Viên Mãn

Chương 54: Cô gái nhỏ (1)

Việc sống cùng nhau giữa người với người, thật sự là một việc rất thần kì, giống như Lương Ngữ Hinh bây giờ, cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu như không có Lục Hạo, ngày tháng trong tương lai sẽ sống như thế nào.

Lục Hạo nhẫn nại chờ đợi, mũi chạm đến bờ môi của Lương Ngữ Hinh, anh đang cười, nhìn cánh môi đẹp đẽ của Lương Ngữ Hinh, sau đó, cười càng lúc càng tươi.

“Lục Hạo”.

Nụ cười dường như không thu lại được, nhưng cũng không muốn thu lại, Lục Hạo nghĩ trong lòng, trước mặt cô gái của anh, anh cười nhiều chút thì có sao chứ! !

Nhanh nhẹn lên giường ôm lấy cô gái cùng nhau xoắn thành một khối, chạm tay vào là lớp vải mềm mại, anh lại cười nói: “Lương Tiểu Ngữ, tối qua làm loạn lên không mặc quần áo là ai?”

Đoàng, Lương Ngữ Hinh đỏ mặt, muốn dậy khỏi người của Lục Hạo, bất lực bị ôm lấy rất chặt, Lục Hạo nói bên tai: “Anh kể cho em nghe câu chuyện?”

Mùa xuân, mùa mà Lương Ngữ Hinh thích nhất trong bốn mùa, tất cả toàn bộ mọi thứ đều sinh sôi phát triển, cô ngoan ngoãn dựa vào lên trên người đàn ông, giọng nói của Lục Hạo rất trầm, khiến người ta say.

Lục Hao nói: “Trước đây, có một cô gái nhỏ, ngoại hình rất xinh đẹp…”

Mới nói được một câu, cô gái ngồi trên chân anh ở trong lòng đã cười he he rồi, trong lòng Lục Hạo xúc động quay đầu hôn một cái lên mặt của cô gái, “Buồn cười?!”

Lương Ngữ Hinh, cứ cười mãi như thế này, ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đều luôn cười.

Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, cổ họng hơi khàn, nhưng nghe vẫn thấy rất hay, cô nói: “Trước đây có một cái miếu, trong miếu có một tiểu hòa thượng.”

Lục Hạo nhìn nhìn đỉnh đầu của cô gái, ánh mặt trời xuyên vào trong, tạo thành một vòng hào quang trên ghế sofa.

Dám cười nhạo câu chuyện của anh là chuyện tầm phào? ? Lục Hạo ý thức được điểm Lương Ngữ Hinh cười, ấn ấn người vào trong lòng, “Nghiêm túc nghe! !”

Lương Ngữ Hinh trở nên nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Hạo rất hài lòng, cô gái của anh như thế này anh thấy thích nhất! !

*********************************************

Anh tiếp tục kể một câu chuyện như thế này: “Trước đây, có một cô gái nhỏ, ngoại hình thất sự rất xinh đẹp.”

“Xinh đẹp đến nhường nào? Anh đã gặp?” Trong lòng Lương Ngữ Hinh hiếu kì lại lần nữa cắt ngang lời của Lục Hạo, rốt cuộc là một cô gái nhỏ như thế nào?

Lục Hạo nghĩ ngẫm, “Ừm, rất xinh đẹp, lần đầu tiên khi anh gặp cô ấy thì cô ấy ngồi ở vị trí trống bên cạnh anh, cặp mắt to to mái tóc dài dài, lúc đó anh liền nghĩ, hóa ra thực sự có cô gái nhỏ xinh đẹp trông giống như búp bê, Ninh Tử công chúa Barbie bảo bối nhất khi còn nhỏ kia cũng không xinh đẹp bằng cô gái nhỏ này.”

Trong lòng Lương Ngữ Hinh trào lên chút cảm giác chua chua, được rồi, Lục Hạo bây giờ anh nói về cô gái khác ở trước mặt em mà còn cảm khái đến như thế này em phải làm sao đây?

