“A Yến, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, ta ở bên cạnh hắn ngược lại là không tốt, ta có suy xét của ta.”

Trưởng Tôn Yến cảnh giác hỏi.

“Ngươi muốn xem cái gì?”

Viên Tri Mạch chần chờ, há miệng thở dốc. Trưởng Tôn Yến nhìn bộ dáng liền tức khí.

“Thôi, ta không hỏi, dù sao ngươi cũng không tin ta!”

Ánh mắt Viên Tri Mạch ảm đạm nghiêm túc nhìn về phía Trưởng Tôn Yến.

“A Yến, lần này ta tới thật sự không chỉ vì Dung Tầm, có một số việc ta không có biện pháp giải thích, nhưng xin ngươi tin ta.”

“Lão tử ngốc mới tin ngươi! Nhanh, ăn nhanh, sắp hạ trại rồi!”

Trưởng Tôn Yến vẫn giận chưa ngui, hừ một tiếng, rồi rời khỏi sườn núi. Bóng dáng thiếu niên mặc giáp nhẹ thoạt nhìn cao ngạo lãnh trầm, mang theo sát khí dày đặc.

Viên Tri Mạch áy náy nhìn bóng dáng Trưởng Tôn Yến, trong lòng âm thầm thở dài. A Yến là người tốt, thật sự không muốn kéo A Yến vào chuyện thị phi đó.

Đời trước, Đại Ung cũng có chuyện xuất binh đánh Đông Việt, chẳng qua không phải năm nay, mà là 5 năm sau.

Đời trước Dung Tầm phụng mệnh về Định Hi, Viên Tri Mạch ở lại kinh thành. Sau đó lại nhận được tin tức Dung Tầm bị ám sát trên đường. Tuy rằng Dung Tầm được Tô Nhã Nhi trợ giúp may mắn không chết, nhưng bị thương nghiêm trọng. Kỳ thật năm đó dù Dung Tầm không có bởi vì tạo phản mà chết, dựa theo đại phu suy luận hắn cũng tuyệt đối sống không quá 5 năm.

Từ chuyện đó trở đi, tính cách Dung Tầm càng thêm táo bạo vô chừng, vì thế mới đi tìm người kia, thế cho nên phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Tuy rằng những chuyện đó khiến tất cả người thân của Dung Tầm bị chết. Hơn nữa từ trên người bọn họ đều tìm được ấn ký thuộc về Đông Việt, nhưng Viên Tri Mạch cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hiện tại việc cấp bách là trước khi những người đó động thủ phải tìm ra họ là ai, hơn nữa cần phải là người sống.

Tuy rằng Đại Ung xuất ra hai mươi vạn đại quân, nhưng bởi vì bọn họ thuộc về quân tiên phong. Nhóm người chủ yếu phụ trách nhiệm vụ bảo vệ Dung Tầm và Tô Khắc Cáp bất quá chỉ năm ngàn người, mà số người có thể tiếp xúc Dung Tầm và Tô Khắc Cáp số lượng càng không nhiều. Nhưng muốn từ những người này tìm ra mấy chục cá nhân thật sự là chuyện khó khăn.

Cũng không biết là bản thân lo lắng quá mức hay là những người kia ẩn thân quá tốt, mà đã hai mươi ngày, Viên Tri Mạch vẫn chưa tìm được một cái tên.

Lại thấy sắp đến Định Hi, Viên Tri Mạch không tự chủ được nôn nóng. Nếu đến lúc đó còn chưa thể tìm được những người kia, thì chỉ còn cách lộ mặt khiến Dung Tầm để ý.

Đang nghĩ ngợi rối rắm, một xe ngựa tráng lệ xa hoa đã tiến vào khu dựng trại. Màn xe kéo lên, một bóng dáng áo tím phong lưu nhảy xuống xe, nhanh chóng vọt vào lều trại rộng rãi được đắp bằng da trâu chắc chắn. Sắc mặt hắn rất khó coi, cũng không biết lại đang giận cái gì.

Tính tình này……

Viên Tri Mạch bật cười.

Nghe được cách đó không xa Tưởng Kim đang gọi mình, Viên Tri Mạch nhanh chóng ăn cho xong canh gà, rồi đến chỗ lều trại đơn sơ ở triền núi, ngồi xổm xuống giúp đỡ đồng đội nhóm lửa.

Nửa đêm, trời bắt đầu mưa.

Gió to mưa lớn. Cuồng phong cũng không biết kéo dài bao lâu.

Những lều trại của binh sĩ tuy rằng làm bằng da trâu, nhưng chỉ là lều trại hành quân, mưa lớn không bao lâu liền bắt đầu bị dột và chảy nước. Viên Tri Mạch lạnh cóng ôm tấm chăn mỏng ướt sũng, vừa lạnh lại khát, bên ngoài tiếng mưa rơi ầm ĩ nên ngủ không yên.

