Tito mang đồ ăn sáng đến cho Inari, nàng uể oải nâng chiếc bánh mì lên miệng, cắn một miếng. Ilvani nói không hề sai, năng lực đáng sợ này thật sự là quả bom nổ chậm. Mỗi lần nàng không khống chế được bản thân, mà sử dụng năng lực tiên tri một cách vô thức, cả cơ thể như bị rút cạn sức lực.

Tito nhận ra vẻ mệt mỏi của nàng, cậu bé đưa đến cho Inari một ly sữa nóng, “Công chúa,người cảm thấy không khỏe sao?”. Inari nhận lấy ly sữa từ tay cậu, nở nụ cười bình thản, “Tôi không sao, chỉ là vừa trở về nên còn hơi mệt.”.

Kail bước vào phòng ăn trong khi nàng đang uống ly sữa, anh ra hiệu cho Tito, cậu bé khom người lui đi chuẩn bị đồ ăn. Anh ngồi cạnh nàng, từ tốn đợi Inari uống hết ly sữa, đến khi nàng nhận ra: “Kail!?! Anh đến từ lúc nào vậy?”. “Chào buổi sáng Inari.” Anh vuốt gọn lọn tóc bên má trái của nàng, trả lời một cách trêu chọc.

Inari im lặng, vừa lúc này Tito đã quay trở lại, trên tay cầm theo khay thức ăn cho Kail, đi bên cạnh cậu còn có Ilvani. Tito đặt khay thức ăn xuống trước mặt Kail, rồi cung kính lui ra sau lưng Inari chờ hầu, Kail liếc nhìn sang Ilvani, “Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy, Ilvani?”. Inari cũng chuyển ánh mắt sang chỗ Ilvani đang đứng, lại có chuyện gì nữa đây?

“Điện hạ! Quốc vương và vương phi cho gọi công chúa Inari.” Ilvani cúi người cung kính thưa, Kail nhướng đôi lông mày lên nghi hoặc. “Tại sao phụ vương và vương phi lại muốn gặp em?” Inari hỏi, Kail nhìn nàng, ánh mắt của anh lóe lên tia âm trầm: “Có thể là vương phi Nakia đã phát hiện ra việc em rời khỏi Hattusa, bà ta lo ngại anh đang sai em làm một việc gì đó, gây bất lợi cho bà ta. Cho nên bà ta muốn kiểm chứng xem, em thật sự đã rời đi hay vẫn còn ở Hattusa này.”

Inari gật đầu hiểu ý của Kail, hơn ai hết, nàng là người hiểu rõ nhất việc vương phi Nakia luôn nghi kỵ Kail. Bà ta luôn để mắt đến những hành động của Kail, cho dù là nhỏ nhặt nhất. Bao nhiêu năm qua, vương phi Nakia dùng quyền lực của mình từng bước chèn ép muốn loại bỏ anh.

Nhưng dù bà ta có làm gì, Kail vẫn luôn ung dung bình thản đối đầu với bà ta, thật sự anh chính là cái gai trong mắt vương phi. Inari đứng dậy, nàng muốn đi chuẩn bị một chút, gặp mặt quốc vương và vương phi thì không thể xuề xòa được. Kail cũng đi theo nàng, anh rất muốn xem thử bà ta tính giỡ trò gì ra đây.

Trong phòng nghị sự, trên vị trị tối cao, quốc vương và vương phi Nakia đang ngồi, trước mặt họ, Inari cùng với Kail cũng vừa mới đến, đang cúi chào theo nghi lễ. Quốc vương nhìn Inari một cái, rồi mở miệng nói: “Ta nghe Kail nói, con bệnh gần hai tháng qua không xuống khỏi giường. Nay bệnh tình đã đỡ hơn chưa, Inari?”. Inari đứng thẳng người đáp: “Dạ, con đã khỏe hơn rất nhiều rồi, xin phụ vương đừng lo lắng.”

Nàng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của vương phi Nakia, khi vừa nhìn thấy nàng xuất hiện. Có lẽ bà ta không ngờ được sự có mặt của nàng ở đây, tin tức của bà ta cũng chậm quá đấy. Quốc vương cũng đã mở miệng hỏi thăm, bà ta thân làm vương phi lại không hỏi han gì có lẽ sẽ kỳ quái, Nakia liền phụ họa: “Khỏe rồi là tốt, con phải giữ gìn sức khỏe hơn nữa. Một công chúa, quá yếu ớt cũng không phải là chuyện tốt. Kail, con cần chăm sóc hoàng muội của con nhiều hơn nữa, để con bé bệnh gần hai tháng mới báo cho chúng ta biết. Con cũng quá vô tâm rồi!”

Kail gật đầu tỏ vẻ đã biết, một lời cũng không nói với vương phi Nakia, anh mở miệng: “Phụ vương, nếu không còn việc gì nữa, con xin phép được đưa Inari về phủ. Em ấy vừa khỏe lại cần nghỉ ngơi nhiều hơn!”. Quốc vương nhìn anh rồi trả lời: “Khoan đã, Inari, con theo ta, ta có việc muốn nói với con!”, nói xong trước sự ngạc nhiên của mọi người, ông đứng dậy rời khỏi phòng nghị sự.

