Năm đó người đi đầu ngoảnh lại

Hôm nay đàn trẻ hướng tương lai

Sơn hà tươi thắm xuân hy vọng

Mộ đất lẻ loi một nhành mai

“Công tử, chộp được hai đứa.

Chết hai đứa”

Nghe Ngô Hai nói vậy Hoàng Hùng liền hướng Đồng Uyên nói:

“Thầy cùng ta đi xem một chút đám chuột lén lút này là ai?”

Thì ra từ lúc phát hiện có người theo dõi, Hoàng Hùng vẫn luôn để sáu quái canh phòng cẩn mật.

Bọn người cắm trại bên ngoài, không vào thành chính là muộn dụ đám chuột này đi ra.

Từ chập chiều, ngoài Nguyễn Bảy vẫn luôn theo sát Thái Ung, năm quái còn lại đều lấy các loại lý do như kiếm củi, kiếm cỏ khô, kiếm nước, vân vân, để dò xét địa hình, tìm nơi lẫn khuất lại dễ quan sát khắp nơi mà nấp vào chờ chuột chạy ra.

Lúc nãy sau bữa tối, nhân diệp trăng thanh, théo ý kiến của Hoàng Hùng, hắn cùng Đồng Uyên và Từ Hoảng nghênh ngang rời đi khá xa vào một nơi khuất tầm nhìn.

Đám người Huyền Kính Ty không thể không phân ra hai nhóm, kết quả lòi đuôi chuột.

Hai tên theo rình Hoàng Hùng, Đồng Uyên rất nhanh liền bị xử lý, trong đó một tên chống trả quá quyết liệt bị Đinh Ba đá lăn quay, xui xẻo đập đầu trúng đá chết mất, một tên vừa bị bắt được liền cắn thuốc độc tự vẫn nhưng cũng vì vậy mà để năm quái cảnh giác.

Hai tên đang canh chỗ lều trại bị đột kích bất ngờ không chống trả được, đang muốn cắn thuốc độc thì ngay lập tức bị banh mồm nhét đá vào.

Hoàng Hùng, Đồng Uyên, Từ Hoảng đi theo Ngô Hai tới thì thấy hai người nam mặc đồ bình dân bị trói thành cái bánh chưng.

Một người khoảng chừng 18-20, một người khoảng gần 40.

Thấy Hoàng Hùng đi tới, người thanh niên lắc đầu ngoai ngoái trong khi vị nam trung niên chỉ liếc mắt một cái rồi lại cuối đầu trầm mặc.

Hoàng Hùng có tay nghề y thuật, thuần thục lấy túi độc trong miệng của hai người ra, bỏ vào một cái túi vải, lại bỏ vào một cái hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật.

Đồng Uyên thấy thế nói:

“Ngươi định làm gì?

Nếu thật là Huyền Kính Ty thì một khi túi độc vỡ ra sẽ hại thân đấy”

Hoàng Hùng gật đầu cảm ơn thầy nói:

“Thầy yên tâm.

Nhìn cái hộp này nhỏ vậy thôi chứ nặng lắm đấy.

Mặt trong của hộp là ngọc, ở giữa còn có một lớp bạc.

Học trò vẫn thường dùng hộp này để chứa độc thảo và dược thảo, có thể bảo tồn dược tính khá lâu tùy từng loại.

Học trò muốn thí nghiệm một chút loại độc này.

Nếu như sau này có người mình bị đầu độc thì còn biết đường mà lần”

Đồng Uyên nghe vậy càng thêm hồ nghi: “tiểu tử này còn biết y thuật?”

Hoàng Hùng thì nhìn hai người đang bị trói nói:

“Hai vị!

Chuyện hôm nay chỉ có chúng ta biết với nhau.

Ta đương nhiên sẽ không thả các ngươi đi.

Cho nên đối với cấp trên của các ngươi thì bọn ngươi chỉ có hai khả năng là đã bị bắt hoặc bị giết.

Nếu như hai vị không hợp tác, ta tin tưởng mấy vị ca ca của ta có rất nhiều cách để khiến hai vị sống không bằng chết.

Đồng thời, tin tức hai vị Huyền Kính Ty bị bắt và đầu hàng sẽ nhanh chóng lan ra khắp giang hồ.