Lục Hạo cười híp mắt hồi tưởng, sau đó vươn đầu đến phía trước nhìn nhìn biểu cảm của Lương Ngữ Hinh, tâm trạng thoải mái.

Lương Ngữ Hinh nghĩ đi nghĩ lại, cẩn thận hỏi: “Cô gái nhỏ thế nào? Bây giờ còn quan hệ?”

Lục Hạo cố nhịn cười, trầm giọng xuống nói: “Ừm, đương nhiên vẫn quan hệ, bọn anh rất thân.”

Suy nghĩ trong tim của Lương Ngữ Hinh, thực sự rất muốn đem Lục Hạo ở sau người tóm lấy đập một trận! Đương nhiên, cô lập tức đã bị suy nghĩ bạo lực như thế này của mình dọa sợ rồi hơn nữa phủ quyết ngay ý định này, đổi thành đem tay của mình vùi vào trong lòng bàn tay của Lục Hạo.

Lục Hạo lật tay của cô lại, năm ngón tay đan nhau, nói: “Khi bọn anh quen biết nhau anh cũng đã già rồi, 28 tuổi đang học ở trong trường đại học.”

“Tiến sĩ?”

“Ừm, hàng ngày đều ở trong phòng thí nghiệm và thư viện, có một hôm trời đổ mưa, cô gái nhỏ đó cho anh mượn một chiếc ô.”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh thật sự rất thích ức hiếp em! ! Cho rằng như thế này em cũng không biết được cô gái nhỏ đó là ai sao? Còn cô gái nhỏ rất xinh đẹp gì chứ? Anh trực tiếp khen em chẳng phải là được rồi sao! !

“Sau đó anh mời cô gái nhỏ đó ăn cơm, người ta cũng tiết kiệm lắm cơ, nói muốn đưa anh đi ăn miến xào giá cả phải chăng siêu cấp, nói thật lòng anh thật sự là chưa từng ăn qua loại đồ đó, anh vốn dĩ tưởng rằng tiểu cô nương sẽ gọi bít tết gì đó, em không biết đâu, Quản Tiểu Nhị lúc đó cả ngày đưa bạn gái đi hẹn hò đều ăn những đồ đó, anh nhìn thấy xe của nhà cô gái nhỏ đó lái đến đón cô ấy cũng là xe tốt, nhưng mà không ngờ rằng người ta lại khách sáo với anh như vậy.” Đang nói, Lục Hạo dùng cằm dụi dụi lên bờ vai của Lương Ngữ Hinh hỏi cô: “Này! Lương Tiểu Ngữ, em đã từng ăn qua loại miến xào đó chưa?”

Lương Ngữ Hinh ngoan ngoãn gật gật đầu, nghe Lục Hạo tiếp tục nói, đây là tình cảnh gặp nhau của bọn họ năm đó, hai người cùng nhau ôn tập, cùng nhau hâm nóng, dường như là mới xảy ra ngày hôm qua, mang theo hơi ấm, khiến người ta lưu luyến không rời.

“Cô gái nhỏ đó cùng anh chia một đĩa miến xào, một suất lớn lại rẻ như vậy, sau đó anh nói với cô ấy, lần sau có thể gọi thứ đắt một chút.”

Lương Ngữ Hinh nghe thấy liền bật cười khanh khách, khi đó mình bị dọa chết khiếp, bởi vì sư huynh nói muốn mời ăn cơm, người sư huynh tồn tại giống như thiên thần.

Lục Hạo vỗ vào sau gáy của Lương Ngữ Hinh một cái, “Cô gái nhỏ đó cũng chẳng biết là làm sao, trông như thể là anh sẽ ăn cô ấy vậy, nhìn cũng chẳng dám nhìn anh, lúc đi đường cũng cách anh rất xa, anh nói chuyện với cô ấy cô ấy cũng rất ít đếm xỉa đến anh!”

“Đâu có!” Lương Ngữ Hinh bất bình lên tiếng.

Lục Hạo xoa xoa vỗ về cô nói: “Sau này anh nghĩ ngẫm một chút, tướng mạo của anh cũng không dọa người mà, trông cũng không đến nỗi tệ mà, cô ấy có phải là thẹn thùng không nhỉ?”

