Trời đổ tuyết, cả không gian mênh mông đều là màu trắng xóa. Cho dù phía trước chính là cây bạch mai đang trổ hoa cũng bị tuyết nuốt chửng vào bên trong. Màu trắng chói lòa nhìn lâu đôi mắt cũng đau lên.

Viên Tri Mạch cúi đầu xoa xoa đôi mắt, lại nhìn chằm chằm tay áo màu xanh của mình, nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng giảm đi sự chói mắt xuống một chút. Sau đó tiếp tục vẽ bức tranh hoa mai còn dang dở chưa xong.

"Tam ca, đều là muội không tốt, muội không nên...... muội không nên tranh cãi với Tam di nương, làm hại ca ca chịu khổ."

Viên Hiểu Vân mếu máo đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ sớm đã bị lạnh làm đỏ bừng, nhưng động tác mài mực trên tay không dám dừng. Trời giá rét vừa lơ đãng mực liền sẽ đông lại.

Viên Tri Mạch nghe vậy gác xuống bút, xoay người nhìn về phía tiểu muội.

Giữa trời đông, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo màu xanh mỏng manh hơi rộng, khí chất thanh nhã, gương mặt tuấn tú. Nhưng lúc này trên gương mặt thanh tuấn thần sắc lại đạm.

"Đây là suy nghĩ của muội trong nửa canh giờ sao?"

Viên Hiểu Vân có chút ủy khuất cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ.

Năm trước, sau khi Tam ca khỏi bệnh nặng, tỉnh lại liền không còn ôn nhu bao dung giống như trước kia. Ngược lại mọi chuyện đều nghiêm khắc, quả thực giống như thay đổi thành người khác.

Vừa ngẩng đầu thấy Tam ca vẫn nhìn mình như cũ, nàng thấp thỏm bất an nắm vạt áo ngập ngừng.

"Muội...... muội không nên nóng nảy, không nên tranh cãi khi Tam di nương nói Tam ca vẽ tranh không bằng Tứ ca, tổ mẫu cũng sẽ không bắt Tam ca vẽ hoa mai......"

Ngày mùa đông có tuyết mà ra ngoài vẽ bạch mai, thực dễ làm tổn thương đôi mắt, mà đôi mắt Tam ca vốn dĩ đã không phải thực tốt.

Viên Tri Mạch thở dài nhìn tiểu muội. Ánh mắt phức tạp mà ủ dột. Trên thế gian này cái gì cũng có thể mặc kệ, nhưng không thể mặc kệ muội muội, đây là người thân duy nhất trên thế giới này của mình.

Viên Tri Mạch sao không muốn làm ca ca tốt, nhưng một ca ca tốt lại để muội muội duy nhất chết thảm trong đấu đá tranh giành của đại gia tộc. Nếu như thế, Viên Tri Mạch tình nguyện làm một ca ca độc ác.

Ánh mắt dừng ở bức tranh bạch mai chưa vẽ xong. Đã vẽ ra bạch mai lại không phác hoạ được khí chất mạnh mẽ của hoa mai. Mọi thứ như chìm vào tĩnh lặng, đã trải qua vật đổi sao dời lòng người thật thê lương.

"Định Hi Hầu Dung Viên thị, con Thái phó Viên Thế Bật triều Văn Cảnh cùng chính thê, thuần lương thục đức, mười tám tuổi gả cho Định Hi Hầu, xử sự chu toàn lễ nghĩa, cần kiệm, ôn nhu. Khang Càn năm thứ ba, Định Hi Hầu khởi sự mưu phản, Dung Viên thị đại nghĩa diệt thân, Định Hi Hầu thất bại tự sát. Xét thấy người này cơ khổ trung nghĩa, gia phong nhất phẩm Thái phó."

Giọng oang oang tuyên chỉ vang lên ở trước giường người nọ. Mọi người khom lưng tạ ơn, vui mừng vô hạn. Lại không người nào biết kỳ thật người nọ còn có ý thức đủ để nghe từng câu từng chữ vớ vẩn kia vào trong tai, nghe rõ ràng vô cùng. Thì ra là đơn bạc nhạt nhẽo như vậy. Bất đắc dĩ bỏ xuống những gì thuộc về vị hôn phu Định Hi Hầu, trút một hơi cuối cùng.

Khi mở mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện mình về năm mười bảy tuổi, không còn là Dung Viên thị, mà trở lại là Viên Tri Mạch.

Hắn trọng sinh.