Ta tin tưởng là hai vị đối với cấp trên của mình hiểu rõ hơn ta, biết hắn sẽ làm gì nếu nghe được tin tức này”

Hoàng Hùng ngừng lại nhìn hai người sau đó lơ đãng rời đi, quả nhiên người thanh niên liền giãy nảy như có điều muốn nói.

Ngô Hai tiến lên trừng hắn một cái, tháo buột miệng, rút cục đá trong mồm ra, vừa làm còn vừa gằn giọng:

“Cơ hội chỉ có một! Phải biết trân quý”

Thanh niên được giải phóng khoang mõm liền hô to:

“Ta hợp tác, ta hợp tác!”

Hoàng Hùng đang quay lưng về phía thanh niên, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn nhưng chỉ cần nghe tiếng hô liền biết người này sẽ nói nhãm, thế là hắn cũng không quay đầu mà bình đạm nói:

“Tất cả những gì ngươi biết”

Trãi qua một phen hỗ trợ đầy ‘tình thương mến thương’ thông qua cả ngôn ngữ và vật lý, người thanh niên nọ rốt cục cũng không còn mắc nghẹn những lý do vớ vẫn mà đã có thể đem sự thật nôn ra ngoài.

Thanh niên này tên là Cao Phóng, sinh ra trong gia đình có truyền thống ba đời làm cướp ngựa, tới đời hắn thì hơi sa sút, phải cấu kết với các toán cướp của người thảo nguyên, bản thân chỉ giữ vai trò gián điệp trà trộn trong đoàn hộ tống của thương buôn.

Hơn hai năm trước, thanh niên xui xẻo đụng nhầm đoàn buôn của Vương gia, nhờ tài ăn nói lươn lẹo cộng thêm rành rõi địa hình và tập tục thảo nguyên, thế là được chiêu mộ làm gia tướng.

Nói là chiêu mộ chứ kỳ thực người nhà bao gồm một mẹ già và một người em trai đều đã được rước từ Thượng Đãng tới Thái Nguyên để làm con tin.

Lần này hắn chỉ biết là mình có nhiệm vụ dẫn đường cho ba vị gia tướng khác của Vương gia.

Tuy vậy, dựa theo hắn nói thì trong thời gian hơn hai năm làm việc cho Vương gia, hắn chưa thấy cũng chưa nghe qua về ba người kia bao giờ, khẩu âm cũng không phải người Tịnh Châu hay người Hà Sáo.

Hoàng Hùng nghe xong vỗ vai thanh niên, tự mình cỡi trói cho hắn rồi nói:

“Cám ơn ngươi đã hợp tác, ngươi có dự định gì cho tương lai sao?”

Cao Phóng tuy được cỡi trói lại không đứng lên mà thất thần lắc đầu cuối gầm mặt xuống đất nói:

“Chỉ hy vọng có thể chết!

Còn có, xin hãy nói ta đã chết, chớ có nói là ta đầu hàng.

Làm ơn!

Tử trạng thê thảm một chút càng tốt! Khỏi chôn!”

Hoàng Hùng thở dài nói:

“Tình cảnh của Cao huynh ta đã hiểu!

Việc hôm nay trời biết, đất biết, chúng ta biết.

Đều là người mình, Cao huynh không cần phải lo!”

Cao Phóng nghe đến đây ngước mặt lên nhìn thấy Hoàng Hùng đang hướng ánh mắt chân thành về mình cười nói:

“Bọn ta mới tới nơi này, đang muốn tìm một cái rành rõi đường đi nước bước.

Nếu như Cao huynh nguyện ý, ta có biết một chút thủ thuật chỉnh sửa dung mạo.

Sau này ngươi đi theo bên người ta.

Hồi trưa, chúng ta giết một đống lớn sát thủ, trong đó hẵn là có mấy cái vóc người và khuôn mặt gần giống Cao huynh.

Ta sẽ đưa thư về nhà tìm cách lẫn vào Thái Nguyên bảo hộ mẹ và em trai Cao huynh.

Theo ta đoán thì chỉ cần xác định Cao huynh đã chết, Vương gia sẽ đem họ làm con bỏ, không còn quan tâm đâu.

