Viên Mãn

Chương 37: Cô gái đơn thân là ngọc quý

Đồng chí Lâm Tịch mánh khóe thông thiên bao chùm quanh khắp cả thành Bắc Kinh, đương nhiên có thể biết được gia đình nhà Lục Tiểu Hạo khi nào quay về ngay từ đầu, về như thế nào, thế là, dắt tay ông nội của cậu cháu ngoan mặt tươi cười rạng rỡ vui mừng đi đến sân bay.

Lục Hạo ở trên máy bay nói thì thầm với Lương Ngữ Hinh, “Chuẩn bị tâm lý xem làm thế nào? Mẹ anh nhất định đã đến rồi.”

Hiểu mẹ chẳng ai bằng con được, đương nhiên, hiểu con cũng chẳng ai bằng mẹ.

Lương Ngữ Hinh vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ được Lục Hạo nhắc nhở, thì càng bối rối hơn, nhìn ngó xung quanh muốn đổi chỗ ngồi không muốn ngồi cùng với người đàn ông luôn thích ức hiếp cô này.

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử đung đưa chiếc chân nhỏ đang thích thú vui mừng ăn thịt bò khô, tuy có hơi cay nhưng cậu cố ăn được, thịt vụn vụn đầy trong miệng, chiếc miệng nhỏ đỏ ửng nói với Lương Ngữ Hinh: “Mẹ ơi, mẹ với bố vì sao có nhiều chuyện nói thì thầm như vậy? Tiểu Mễ biết con sắp đi Bắc Kinh chơi cũng đã khóc, lúc chúng ta về nhà có thể mua quà cho Tiểu Mễ không?”

Lục Hạo cười ôm con trai đến uống nước, “Đương nhiên có thể, mua chocolate có được không? Con trai đều tặng cái này cho bạn gái.”

Nói đến bạn gái, Lương Ngữ Hinh và Hạo Tử đồng thời đỏ hồng mặt.

Thời bọn họ học đại học, chưa chín chắn giống nhau, Lục Hạo dưới ánh đèn đường chẳng sáng sủa gì cho cam đã nói: “Lương Ngữ Hinh, có muốn làm bạn gái của anh không?”

Vào lúc đó, cô nắm chặt lòng bàn tay, trái tim đập thình thịch thình thịch rất dữ dội, yêu đương cùng với sư huynh, có bị giết người thủ tiêu không?

Lục Hạo không hiểu rõ lắm tâm tư trong lòng của cô nữ sinh nhỏ, anh chau mày, mình không tốt sao? Cô gái này rốt cuộc đang cân nhắc điều gì! !

Lương Ngữ Hinh đang tốc độ vận hành đầu óc, vào lúc này nên nói điều gì? Trời ơi, lần đầu tiên mình được người ta tỏ tình, hơn nữa, là người mà mình thích.

Lục Hạo không có sự nhẫn nại đó, anh phát huy năng lực hành động số một của phòng thực nghiệm, một tay giữ lấy tiểu nha đầu ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của cô, mút hút.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy đầu óc của mình ong một tiếng chẳng hề biết gì nữa, hơn nữa, môi của sư huynh, cũng rất mềm đó!

Cứ như thế này, bọn họ ở bên nhau, Lục Hạo sẽ ở trường học đợi cô tan học, tan học rồi, cùng nhau đi làm một số việc các cặp tình nhân nên làm, có một lần, anh cùng với giáo viên hướng dẫn đi vào phòng học của Lương Ngữ Hinh, toàn phòng hét lên, các nữ sinh bắt đầu vội vàng lấy gương hoặc son môi từ trong túi xách tay ra, Lương Ngữ Hinh ngẩn ra đứng ở đó, bởi vì cô nhìn thấy mắt của Lục Hạo xuyên qua đám người, đang tìm kiếm bóng dáng của cô.

Trong trái tim, thấy ngọt ngào, nở nụ cười, cười với anh.