Một câu nói trúng phoóc, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình vẫn là giả ngốc thì tốt hơn. Lục Hạo nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh lại an phận rồi, anh kề bên tai cô hỏi: “Tiểu Ngữ em nói xem, cô gái nhỏ đó khi đó có phải là đã thích anh rồi không nhỉ?”

Màu đỏ ửng, thuận theo gò má lan đến tận vành tai.

“Không… không biết…” Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, em không biết em không biết, em đâu có phải là cô gái nhỏ đó.

Quả nhiên, kiểu dối mình gạt người này vẫn rất là hữu dụng, cô lại có thể bình tĩnh nghe tiếp câu chuyện rồi.

Lục Hạo đột nhiên cười gian, “Hi hi, lần thứ hai bọn anh gặp nhau anh đã dụ dỗ cô gái nhỏ đó về nhà!”

Lương Ngữ Hinh không nhịn được, cánh tay quặt qua thụi vào trên lồng ngực của Lục Hạo,

Giống như làm nũng, Lục Hạo cảm thấy bản thân mình bị Lương Ngữ Hinh cù cho buồn từ trong đến ngoài.

“Sau đó thì sao?” Lương Ngữ Hinh hỏi.

“Sau đó? Sau đó cô gái nhỏ với anh tốt rồi!” Lục Hạo cười đắc ý, “nói với em nè, cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu, hẹn hò với anh cũng sợ bị bạn học nhìn thấy, được anh nắm tay đều sẽ đỏ mặt ngại ngùng, ra ngoài với anh cũng không đòi túi xách và quà tặng đắt tiền, anh nói muốn tặng quà cho cô ấy, cô ấy liền đưa anh đi đến hiệu sách, muốn anh mua sách cho cô ấy, vào lúc đó anh thật sự cảm thấy cô ấy đặc biệt đáng yêu!”

Lương Ngữ Hinh nhớ lại quãng thời gian đó, bầu trời đều là một màu hồng phấn, vô ưu vô lo, mỗi một ngày mở mắt ra và nhắm mắt lại, đều chỉ có nhớ đến một mình Lục Hạo.

Lục Hạo nắm chặt tay cô nói: “Nói ra thì thật sự là xấu hổ, khi đó anh là lần đầu tiên yêu đương, cũng không hiểu gì, bị Quản Tiểu Nhị cười nhạo mấy lần, cậu ta nói anh là xử nam cao tuổi!”

Điều này thì Lương Ngữ Hinh lần đầu tiên được biết, tưởng tượng dáng vẻ của Lục Hạo bị cười nhạo trông như thế nào, không nhịn được liền bật cười.

“Cười? !” Lục Hạo nheo mắt lại.

“Không cười không cười!” Lương Ngữ Hinh cuống quýt thu lại nụ cười nghiêm mặt lại.

“Cô gái nhỏ người ta cũng không cười anh! Lần đầu tiên bị anh đè ở trên giường còn xấu hổ đó!” Lục Hạo nhướn mày nói, quả như dự đoán nhìn thấy Lương Ngữ Hinh quay đầu không dám nhìn anh.

“Nhảy, nhảy qua đoạn này!”

“Không được! Cứ muốn nói cho em nghe! !” Lục Hạo cũng trở nên nghịch ngợm, duỗi tay ra xoa trên người Lương Ngữ Hinh, nói: “Ừm, chỗ này của em nhỏ giống như của cô gái nhỏ đó, ồ, cô gái nhỏ đó sợ buồn ở chỗ này em có sợ không? Á? Lương Ngữ Hinh chỗ này của em có một nốt ruồi à? Cô gái nhỏ cũng có đó! !”

Lương Ngữ Hinh bị cù cười sằng sặc, đánh bàn tay muốn gỡ áo cô của Lục Hạo ra.

Hai người cười đùa một trận ở trên giường, Lục Hạo vuốt thẳng mái tóc dài cho Lương Ngữ Hinh, “Lương Tiểu Ngữ, sau đó anh đã làm mất cô gái nhỏ đó rồi.”