Đến lúc đó dùng một chút kế sách nho nhỏ liền có thể an toàn cứu ra không để lại chút nghi ngờ”

Cao Phóng nghe vậy cảm động tạ ơn rối rít, lại chú ý tới người nam trung niên kia có chút xoắn xuýt muốn nói lại thôi.

Hoàng Hùng cười nhìn nam trung niên nói:

“Theo ta đoán thì ngươi đến từ Huyền Kính Ty”

Nam trung niên gật đầu, Hoàng Hùng lại tiếp tục:

“Nhưng kỳ thực ngươi là gián điệp của thế gia cài vào Huyền Kính Ty”

Nam trung niên sững thần, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

Hoàng Hùng căn bản không để ý, lại tiếp lời:

“Vương gia là một trong những thế gia mạnh nhất Tịnh Châu.

Có thể để Vương gia hổ trợ, tất nhiên không phải hạng xoàng.

Là Hoằng Nông Dương thị sao?”

Nam trung niên đang chuẫn bị lắc đầu lại đổi ý gật đầu.

Hoàng Hùng phì cười:

“Viên gia thế hệ này bồi dưỡng sát thủ thật là kém.

Ta rất không hiểu làm sao các ngươi lẫn vào Huyền Kính Ty được.

Chẵng lẽ Huyền Kính Ty đã lủng thành cái sàng thật rồi sao?”

Nam trung niên nghe vậy đâu còn giữ được thói ung dung trầm tĩnh nữa, bắt đầu giãy nảy như Cao Phóng lúc nãy.

Hoàng Hùng không hề để ý mà nói với Ngô Hai:

“Bọn họ chỉ cần tìm được ba cái xác là tốt rồi.

Về phần kẻ này thì không cần”

Sau đó chắp tay sau lưng bày ra một bộ ‘người xấu’ quay gót rời đi, còn cười hehe nói:

“Vị Hán tử này xin hãy yên tâm, tin người còn sống rất nhanh sẽ đến tai ngươi nhà của ngươi.

Bọn hắn sẽ không còn phải lo sợ cho an nguy của ngươi nữa”

Nam trung niên nghe thế càng giãy nãy mạnh hơn, làm sao dây trói quá chặt, hắn dùng hết sức lực, khóe mắt đỏ ke như muốn nhuốm máu vào nước mắt.

Đi bên cạnh Hoàng Hùng, chú ý tới vẻ cười mỉm gian xảo của tên tiểu tử này, Đồng Uyên và Từ Hoảng không hẹn mà cùng nổi lên cảm giác rét hàn sau gáy: ‘Đủ ác.

Kẻ nào coi khinh Hoàng Hùng là tiểu tử vắt mũi chưa sạch nhất định sẽ chịu thiệt’.

Đúng nha, cũng bởi vì coi khinh lão già Thái Ung mọt sách và tiểu công tử nhà họ Hoàng còn nhỏ không biết gì mà trận truy sát này mới bị bố trí qua loa như vậy để rồi kết cục chính là …

“Tổ trưởng, chúng ta đã tìm thấy xác của số 49, 50 và 51, còn có xác của người bên Thái Nguyên Vương thị”

Nghe báo cáo, người được gọi là tổ trưởng cau may vuốt sóng mũi:

“Xác định sao?”

“Xác định! Diện mạo, vóc người và ấn ký đặc biệt đều trùng khớp”

Ngoài thì nói chắc chắn, trong ruột thì cằn nhằn ‘Đều bị chôn hơn 5 ngày ngoài hoang dã, không bị thú hoang moi lên gặm là đã rất tốt, ngươi muốn xác định là xác định cái gì?’.

Tên tổ trưởng vẫn không tin, tiếp tục hỏi:

“Bọn họ bị chôn chỗ nào?”

Người đưa tin ngây ra, cố mường tượng nhớ lại nói:

“Bên ngoài một thành trấn nhỏ tên là Thạch Ngưu trấn, cách khoảng 15 dặm, ở một cốc nhỏ.

Bọn thuộc hạ còn tìm được xác của toán sát thủ do Vương gia cử đi, ước định là chôn cùng ngày”

Tên tổ trưởng phát hiện vấn đề:

“Tổng cộng bao nhiêu cái xác? Có đối chứng với Vương gia chưa?”

Người kia đáp:

“Tính cả người của chúng ta, tổng cộng là 16 cái xác.