"Tam ca......"

Giọng tiểu muội thấp thỏm lo âu triệu hồi người đang có chút thất thần. Cúi đầu nhìn về phía tiểu muội, bởi vì đứng ngoài gió lạnh nửa ngày mà hai má đỏ bừng. Rốt cuộc Viên Tri Mạch vẫn có chút không đành lòng, ngồi xổm xuống vỗ về khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, ôn nhu nói.

"Vân Nhi, muội sai không phải tranh đấu, mà là không có nghĩ tới đường lui. Vận Nhi, Tam ca chỉ hy vọng muội có thể bảo vệ tốt cho mình."

Viên Hiểu Vân vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, theo bản năng bắt lấy vạt áo Tam ca.

"Muội có Tam ca."

Ánh mắt tiểu muội tín nhiệm sùng bái làm lòng Viên Tri Mạch hơi hơi mềm nhũn. Nhưng ngay sau đó cảnh ở đời trước khi tiểu muội bị chết thảm trong miếu lại hiện lên trước mắt, ánh mắt ôn nhu đổi thành lạnh lùng. Viên Tri Mạch kiên định đẩy tay muội muội ra.

"Nhưng Tam ca cũng không thể bảo vệ muội cả đời."

Viên Tri Mạch đứng lên, tầm mắt nhìn cành mai bị phủ tuyết trước mặt. Mấy cành mai khẳng khiu trụi lá chống chọi giữa mùa đông khắc nghiệt. Tuyết trắng xóa, cành cứng cáp, cánh hoa mai run run nhẹ nhàng, đó là khí khái thanh cao vô tận. Hình ảnh sức mạnh và sức sống mãnh liệt của hoa mai trong gió tuyết hiện ra trên giấy.

Bức tranh Hoa Mai Trong Tuyết của con Chính thê Viên gia đã làm Định Hi Hầu bị khuynh đảo. Người này đã cùng Định Hi Hầu có một đoạn giai thoại hoang đường, là vì nguyên nhân này Viên Tri Mạch bất đắc dĩ vẽ ra Hoa Mai Trong Tuyết.

Hoài niệm kia giấu ở trong lòng, yêu không được càng không thể hận, cuối cùng gián tiếp khiến nam nhân của mình chết trên tay mình.

Trong lòng tràn ngập bi thương, Viên Tri Mạch dứt khoát sửa lại bức tranh, trước ánh mắt hoảng sợ của muội muội.

Sau một lúc lâu, Viên Tri Mạch cuốn tròn bức tranh đã khô lại, khóe môi cong lên một nụ cười chua xót, nắm bàn tay lạnh lẽo của tiểu muội.

"Chúng ta đi thôi."

"Tam ca, bức họa kia...... Vì sao?"

Viên Hiểu Vân sợ hãi nhìn bức hoạ cuộn tròn trong tay Viên Tri Mạch, cảm thấy Tam ca thật là càng lúc càng kỳ quái.

"Bà sẽ tức giận."

"Vân Nhi, có đôi khi chúng ta vì không để phạm sai lầm, cần thiết phải học buông bỏ. Hiểu không?"

Viên Tri Mạch cười cười, tận hết sức lực đem ý nghĩ của mình giáo huấn cho muội muội. Năm đó chính là nói quá ít, bảo hộ quá nhiều, mới khiến Vân Nhi ngây thơ không biết thế sự. Tính cách của con cháu nhà quyền quý không nên có, chính là ngây thơ, đặc biệt là những đứa con không có mẫu thân bên cạnh.

"Tam ca, thành người kỳ quái."

Viên Hiểu Vân nỗ lực ghi nhớ, nhưng tuổi quá nhỏ vẫn chưa hiểu hết lời ca ca dạy, nàng nhăn cái mũi.

"Bà khẳng định sẽ tức giận."

Viên Tri Mạch cười cười, nắm tay muội muội chậm rãi rời khỏi. Họ vừa mới biến mất, một tiếng cười đột nhiên vang lên.

"Đây là thiếu gia của Viên phủ, thật kỳ quái, tuổi không lớn, lại như ông cụ non, quả thực so với mấy ma ma trong phủ còn lắm lời hơn."

Một thân ảnh màu tím xuất hiện, nam nhân có vẻ đẹp ma mị bình yên ngồi ngay ngắn ở trong đình. Ngũ quan thanh tú tới cực điểm, lại không có vẻ nữ khí, toàn thân toát ra khí chất tôn quý làm người ta nín thở.