Inari đưa mắt nhìn sang Kail, nhận được cái gật đầu của anh, nàng mới bước theo quốc vương ra ngoài. Kail nhìn theo bóng lưng của nàng, nỗi bất an trong lòng lại trào dâng, phụ vương muốn nói cái gì với nàng đây?

Quốc vương bước vào phòng riêng, ông ra lệnh cho mọi kẻ hầu lui xuống, chỉ còn lại một mình Inari ở lại cạnh ông. Ông ngồi xuống chiếc ghế, gọi Inari: “Inari, con đến đây.”, Inari bước lại gần ông, ngồi xuống dưới tấm thảm bên cạnh chân của ông.

Ông dịu dàng xoa đầu cô, khẽ thở dài: “Zannanza, thằng bé. . . Có khỏe không hả, Inari?”. Inari gật đầu, “Zannanza vẫn khỏe, thưa phụ vương! Anh ấy cũng rất nhớ người”, việc nàng rời khỏi Hattusa, ngay cả vương phi cũng biết thì không lý nào ông ấy lại không biết.

“Vậy thì tốt! Inari, con. . . Có thể hứa với ta một việc được hay không?” Ông nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh biếc của nàng, đưa ra yêu cầu. Nàng trả lời không chút do dự, “Con hứa.”, ông gật đầu hài lòng giao phó nhiệm vụ cho nàng.

Inari rời khỏi hoàng cung, trong đầu luôn ngập tràn những lời nói của quốc vương. Ông muốn cô phải rời Hattusa. . . Đi tìm một người tên là Nerasofiti, nói với người ấy rằng: “Cầu xin sự tha thứ từ người, Nerasofiti.” Nhưng tại sao lại là nàng, nếu muốn phụ vương có thể sai người khác kia mà. . .

Mặc dù những câu hỏi vẫn đang xoay vòng trong đầu nàng, nhưng nàng cũng đã hứa với ngài rồi. Bằng mọi giá, nàng phải thực hiện nó cho bằng được, . . . Điều rắc rối là làm sao nàng có thể thuyết phục Kail cho phép nàng rời đi như vậy.

Phụ vương đòi hỏi việc này phải giữ bí mật,. . . nàng phải làm sao đây?

Kail kỳ lạ vì thái độ của Inari từ khi trở về từ hoàng cung, anh hỏi gì nàng cũng không nói. Về đến phủ hoàng tử, đã giam mình ngay vào phòng, rốtcuộc phụ vương đã nói cái gì với nàng đây?

“Tito, trong thời gian tôi không có ở đây, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?” Inari ngồi trên bệ cửa sổ, đùa nghịch sợi dây tua rua trên tay. Tito đang dọn dẹp lại chồng sách vở của Inari sau buổi học vừa nãy với Ilvani, nghe được câu hỏi của nàng, cậu ngẩng đầu lên: “Cũng không có gì đặc biệt thưa công chúa, điện hạ và đại nhân Ilvani vẫn sinh hoạt và làm việc như bình thường.”

“Vậy à, không có tôi ở đây, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường nhỉ!” Inari nở nụ cười trên môi, nhướng người treo sợi dây tua rua lên cửa sổ. Tito dọn dẹp xong thì bước lại chỗ nàng ngồi, giúp nàng treo hết những sợi dây còn lại lên: “Không đâu, khi người không ở đây, phủ hoàng tử rất im lặng, dường như không ai dám gây ra bất kỳ tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Tính tình của điện hạ cũng sẽ thất thường hơn một chút, đại nhân Ilvani lại càng nghiêm khắc hơn ngày thường gấp đôi.”

“Sẽ nhanh thôi, phủ hoàng tử này sẽ tìm được nữ chủ nhân đích thực, đến lúc đó thì mọi việc sẽ đâu vào đó.” Inari lại kết thêm một chuỗi hạt châu, những viên thủy tinh lấp lánh trên đầu ngón tay của nàng. Tito nghe câu nói ấy, cậu mỉm cười vui vẻ: “Công chúa! Người nói rất đúng, chỉ cần người trở thành nữ chủ nhân đích thực, đến lúc đó. . .”

“Tito, từ này về sau đừng bao giờ nói những câu như thế nữa.” Inari cắt ngang câu nói của Tito, nàng thắt nút cuối cùng cho chuỗi hạt châu, rồi đưa nó cho Tito. “Công chúa. . .” Tito cầm lấy chuỗi hạt, cậu ngạc nhiên nhìn nàng, Inari khẽ mỉm cười, bước xuống khỏi bệ cửa sổ: “Qúa khứ, hiện tại và tương lai, tôi mãi mãi không bao giờ trở thành nữ chủ nhân thật sự của phủ tam hoàng tử được. Đó chính là sự thật duy nhất, Tito!”

Tito im lặng, chăm chú treo chuỗi hạt cuối cùng lên cửa sổ, ánh mặt trời ban trưa chiếu xuyên qua các chuỗi hạt, tạo thành vô số thứ ánh sáng lấp lánh. . .