Dựa theo Vương gia nói là thiếu mất 8 cái xác.

Nhưng thuộc hạ đã điều tra kỹ, mất tích đều là người của Vương gia”

Tên tổ trưởng căn bản không tin luận điệu này, lại tiếp tục cho người điều tra.

Chỉ là gần một tháng sau thì trên giang hồ bắt đầu nổi lên lời đồn rằng Huyền Kính Ty liên hợp với một bọn cướp ngựa muốn ám sát đại học giả Thái Ung, kết quả gặp phải Thương Thần Đồng Uyên đi ngang qua đem giết tán đi, Huyền Kính Ty cố chấp với nhiệm vụ nên bị giết sạch, chỉ có mấy tên cướp ngựa sợ sệt bỏ chạy.

Lời đồn nhanh chóng thông qua Ty trưởng đến tai Lưu Hoành khiến cho đương kim bệ hạ lại một phen đập bàn vỗ ghế, Huyền Kính Ty lại bước vào một cuộc thanh lọc nội bộ mới, gã tổ trưởng nọ cũng không còn hơi sức đi điều tra tiếp.

Lúc này, nhóm người Thái Ung cũng đã bước chân vào địa phận Hà Sáo.

Khác với mùa hè bứt rứt khó chịu như nồi thịt hầm của Trung Nguyên, những cơn gió thảo nguyên nơi đây thổi vù vù suốt ngày suốt đêm mang theo cái mát lạnh của viễn Bắc cùng hương hoa cỏ tươi mới.

Ngồi cao trên lưng ngựa, phóng tầm mắt ra xa, Thái Ung nhìn thấy những cánh đồng ngập trũng ven Hoàng Hà mà xuýt xoa trong lòng:

“Thật là phúc địa.

Nhìn địa thế cùng màu đất, có lẽ còn tốt hơn ruộng hạng nhất ở Trung Nguyên”.

Hoàng Hùng như đọc được suy nghĩ của thầy, cất tiếng nói:

“Đất tốt như vầy đáng tiếc bỏ hoang không ai trồng trọt.

Còn có những đồng cỏ xanh mát xa xa kia, thật là trại chăn nuôi được trời ban tặng vậy!”

Thái Ung nghe vậy cảm xúc dâng trào:

“Làm gì để cho Hung Nô hoành hành không kiêng nể.

Đáng tiếc a!”

Hoàng Hùng lại lắc đầu nói:

“Người Hung Nô không biết trồng trọt, cũng không quen trồng trọt.

Nếu triều đình có thể trợ giúp họ định canh ở đây thì họ sẽ không cần phải xuôi nam cướp bóc, dân chúng hai bên cũng tránh được họa binh đao”

Thái Ung đối với lời này giữ thái độ hoài nghi:

“Ngươi đưa ra kế sách này chính là dưỡng hổ gây họa thì có”

Hoàng Hùng bật cười:

“Đều là người với nhau, có thể an định cuộc sống, đảm bảo ấm no thì ai lại muốn làm hổ đây?

Chính vì thiếu thốn mới sinh ra cướp bóc, cướp bóc đến dễ mới sinh ra tham lam.

Tuy học trò chưa từng đến đây nhưng cũng từ trong sách biết được dân thảo nguyên lấy nông mục làm nghề sống, dự trữ so với làm nông muốn thiếu rất nhiều, lúa gạo có thể để đó 3-5 năm vẫn ăn được, thịt xẻ ra có thể bảo quản được mười ngày nửa tháng đã là rất tốt.

Mùa đông phương bắc cực hàn, tuyết phủ đặc thảo nguyên, thiếu cỏ thiếu lương thì gia xúc và người đều đói kêu không nổi.

Bọn họ không thể ngồi chờ chết, vậy chỉ có thể tại mùa đông tới trước đó, tận lực đến phương nam làm sinh ý”

Trong khi Thái Ung còn đang suy ngẫm lời này thì Vệ Trang lại cau mày:

“Chẵng lẽ cứ đói thì liền cướp bóc sao?”

Hoàng Hùng thở dài:

“Sinh mệnh nguy nan trước mắt, có bao nhiêu người còn để ý tới luật pháp, đạo đức.