Cẩn trọng dè chừng, giữ thật kín trong lòng, không để người khác biết, không chia sẻ với người khác, anh chính là của em.

***************************************

Khi máy bay hạ cánh, Hạo Tử đã ngủ say rồi, mềm mại rúc vào trong lòng của mẹ, giống như chú heo con há miệng ra, bàn tay nhỏ lưu luyến trên ngực của mẹ, đây là thói quen bẩm sinh lúc còn nhỏ để lại.

Lương Ngữ Hinh dùng chiếc chăn nhỏ cuốn lấy con trai không để gió lạnh của Bắc Kinh thổi đến bảo bối nhỏ của cô, cùng Lục Hạo xuống máy bay.

Thực sự đứng ở trên mảnh đất này, trái tim của cô nặng tựa nghìn vạn cân, nhưng một giây sau đó, còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị đội diễu hành trước mắt dọa cho chết khiếp rồi.

Một dàn xe đen, trước sau còn có mấy chiếc xe cảnh sát đi theo, quân nhân có súng đứng nghiêm bảo vệ mắt không hề liếc ngang một cái, trước xe có hai người đứng, một người cô đã gặp qua, là mẹ của Lục Hạo, còn một người, rất rõ ràng, là bố của Lục Hạo, bọn họ trông rất giống nhau.

Lục Hạo nói: “Đi thôi, con dâu cuối cùng cũng sẽ phải gặp bố mẹ chồng.”

Lương Ngữ Hinh thực sự rất muốn đá cho người đàn ông này một cái thật hung dữ, Lục Hạo chẳng phải anh nói sẽ cho em thời gian sao! !

Lục Hạo cười ôm lấy cô, “Lương Ngữ Hinh, em chậm quá, cho nên anh đến giúp em.”

Lương Ngữ Hinh không hiểu đây là ý nghĩa gì, nhưng cô không vui, như thế này không tốt, em, là tội nhân.

Thật sự là rất chậm chạp phát giác, Lương Ngữ Hinh kinh ngạc trợn to mắt lên nhìn Lục Hạo, tràn đầy sự nghi vấn, Lục Hạo biết cô muốn hỏi gì, ừm một tiếng, “Chính là như em nhìn thấy thế này.”

Bây giờ thì Lương Ngữ Hinh càng không muốn gặp phụ huynh nữa, cô cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có sung túc, nhưng kiểu đội diễu hành trước mắt này, thật sự không phải là thứ cô có thể tưởng tượng được.

Lâm Tịch nhìn thấy cái cục trong lòng Lương Ngữ Hinh kia, thoắt cái cười híp hết cả mắt, gắng sức véo tay của ông xã, biểu thị: Ông lão anh nói chút gì đi! !

Bố của Lục Hạo đồng chí Lục Quang Vinh quay đầu rất nghiêm túc nhìn Lâm Tịch một cái, đồng chí Lâm Tịch lập tức liền thả lỏng tay ra, sau đó Lục Hạo đi đên, gọi một tiếng bố.

Đây chính là chuỗi quan hệ dây truyền, từ đây có thể nhìn ra người lớn nhất của Lục gia vẫn là đồng chí Lục Quang Vinh.

Lương Ngữ Hinh đứng ở phía sau không biết nên làm như thế nào, lúc này rốt cuộc đã biết được chỗ tốt của việc không thể nói chuyện, ừm, ít nhất thì không cần khổ não nghĩ xem vào lúc thế này nên nói những gì, là gọi là chú hay là phải gọi là gì?

Lâm Tịch là người hấp tấp, không có cùng một phong cách xử lý công việc giống ông lão nhà mình, bước đến như một mũi tên đem gỡ chiếc chăn ra chằm chú nhìn vào khuôn mặt béo của cháu ngoan nhìn đi nhìn lại nhìn thế nào cũng chẳng thấy chán.

