái tóc cô, thì thầm nói với cô, cũng như nói với chính bản thân mình.

“Cảm ơn em, Sở Sở. Tôi sẽ không làm em thất vọng đâu! Tôi hứa!”

Lạc Sở vì bị ôm đột ngột nên không tránh khỏi tròn mắt. Cô thật phản ứng không kịp với cái kiểu ôm bất ngờ hết lần này đến lần khác của Lạc Lam. Nhưng không hiểu sao cô không bài xích nó như với Vương Kiến Tường, ngược lại, trong tâm cô có chút xao xuyến. Cô luôn thụ động một cách tình nguyện với anh như thế. Hương hoa phong lữ lại dịu nhẹ thoảng trên mũi cô – thật dễ chịu!

“Đi thôi nào… Không sẽ trễ mất!”