Huống hồ chỉ cần có một người liều lĩnh dẫn đầu, rất nhiều người liền sẽ bỏ qua do dự mà hùa theo số đông.

Làm lâu liền thành tập tục, đã thành tập tục rồi liền không còn ai quản nó phi đạo đức hay phi pháp nữa”

Đồng Uyên nãy giờ không xen vào nhưng lại có phần nghiêng về Hoàng Hùng, mỗi lần tiểu tử này nói chuyện hắn đều âm thầm gật đầu.

Hắn du lịch phương Bắc nhiều, đối với người thảo nguyên hiểu còn hơn xa hai thầy trò học giả này.

Người thảo nguyên cũng không phải thường xuyên xuôi nam cướp bóc, bình thường thì các bộ lạc đều sẽ đem gia súc vào thành trấn của người Hán để trao đổi lương thực hàng hóa.

Mặc dù không kiếm được bao nhiều nhưng cũng ráng chống đỡ qua mùa đông được.

Chỉ có những năm có dấu hiệu tuyết lớn hoặc đại hạn thì các bộ lạc nhỏ mới chủ động đi cướp bóc.

Về phần các bộ lạc lớn thì đều thống nhất dưới trướng của Hung Nô Vương Đình, nếu có xuôi nam đánh nhau thì đó cũng là vấn đề của Thiền Vu.

Cho dù Thiền Vu là một người tham lam cũng không thể quơ đũa cả nắm nói tất cả người thảo nguyên đều tham lam được.

Mà mỗi lần Thiền Vu đem quân đến vây thành lớn thì cũng chỉ để ép bức triều đình đem lương thảo đưa đến thôi.

Theo như Đồng Uyên biết thì người Hung Nô rất ít khi giết người, bọn họ sẽ chỉ lấy lương thảo hàng hóa còn kẻ bắt cóc giết người lại là đám trộm cướp và cường hào người Hán đứng phụ trợ bên cạnh.

So với người Hung Nô thì đám Hán tặc này mới thật sự đáng giận.

Nghe Đồng Uyên nói ra những việc này, Thái Ung và Hoàng Hùng đều lâm vào trầm tư.

Vệ Trang lại nói:

“Hán tặc quả thật đáng giận, làm sao trung nguyên bây giờ quá loạn, triều đình cũng quản không tới nơi đây”

Cao Phóng đang cưỡi ngựa tại trước nhất làm chỉ đường, nghe lời này thì đỏ cả mặt.

Hoàng Hùng tinh ý nhìn thấy hai vai Cao Phóng có chút run run thì nói:

“Thiên hạ nếu như không loạn, địa phương nếu như an bình, người dân nếu như ấm no.

Thì lấy đâu ra nhiều người cùng quẫn làm liều như vậy?

Bọn họ cũng giống như người Hung Nô, bị ép vào oai môn tà đào mà thôi.

Chỉ cần thái bình lặp lại, những việc này cũng theo thời thế mà an”

Cao Phóng nghe thế mới bình tĩnh lại chút, vai cũng không còn run nữa, chỉ có khóe mắt có chút đỏ.

Hoàng công tử, không, phải gọi là chủ công!

Chủ công nói quá đúng tâm hắn, nếu như còn có lựa chọn khác, hắn làm sao lại nối gót cha ông đi làm mã tặc đâu, cả cha và ông của hắn đều chết mất xác nhưng hắn không thể không tiếp tục mạo hiểm để mẹ già em nhỏ có miếng ăn trong buổi loạn tai này.

Mỗi lần quay về Thượng Đãng thăm nhà, hắn không ít chứng kiến những hương thân kia bị địa chủ bắt nạt, áp bức, liền có ngưỡi phẩn chí bỏ nhà dắt díu già trẻ vào rừng khai rẫy cũng bị tham quan ác lại đem bắt ra đánh chết, nương rẫy vất vả khai hoang được cũng vào tay kẻ nhà giàu.

Gặp cảnh ấy, Cao Phóng chỉ đành cắn răng tiếp tục bước trên đường sai, nhưng hắn cũng không hy vọng em trai hắn bước theo gót hắn.

Lần kia đụng vào Vương thị chính là vì hắn nghe ngóng được trong đoàn buôn của Vương thị có sách vở, những thứ đồ này người Hung Nô sẽ không thèm đụng, nhưng hắn lại có thể đem về cho em hắn đọc.

