Hơi hơi cúi đầu, Ngô Tam Quế nhìn thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh, trong lòng không nhịn được chấn động, ánh mắt kia…

Cực kỳ giống nàng…

Cực kỳ giống, A Nguyên của hắn…

“Trần Viên Viên, ta muốn.” Một ngụm uống cạn rượu trong chung, Ngô Tam Quế nhìn về phía Điền Uyển, thản nhiên mở miệng.

Điền Uyển vâng vâng dạ dạ, không dám không theo. Nay thiên hạ loạn lạc, Ngô Tam Quế lại tay cầm binh quyền, sao có thể đắc tội?

Viên Viên nghe vậy, má lúm đồng tiền như hoa, nàng nhẹ nhàng dựa sát vào bên tai hắn, mềm giọng nói, “Tạ Bình Tây bá”, phía dưới nụ cười kia, có một tia nước mắt từ đáy lòng rơi xuống, không tiếng động…

Nguyên lai A Nguyên, là chưa bao giờ quan trọng… Quan trọng là, nàng cũng có đủ tư bản để làm hoạ thuỷ. Phụ thân thật là nhìn thấy thật là xa, nàng quả nhiên là hoạ thuỷ…

Vì thế, thế nhân đều truyền, Trần Viên Viên xinh đẹp, làm Ngô Tam Quế vừa gặp đã thương, chiếm làm của riêng.

Thiên hạ mỹ nhân rất là nhiều, sao có thể chỉ có một mình Trần Viên Viên? Nhưng mà một ngày kia, vì sao Ngô Tam Quế cố tình lại muốn Trần Viên Viên?

Dưới ánh trăng, Viên Viên ân cần hầu hạ.

Hơn nữa Ngô Tam Quế thích xem ánh mắt của nàng.

Sùng Trinh mười bảy năm, Lý Tự Thành dẫn binh đánh vào kinh thành, hoàng đế Chu Do Kiểm tự tử ở Cảnh Sơn, kinh thành bị chiếm đóng, Ngô Tam Quế triệt binh lui lại bảo vệ hải quan.

Lúc kinh thành bị chiếm đóng, Viên Viên đang ở trong kinh thành.

Thời điểm Lý Tự Thành dẫn binh xông vào Ngô phủ, Trần Viên Viên đang ở trong phòng hoạ mi, tinh tế phác hoạ, một bút một bút, ăn mặc như vậy, giống như muốn đi gặp khách vậy.

Không có sai, nàng là muốn đi gặp khách, đối với nàng mà nói, nam nhân đều là khách.

Lúc Lý Tự Thành nhìn thấy nàng, vẻ kinh diễm chợt loé trong mắt làm nàng vừa lòng.

Nàng quả nhiên có tiềm chất làm hoạ thuỷ.

Thời điểm bị Lý Tự Thành bắt đi, Viên Viên suy nghĩ, có lẽ cả đời, đều rốt cục sẽ không gặp lại Ngô Tam Quế nữa, cùng nhau bị bắt, còn có Ngô gia cao thấp ba mươi tám miệng người.

Viên Viên thật không ngờ là, Ngô Tam Quế nhưng lại sẽ mở cửa thành, dẫn Thanh binh nhập quan.

Một ngày kia, nàng đang miễn cưỡng nằm trên tháp, bỗng nhiên Lý Tự Thành xông vào, khuôn mặt vốn luôn ngạo nghễ lại chật vật không chịu nổi, hắn trừng mắt nhìn Viên Viên, nói, “Nàng thật đúng là hoạ thuỷ!”

Trần Viên Viên liền nở nụ cười.

“Nàng có biết tên điên Ngô Tam Quế kia vì nàng, thế nhưng mở cửa thành, dẫn Thanh binh nhập quan!” Lý Tự Thành rống giận, trên gương mặt nổi lên từng đường gân xanh, “Cái tên điên kia! Thế nhưng dẫn sói vào nhà, dẫn người Mãn đến đoạt giang sơn của người Hán chúng ta!”

Vì nàng?

Vì nàng sao?

Nụ cười hơi cứng đờ bên môi, Viên Viên chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại y phục, “Lôi vương nói đùa, Viên Viên sao lại có năng lực lớn như vậy.”