Nửa đột nhiên cảm giác mặt đất run nhè nhẹ, cách đó không xa loáng thoáng có tiếng vang trầm đục.

Mu bàn tay đau nhói, Viên Tri Mạch bị đau trợn mắt, thì ra là trường kiếm của mình đè ở mu bàn tay. Thanh kiếm này trước khi ngủ đã gác ở bên cạnh lều.

Nhìn kỹ mặt đất tựa như đang di động, cả lều trại đều run lên!

Trực giác cảnh báo không ổn, Viên Tri Mạch vội vàng lay tỉnh người bên cạnh.

“Mau đứng lên! Hình như đã xảy ra chuyện!”

Tưởng Kim mơ hồ mở mắt ra.

“Làm sao vậy?”

“Không biết, có chuyện không bình thường!”

Viên Tri Mạch chạy đi lay tỉnh mấy người khác. Tưởng Kim cũng hỗ trợ.

Mặt đất rung chuyển càng lúc càng rõ ràng. Mọi người cuống quít liền chạy ra bên ngoài!

Ầm!

Một tiếng nổ vang thật lớn. Bùn đất từ trên núi ầm ầm ầm trượt xuống dưới, thế như chẻ tre, tốc độ nhanh mà con người không thể tưởng tượng, cuồn cuộn xông thẳng xuống. Nháy mắt mấy lều trại ở triền núi hoàn toàn bị vùi lấp!

“A Đường!”

Sắc mặt Tưởng Kim trắng bệch!

“Đường Đường!”

Dung Tầm đột nhiên mở mắt ra!

Mặt Dung Tầm tái xanh, đẩy chung trà mà người hầu đưa tới, có chút bực bội khoác thêm áo ngoài đứng dậy đi vòng quanh vài bước.

Hắn cảm thấy không yên tâm. Vừa rồi cảnh trong mơ quá mức mơ hồ, hắn nhớ không được trong mộng đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy trái tim bị xiết chặt từng đợt, cổ họng bị nghẹn, cảm thấy rất khó chịu.

Bên ngoài dường như rất ồn ào. Tiếng mưa rơi tiếng gió vù vù truyền vào. Mành bị xốc lên. Mộ Dung Đan Thanh cầm ô từ ngoài trời mưa gió đi vào lều trại.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Hắn thuận tay tiếp nhận khăn nóng từ tay người hầu đưa qua.

“Mưa quá lớn, triền núi phía nam sụp một mảnh lớn, chôn vùi nhiều lều trại. Vùng phía bắc đất tơi, thảm thực vật lại thưa thớt, triền núi bị sụp lỡ không phải chuyện hiếm thấy. Đây đều là sơ sót.”

Lần này đi ra ngoài, Mộ Dung Đan Thanh lấy thân phận Thiếu Khanh Hồng Lư Tự cùng đi. Tuy rằng bản nhân hắn cũng không thích thú, nhưng an nguy của Dung Tầm và Tô Khắc Cáp cũng coi như trong phạm vi quản lý của hắn. Hiện giờ xảy ra chuyện, hắn không thể thấy mà mặc kệ.

Dung Tầm tâm thần không yên gõ cái bàn. Ngoài trời mưa rơi như thác nước, cuồng phong gào thét, càng làm người ta thêm bực bội bất an.

Mộ Dung Đan Thanh dùng khăn lau mặt xong hàm hồ nói.

“Nghe nói chôn sống một Giáo úy cùng mấy quân lính. Đã phái người đi cứu, nhưng mưa quá lớn, hình như tình huống không tốt lắm.”

Dung Tầm đột nhiên đứng lên!

Mộ Dung Đan Thanh kinh ngạc.

“Thật đáng kinh ngạc, cũng có lúc ngươi quan tâm mấy việc nhỏ nhặt này. Người bị chôn vùi là người ngươi biết à?”

“Ta đâu rảnh rỗi”

Dung Tầm bực dọc vẫy vẫy tay, mặc áo tơi vào, vội vàng đi ra ngoài.

“Ta về kinh một chuyến, chỗ này ngươi giúp ta che giấu.”

Hắn phải tận mắt nhìn thấy Tiểu Mạch Nhi không có việc gì, nếu không hắn không an tâm.

Mộ Dung Đan Thanh kinh hãi hô to.

“Ngươi điên rồi, thời tiết này ngươi còn cưỡi ngựa? Ngươi không muốn sống nữa à!”

Lời còn chưa dứt Dung Tầm đã sải bước ra ngoài. Tiếng ngựa hí chợt vang lên. Một người một ngựa đã biến mất ở bên trong màn mưa to.