Ai ngờ được đoàn buôn này là hướng về Hung Nô Vương Đình, sách là Thiền Vu đặt trước, bộ lạc nhỏ mà Cao Phóng liên hệ trực tiếp bị xử đẹp, Cao Phóng cũng bị phát hiện, may có cái miệng lươn lẹo, cộng thêm chút tài lẻ nên mới thoát chết được, trở thành gia tướng cho Vương thị.

Người nhà họ Vương đem mẹ và em hắn rước đến Thái Nguyên, hứa cho em hắn ăn học đàng hoàng nhưng hắn mấy lần lén lút tìm hiểu thì biết em của hắn chỉ làm cái thư đồng hầu hạ bên người mấy tay công tử ăn chơi con em họ Vương thôi, chịu không ít ủy khuất.

Nghĩ đến đây Cao Phóng lại lo lắng cho em trai, tiểu tử kia khác hẳn hắn, tính tình lầm lỳ ít nói, có chút cộc, nếu không phải mẹ già ở bên khuyên bảo thì chỉ sợ sớm liền đánh lại, hy vọng hắn có thể nhẫn nhịn đến khi người của chủ công tới đón.

“Uhm!”

Thái Ung nghe Hoàng Hùng nói cũng gật đầu cho là phải, rồi lại nói:

“Nhưng còn vấn đề Hán Hồ văn hóa khó dung hòa với nhau thì mới thật là khó.

Việc này cho dù là đến khi Trung Nguyên an bình cũng không phải muốn giải quyết liền có thể giải quyết”

Hoàng Hùng quay sang Thái Ung cười:

“Hiện tại chúng ta cũng không hiểu rõ căn nguyên vấn đề, tự nhiên cảm thấy khó khăn

Hai thầy trò ta liền nên nhân cơ hội này tìm tòi tra rõ phong tục tập quán nơi đây.

Có lẽ có thể tìm ra phương hướng giải quyết”

Vệ Trang lắc đầu không cho là phải, cảm thấy Hoàng Hùng thiếu niên khí thịnh chưa gặp vách núi chưa quay đầu, chưa trãi sự đời không biết sự đời rối ren.

Thái Ung lại phì cười:

“Cũng là một dạng học vấn, tăng trưởng kiến thức, có lẽ sẽ trở thành một phần của Hậu Hán Ký đâu.

Có điều tên tiểu tử nhà ngươi thật không đem đi đày làm chuyện to tát nha!”

Đám người cùng cười haha rôm rã một hồi thì thấy ở cuối chân trời hiện lên một khu quần cư, nhìn phong cách nhà cửa hẵn là Hán Hồ sống chung, một bên là vách đất mái cỏ, một bên là lều da, thỉnh thoảng còn có một vài căn nhà nhà gỗ đá đan xen.

Hoàng Hùng chỉ tay về phía khu quần cư nói giọng tự tin:

“Phương pháp giải quyết chẵng phải liền đưa tới trước mắt sao.

Nếu mà văn hóa Hán Hồ khó dung hòa, làm sao lại có hình ảnh này”

Thái Ung cũng tỏa sáng hai mắt nói:

“Đi xem thử”

Đoàn người Hoàng Hùng vừa đi được nửa đường thì liền có một toán người cưỡi ngựa từ trong khu dân cư lao ra hướng về phía này.

Bọn họ khoảng chừng hơn mười người, chỉ bằng một nửa quân số bên Hoàng Hùng, có nam có nữ, già trẻ trộn lẫn, nhìn cách ăn mặc khó mà đoán được là người Hán hay người Hồ, vừa cưỡi ngựa còn vừa hú háy cười vang, cũng không biết là một loại phong tục nghênh đón khách vẫn là đơn thuần vui vẻ.

Người dẫn đầu là một nam trung niên tiến lên chào bằng Hán lễ, cười nói bằng một thứ tiếng lai lai:

“Chào quý khách từ xa tới!

Nguyện trường sinh thiên che chở mọi người, để con đường phía trước thuận lợi bình an!

Ta là Hồ Ca,

Trấn trưởng của trấn Bạch Điêu, chính là nơi trước mặt.