Thâm tình thế này, trong mắt có mang sự buồn khổ.

Lương Ngữ Hinh ngừng cười, mềm nhũn dựa vào trong lòng người đàn ông.

“Anh bắt cô ấy đợi anh nửa năm, anh có một công trình thí nghiệm trong phòng ở nước ngoài, cô gái nhỏ rất hiểu chuyện cô ấy nói sẽ đợi anh, nhưng mà đợi đến khi anh quay về, đã chẳng thấy cô ấy đâu nữa.”

Lương Ngữ Hinh nhớ đến hôm đó, Lục Hạo dắt tay cô đi ăn kem, đường phố nhộn nhịp tấp nập, anh nói: “Tiểu Ngữ, đợi anh.”

Sau đó, cô gật đầu, kèm theo nụ cười.

**********************************************

Lục Hạo nói: “Lương Tiểu Ngữ, bây giờ câu chuyện này bước vào gian đoạn đau buồn, em phải vững vàng không được khóc.”

Lương Ngữ Hinh ngước mặt lên, nâng khuôn mặt của Lục Hạo hôn lên trên cằm của anh.

“Anh ở nước ngoài đột nhiên mất liên lạc với cô gái nhỏ này, khi mà một tuần lễ cô ấy chẳng gọi điện thoại cho anh, anh đã lo lắng, muốn quay về nhưng lại vì công trình đang đến thời gian then chốt, anh cho rằng cô gái nhỏ tức giận giận dỗi với anh, em có biết 5 năm sau này của mình anh đã hối hận biết bao nhiêu không? Sau này anh thật sự cảm thấy mình là kẻ ngốc nghếch, cô gái nhỏ của anh tốt như vậy, vì sao có thể lại giận dỗi với anh chứ? Cô ấy nói đợi anh thì nhất định sẽ đợi anh!”

“Anh, quay về đã tìm cô ấy?” Lương Ngữ Hinh run run giọng hỏi Lục Hạo.

“Đương nhiên! Tìm rồi, lật tung một lượt thành Bắc Kinh, nhưng không tìm được, gia đình cô ấy tan vỡ rồi…” Lục Hạo nói, “Bố cô ấy thay đối tác làm ăn bảo đảm khoản nợ lớn, nhưng mà sau này đối tác chạy mất, bố cô ấy lấy công ty và đất đai để gán nợ, cô gái nhỏ trong một đêm đã từ công chúa nhỏ biến thành cô bé lọ lem.”

Lương Ngữ Hinh lúc này thật sự cảm thấy duyên phận chính là thứ đã được trú định sẵn trong số mệnh, bọn họ khi đó chia lìa nhau, mỗi người nếm trải một cuộc sống khác nhau, bây giờ trùng phùng, giữ chặt lấy nhau.

“Gia đình cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy anh thấy hơi tức giận vì cô ấy không nói cho anh biết, đợi đến sau này khi anh làm thế nào cũng chẳng thể tìm được người thì đến tức giận cũng không nỡ nữa, sợ hãi rằng cô ấy một mình không có ai chăm sóc thì phải sống như thế nào? Không có anh ở bên cạnh chuyện lớn như vậy cô ấy phải làm thế nào? Anh đến trường học đi tìm tư liệu của cô ấy, chẳng có gì cả, cô ấy đã thôi học rồi, trước đây anh chỉ cần xung quanh có bọn Hạo Tử, Quản Tử ở bên cạnh thì cảm thấy bản thân mình không có gì là không thể làm được, nhưng mà vào lúc đó thật sự cảm thấy, anh chẳng cần gì nữa cả, đem tiểu cô nương đó quay về là được rồi.”

Lương Ngữ Hinh thường thường không dám nghĩ nhưng lại vẫn cứ nghĩ đến, năm đó Lục Hạo đã sống như thế nào? Anh có hận đến chết việc cô không từ mà biệt không? Hôm nay nghe thấy rồi, hóa ra, anh muốn đem cô quay về.

Thỏa mãn rồi, mình vẫn luôn yêu người đàn ông này trong suốt mấy năm nay, thỏa mãn rồi.