"Thiếu chút nữa đông chết ta."

Nam nhân thấp giọng lẩm bẩm, rất có hứng thú nhìn bóng một lớn một nhỏ đã đi xa, dần dần biến mất. Người có đôi mắt phượng xinh đẹp lười biếng để lên trên bàn nửa bình trà lạnh.

"A Tuyển, hắn chính là con Chính thê của Thái phó sao?"

"Thất thúc, đừng uống nước trà lung tung bên ngoài."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Dung Tuyển trong một bộ y phục trắng chậm rãi đi đến, đuôi áo khoác thêu hình lá trúc bay bay theo gió. So với nam nhân áo tím lười nhác tùy ý, mỗi tiếng nói cử động của hắn đều lộ ra ưu nhã cao quý, khí chất lạnh lẽo. Hắn nhìn phương hướng Viên Tri Mạch biến mất, đáy mắt lạnh lẽo thoáng gợn sóng.

"Thanh Bình là do Chính thê Vương thị của Thái phó sinh ra."

"Hả?"

Dung Tầm đem phản ứng của cháu trai chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi thu vào đáy mắt. Lông mi dài hơi hơi rủ xuống, trong khoảnh khắc đẹp như tranh vẽ, nhìn nghiêng nghiêng đẹp không gì sánh được.

"Ngươi và hắn rất thân sao? Gọi Thanh Bình thật thuận miệng. À, nhiều năm không về kinh, thật sự cảnh còn người mất."

Thần sắc Dung Tuyển bình tĩnh như nước, không hề biến đổi.

"Thầy con là Thái phó, nên con thường xuyên ra vào phủ Thái phó, hắn lại là con Thái phó tất nhiên so với người khác thân hơn một chút."

"Hả, đúng không?"

Mi mắt Dung Tầm cong cong khi cười khiến khuôn mặt xinh đẹp càng tỏa sáng làm động lòng người.

"Ta còn tưởng rằng con không muốn thấy hắn, cho nên lôi kéo ta lên trên mái đình ngắm cảnh tuyết."

"Thất thúc hiểu lầm rồi, núi giả trong phủ Thái phó là cảnh đẹp nhất nhì trong kinh thành, tuyết phủ kính càng thêm phong vị."

Dung Tuyển giải thích.

"Nếu Thất thúc muốn gặp Viên Tri Mạch, con liền sai người gọi hắn đến."

"Gọi lại đây......"

Dung Tầm nhìn qua một bên, âm cuối kéo thật dài, như thật sự suy xét kiến nghị này.

Dung Tuyển rũ mắt, bình tĩnh nhìn cái ly trên bàn, như có hứng thú nghiên cứu hoa văn trên ly.

Dung Tầm lười biếng đứng lên.

"Thôi."

Hắn nhẹ nhàng cười, thong thả ung dung đi hướng ngược lại với Viên Tri Mạch.

"Lần sau có rảnh sẽ gặp."

Hắn như tự nói với chính mình.

"Đạo lý quân tử không đoạt người, bổn quận vương cũng biết mà."

Đi hai bước, đột nhiên Dung Tầm quay đầu lại, cười như không cười.

"Nhưng mà A Tuyển, con chính là hoàng thái tôn mà bệ hạ đã chọn lựa, thật sự có thể vì mỹ nhân không chọn giang sơn sao?"

Dung Tuyển ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Dung Tầm đi xa dần, trên mặt vẫn luôn bảo trì biểu tình thanh lãnh, nháy mắt có chút thay đổi. Hắn quay đầu nhìn về phương hướng Viên Tri Mạch đã biến mất, lẩm bẩm nói nhỏ.

"Ta có thể, nhất định có thể."

Ở một nơi khác.

"Đây là tranh con vẽ sao?"

Khuôn mặt Viên Thái phó trầm xuống, trong tay cầm bức hoạ bị cuộn tròn đập thật mạnh vào đầu Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch không né tránh.

"Đúng vậy."

Khi quyết định xoá và sửa lại bức vẽ này, Viên Tri Mạch cũng đã biết là sẽ bị phụ thân trách mắng.

"Ta vốn dĩ cho rằng con là đứa ít làm ta lo nhất, không nghĩ tới lại thành như vậy!"

Giọng Viên Thái phó như gầm lên. Ông vốn đi thỉnh an mẫu thân, trùng hợp nghe mẫu thân cảm khái nói đứa nhỏ này không bằng trước đây. Ông lại xem bức họa này mới biết được đứa con thứ ba của mình đã tệ hại thành cái dạng này.