Không biết quý khách từ xa đến là muốn đi đâu hành thương?

Muốn mua cái gì, muốn bán cái gì?

Nếu như có thể xin ghé qua trấn Bạch Điêu, chỉ cần chúng có thể trao đổi, tuyệt đối không làm mất lòng nhau.

Nếu như có lương thảo, muối ăn, Bạch Điêu trấn vô cùng hoan nghênh”

Đây cũng không phải những người thảo nguyên đầu tiên mà đoàn người Hoàng Hùng gặp được, kỳ thật bắt đầu từ Ngũ Nguyên thì họ đã gặp không ít, chỉ là lần đầu tiên gặp một thị trấn có phong cách Hán Hồ đan xen thôi.

Đám người Hoàng Hùng đã bàn nhau từ trước nên Vệ Trang liền tiến lên chào hỏi theo phong tục thảo nguyên, nói:

“Cảm tạ Hồ Ca trấn trưởng!

Nguyện trường sinh thiên ban phước lành cho người dân trấn Bạch Điêu

Chúng ta đi thảo nguyên lần này là để mua ngựa.

Lương cốc còn kha khá, muối ăn thì không nhiều.

Nếu Hồ Ca trấn trưởng đã mời, vậy chúng ta liền ở lại Bạch Điêu trấn một thời gian”

Trấn trưởng còn chưa mở lời thì đám nam nử trẻ tuổi phía sau đã nhảy cẫng vui sướng, bọn họ không thạo tiếng Hán lắm nhưng cũng nghe được có lương, có muối.

Hồ Ca cười xuống ngựa hoan nghênh:

“Vô cùng tốt! Vô cùng tốt!

Trấn Bạch Điêu vừa vặn có ngựa tốt, từ thương buôn Tây Vực đổi tới, chỉ cần có lương có muối, tuyệt đối có thể mua được ngựa tốt.

Mời mọi người!”

Vệ Trang gật đầu:

“Nếu là ngựa Tây Vực, vậy tuyệt đối đáng giá.

Xin dẫn đường!”

Nói vậy nhưng trong lòng thì nghĩ vẫn vơ, nhớ năm đó Hán Vũ Đế bực nào uy thế, vì mấy con ngựa quý mà hưng binh chinh Đại Uyển, bây giờ chỉ cần thông qua con đường giao thương liền có thể mua được ngựa Tây Vực, quả là thời thế đổi thay a!

Nghĩ đến đây, Vệ Trang lại lắc đầu, nếu không có những con ngựa Đại Uyển năm đó bổ sung cho Hán kỵ thì Quán Quân Hầu cũng chẵng thể truy đuổi Hung Nô vạn dặm bảo vệ bình an cho con đường thông thương, cũng sẽ chẵng có hôm nay chuyện này.

Hồ Ca quay lại nói gì đó bằng tiếng Hung Nô, đám thanh thiếu niên đi sau Hồ Ca chỉ chờ có thế liền tiến lên tay bắt mặt mừng hộ tống đoàn người, vừa đi còn vừa rôm ran hỏi này nọ bằng một thứ tiếng Hán bập bẹ.

Ngoại trừ Cao Phóng, Đồng Uyên, và Hoàng Hùng thì đoàn người đều có vẻ không quen với tình cảnh này nên phản ứng còn khá chậm chạp khiên cưỡng, có phần lãng tránh.

Cao Phóng liền trở thành thông dịch viên kiêm cầu nối cho các bên.

Đồng Uyên thì dùng một thứ tiếng nửa Hồ nửa Hán để hổ trợ Thái Ung, bày ra một vẻ ‘Không ngờ ta cũng có ngày trợ giúp một vị đại nho trong vấn đề học vấn’.

Hoàng Hùng thì ngay từ đầu liền chú ý tới thanh niên ngay bên tay trái của Hồ Ca, cũng chủ động tiến lên làm quen.

Không phải vì người này biểu hiện nghe hiểu những gì Vệ Trang nói với Hồ Ca.

Cũng không phải vì người này có vẻ ngoài khôi ngô cao lớn bất thường so với những người còn lại.

Càng không phải vì khuôn mặt phải nói là rất điển trai của y.

Mà là vì lời nhắc nhở của thế giới ý chí đột nhiên vang lên trong đầu.

.