Mộ Dung Đan Thanh ngăn cản không kịp, nắm chặt khăn, trợn mắt há hốc mồm nhìn màn mưa dày đặc. Sau một lúc lâu, hắn tỏ ra khinh bỉ vô hạn.

“Còn không biết xấu hổ nói cái gì gió đông áp gió tây. Đây rõ ràng là tự động nằm cho người ta leo lên đầu mà, không tiền đồ.”

Viên Tri Mạch mở mắt, bốn phía tối đen kinh người, dùng sức phun bùn trong miệng ra. Toàn thân trên dưới đều bị chôn ở trong đất, không thể động đậy. Cũng không biết là đau đến tê rần hay là không có bị thương, thật sự không có cảm giác đau. Chỉ có ngực ấm áp, tựa như có người nào đó gắt gao ôm. Trong bóng tối thấy không rõ mặt.

“Là ai?”

Qua hồi lâu, trong bóng tối, người nọ gian nan mở miệng, giọng khàn khàn khó nhận biết.

“Ta.”

Viên Tri Mạch không nghĩ tới người bảo vệ mình là Trưởng Tôn Yến. Vội vàng nói.

“A Yến? Ngươi thế nào?”

Trong bóng tối lại một trận yên tĩnh. Một hồi lâu Trưởng Tôn Yến mới thở hổn hển mở miệng, mơ hồ mang theo mùi máu.

“Không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta là bị núi lở. Đất trên sườn núi chôn vùi lều trại.”

Viên Tri Mạch nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt đã dần dần thích ứng bóng tối, nhưng vẫn cảm thấy bốn phía tối đen như mực, an tĩnh dị thường. Cánh tay rút ra khỏi bùn đất ra, chống tay liền chạm được một bề mặt cứng rắn. Dù gì cũng bị mù một thời gian, Viên Tri Mạch có chút nghi hoặc sờ sờ.

“Giống như là tường gạch.”

Nhíu nhíu mày, lầm bầm lầu bầu.

“Ta nhớ rõ phía dưới triền núi hình như là có một giếng cạn, xem ra chúng ta bị lọt vào giếng.”

Trưởng Tôn Yến thực im lặng, không rên một tiếng.

“Sao không nói lời nào? Có phải chỗ nào bị thương hay không?”

Viên Tri Mạch nhận thấy được Trưởng Tôn Yến kỳ quái, mày nhăn càng chặt, kinh ngạc thấp giọng nói.

“Sao ngươi xuống dưới này, ta nhớ rõ lều của ngươi ở phía Bắc.”

“Ta không yên tâm cho ngươi.”

Giọng thiếu niên lạnh nhạt có chút kiên cường. Hắn cố tình nói từng chữ, rất có khí phách, mang theo quyết đoán.

Không biết vì sao Viên Tri Mạch đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, nỗ lực lui lui, ý đồ nới rộng khoảng cách một chút. Nhưng bốn phía đều là bùn đất, căn bản không thể động đậy.

Viên Tri Mạch có chút xấu hổ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười.

“Đúng là huynh đệ tốt.”

Cổ đột nhiên nóng lên.

Viên Tri Mạch cứng đờ, hoảng sợ nói.

“A Yến... ngươi!”

Trưởng Tôn Yến hôn lên cổ lạnh lẽo của Viên Tri Mạch, vụng về mà cường ngạnh mút khối da thịt kia. Bởi vì lạnh lẽo làn da càng có vẻ trơn mịn, có một hương vị nhàn nhạt làm người ta muốn ngừng mà không được.

“Trưởng Tôn Yến!”

Viên Tri Mạch dù ngu xuẩn cũng hiểu Trưởng Tôn Yến có ý gì. Cũng không biết vì sao rất tức giận, cùng lúc đó cổ bị một trận đau đớn, tựa như da bị xé rách, Viên Tri Mạch đau đớn kêu rên.

“A Yến!”

Máu tràn ngập trong miệng Trưởng Tôn Yến. Đột nhiên hắn ý thức được mình làm cái gì, theo bản năng liền nhả ra, rồi nhớ tới cái gì, bỗng chốc rơi lệ. Không còn cắn, hắn chậm rãi liếm chỗ da thịt bị hắn cắn phá. Vị máu mặn chát làm hắn hơi rùng mình, lòng trống rỗng.

Khi vị máu nhạt dần, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu. Trong bóng tối ánh mắt sáng kinh người, nhìn chăm chú người kề sát, trong giọng nói ba phần sợ hãi, ba phần tuyệt vọng, bốn phần mong mỏi.