"Con như vậy, sao không nghĩ sẽ làm thất vọng mẫu thân dưới chín suối!"

Viên Tri Mạch không nói một tiếng, chỉ cúi đầu.

Viên Hiểu Bình vẫn luôn đứng ở một bên mở miệng nói.

"Phụ thân đừng nóng giận, cũng có thể bởi vì Tam đệ bệnh nặng mới khỏi, bị ngâm trong nước lâu như vậy, thân thể còn chưa có khôi phục."

Hắn dừng một chút lại nói.

"Hay để Tam đệ nghỉ một chút được không?"

Khóe miệng Viên Tri Mạch giật giật. Nếu đổi thành lúc trước Viên Tri Mạch nghe được đại ca nói như vậy nhất định cảm động rơi nước mắt xối xả, cảm thấy đại ca là toàn tâm toàn ý suy xét cho mình.

Hiện giờ đã chết qua một lần, mới hiểu được có người khẩu phật tâm xà, trong ngoài không đồng nhất.

Vì cái gì mình sinh bệnh, vì cái gì mình rớt xuống nước, chỉ sợ chuyện này quanh co lòng vòng chính là bị người nào đó cố ý bày ra như vậy. Cho dù cuối cùng sự việc cũng không như ý bọn họ, nhưng khi nghe Viên Hiểu Bình nói câu đó không thể nghi ngờ là đã làm phụ thân liên tưởng tới phương diện kia.

Quả nhiên, sắc mặt Viên Thái phó so với vừa rồi càng âm trầm hơn, trên tay gân xanh cũng lộ ra, chứng tỏ rất tức giận.

Viên Tri Mạch muốn giải thích thì Tứ đệ Viên Hiểu Phong đã nói chen vào.

"Phủ Thái tử đưa tới không ít đồ bổ, nghe nói có cống phẩm, nếu dùng chúng Tam ca sẽ khôi phục nhanh hơn."

Hắn cười cười quay đầu nhìn Viên Tri Mạch.

"Tam ca nói xem có đúng không?"

Viên Tri Mạch lạnh lùng nhìn khuôn mặt có bảy tám phần tương tự khuôn mặt mình. Mẫu thân của hai người bọn họ là tỷ muội ruột thịt, tuổi của hai người cũng không cách biệt lắm, nên so với các huynh đệ khác gương mặt họ càng giống nhau. Ở đời trước cũng chính là người này đã hãm hại Viên Tri Mạch bị đánh rơi vào địa ngục.

Viên Hiểu Phong cười khẽ bổ sung.

"A, ta nhớ ra rồi, lần này Tam ca rơi xuống nước chính là bởi vì hoàng trưởng tôn, trách không được Thái tử quan tâm như vậy."

Viên Tri Mạch hơi hơi cắn răng, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe một tiếng gầm lên.

"Ngươi là đứa nghiệt tử!"

Viên Thái phó xem việc Viên Tri Mạch không nói lời nào giống như chịu tội. Lại nghĩ tới hôm qua Thái tử điện hạ ám chỉ những cái đó, càng khiến cho sự tức giận tăng thêm. Viên Thái phó trong cơn nóng giận cầm chặn giấy bằng ngọc trên án thư ném về phía Viên Tri Mạch!

Viên Tri Mạch mở to mắt nhìn chặn giấy bay đến trước mặt, đáy mắt xẹt qua tia đau đớn cùng bi ai, cũng không có ý tránh né, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn.

Một màn này rất quen mắt, đời trước khi lựa chọn gả vào Hầu phủ, phụ thân cũng từng giận tím mặt, cầm một khối ngọc thạch làm chặn giấy đập vào đầu Viên Tri Mạch khiến máu chảy lênh láng, phải dưỡng thương gần nửa năm.

Nhưng đau đớn cũng không có đến, chỉ có một vạt áo lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt, cũng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Viên Tri Mạch rơi vào một cái ôm ấm áp, giọng nói quen thuộc mang theo ý cười vang lên.

"Viên Thái phó đang làm cái gì đây? Chấp hành gia pháp? Lỡ đả thương chẳng phải là phải đau lòng chết sao?"

Viên Tri Mạch mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là một đôi mắt phượng xinh đẹp đen nhánh như là mã não đen, một khuôn mặt đẹp ma mị làm người ta mê luyến.

"Này, ngươi có khỏe không."