“Hiểu Đường à, ta nên làm cái gì bây giờ…… Ta như vậy có phải không làm được huynh đệ tốt……”

Hắn vốn vẫn luôn không rõ hắn đối với Hiểu Đường là tình cảm gì. Hắn cho rằng không rõ cũng tốt, hắn có thể vĩnh viễn ở cạnh huynh đệ này. Nhưng khi hắn nhìn thấy bên cạnh Hiểu Đường ngày càng nhiều người, nhìn thấy Hiểu Đường tập trung chú ý Duệ Quận Vương, đáy lòng ghen ghét giống như ác ma đua nhau kéo tới, không ngừng tra tấn hắn.

“Lần ở quán trà, ta không có biện pháp ở cùng ngươi. Lúc này đây ta sẽ bên cạnh ngươi. Nếu chúng ta may mắn không chết, ngươi có phải không bao giờ muốn người huynh đệ này nữa hay không?”

Viên Tri Mạch muốn nói cái gì đó, hơi hơi hé miệng, rồi lại ngậm miệng.

Nên nói cái gì đây?

Nói có thể tiếp tục làm huynh đệ, hay nói từ đây cả đời không qua lại với nhau?

Trước nay không nghĩ tới Trưởng Tôn Yến đối với mình tồn tại loại tâm tư này. Viên Tri Mạch vẫn luôn cho rằng Trưởng Tôn Yến sẽ là bằng hữu vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, không rời bỏ……

Lòng ngực nhói đau, cũng không biết là vì chính mình, hay là vì A Yến. Chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì đó bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Viên Tri Mạch chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói mỏi mệt.

“A Yến…… Ta không biết……”

Ánh mắt Trưởng Tôn Yến bỗng chốc buồn bã, rồi nháy mắt sáng bừng. Hắn mạnh mẽ vượt qua vòng rào an toàn kia. Nói không hối hận là giả, nhưng trong lòng lại không tự chủ được cảm thấy thỏa mãn, ít nhất hắn đã nói thì vĩnh viễn sẽ không hối hận.

“Người mà ngươi thương chính là Duệ Quận Vương.”

Viên Tri Mạch ngẩn ra, chần chờ rồi nhẹ nhàng nói.

“Phải.”

“Triều đình chính sự ta không hiểu, nhưng thân phận của hắn đã định một đời không được an ổn. Ngươi đi theo hắn, sẽ chịu khổ.”

Không đợi Viên Tri Mạch trả lời, Trưởng Tôn Yến chua xót tự giễu.

“Lời này quả thực là vô nghĩa, tính tình của ngươi, ta rõ ràng nhất. Ngươi thoạt nhìn dễ chịu nhưng trên thực tế quật cường, không đâm đầu vào tường không quay đầu lại. Nếu ngươi chọn hắn sẽ không quản chịu khổ, có khổ cũng chịu.”

Hắn dừng một chút rồi nói.

“Ở trong lòng của ngươi, ta kém hơn hắn như vậy sao?”

Viên Tri Mạch trầm mặc một lát, nghiêm nghị nói.

“Ngươi thực tốt, chỉ là……”

“Không cần phải nói.... Còn nhớ chúng ta lúc trước nói cái gì không?”

Viên Tri Mạch sửng sốt.

“Cái gì?”

“Chúng ta thề nguyện trung thành với Đại Ung, phải vì Đại Ung cúc cung tận tụy, muốn bá tánh an khang, quốc thái dân an. Nếu một ngày kia, Dung Tầm làm chuyện có lỗi với Đại Ung, ta nhất định sẽ giết chết hắn, khi đó ngươi và ta là địch, hay vẫn kiên trì lời thề?”

Lời này chứa hàm ý làm sắc mặt Viên Tri Mạch đột nhiên biến đổi, vội la lên.

“Ngươi có phải đã biết cái gì hay không?”

Lại là một trận trầm mặc làm người ta hít thở không thông. Giọng Trưởng Tôn Yến nhỏ đến không thể nghe thấy.

“Ta cái gì cũng không biết.”

Trong bóng tối, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng mang theo vẻ cương quyết. Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn cặp mắt gần trong gang tấc, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không nên lời là cái tư vị gì. Trầm mặc một lúc lâu, sau đó thành tâm thành ý nói.

“Cám ơn.”

“Ta cái gì cũng chưa nói.”

Viên Tri Mạch nhẹ nhàng cười cười, mới định nói cái gì đó, tầm mắt bỗng nhiên quét thấy một vật không biết là cái gì nện xuống. Trong lòng căng thẳng, cơ hồ là theo bản năng thân thể đột nhiên giãy giụa dùng sức chồm về phía trước!

Xương bả vai một trận đau đớn kịch liệt, Viên Tri Mạch có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn. Trong yên tĩnh truyền đến tín hiệu!