Đồng chí Lục Quang Vinh trong lòng cực kì khó chịu, bà lão à, bà cũng không đem cháu ngoan đến cho tôi ngắm xem, đến bây giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy lần nào đó! !

Nhưng trên mặt thì vẫn bình tĩnh, vỗ vỗ vào vai của con trai nói: “Trong nhà chuẩn bị xong phòng rồi, quay về ở chứ.”

Lương Ngữ Hinh nhìn khuôn mặt nghiêng của Lục Hạo, chỉ thấy anh lắc đầu, “Không đâu, chúng con phải đi đến một nơi.”

Cùng một lúc, mặt của Lục Quang Vinh và đồng chí Lâm Tịch đều không che giấu nổi sự mất mát, Lục Hạo tiếp tục nói một câu: “Bố mẹ giúp bọn con trông con trai con hai ngày.”

Đồng chí Lục Quang Vinh gần như sắp không nhịn được mà nở nụ cười rồi.

Lâm Tịch thì rất thuận tay ôm cháu ngoan từ trong tay Lương Ngữ Hinh lại, cân đo một chút, cảm thấy nhiều thịt rất vui vẻ.

Chiếc chăn nhỏ đắp trên mặt của Hạo Tử, Lục Quang Vinh mỏi mắt chờ trông cũng chưa nhìn thấy mặt của cháu ngoan, nhìn bộ dạng yêu thương đó của bà vợ, trên mặt cũng hơi hé nụ cười rồi.

“Đi sớm về sớm, ở nhà luôn luôn tốt hơn bên ngoài.” Đồng chí Lục Quang Vinh dặn dò.

Mà đồng chí Lâm Tịch khi ở thành phố L tràn đầy có khí thế, hôm nay từ đầu chí cuối không nói một câu nào, sau đó Lương Ngữ Hinh cảm thấy kì quái liền hỏi qua, Lục Hạo khi đó cười nói, “Mẹ anh trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bố anh.”

**************************************

Để lại một chiếc xe cho con trai và con dâu tương lai, những chiếc xe đen khác và xe cảnh sát đều rời đi rồi, Lục Hạo dắt tay của Lương Ngữ Hinh, đi, chúng ta xuất phát.

Lương Ngữ Hinh không ngờ rằng sẽ lại đến chỗ này, cô cũng không ngờ rằng Lục Hạo có thể biết được chỗ này.

Hai chân đều run rẩy, không có Lục Hạo dìu đỡ căn bản là đã đi không nổi nữa, bọn họ lên núi, chiếc hộp nhỏ ban đầu biến thành một ngôi mộ rất lớn, bia mộ là mới khắc, sơn đỏ tươi sáng, giống như là đèn đỏ lấp lóe trên xe cứu thương hôm đó.

“Tiểu Ngữ, nào, dập đầu.” Lục Hạo quỳ xuống trước, chờ đợi Lương Ngữ Hinh.

Lương Ngữ Hinh ngồi bệt lên đất, phiến đá lớn lạnh lẽo lạnh thấu xương, trái tim của cô dường như cửa sổ để ngỏ, bị đông cứng đến mức máu không thể lưu thông được.

Lục Hạo dập đầu ba cái, “Tiểu Ngữ, nào, vái chào bố mẹ.”

Ở trong lòng nỗi sợ hãi lớn hơn nhiều so với bi thương, Lục Hạo biết rồi, làm thế nào, anh ấy biết rồi, có phải là mình sắp chẳng còn lại gì không?”

Cô sợ hãi nhìn sang Lục Hạo, đây chính là quà sinh nhật của em sao? Lục Hạo 6 năm trước chúng ta đã từng sai rồi phải không?

Mắt của Lục Hạo, tràn ngập sự khích lệ, Lương Ngữ Hinh, đây là một rào cản, vượt qua đi, thì mọi thứ khác đều sẽ vượt qua được.

Trên bia mộ còn có ảnh, ảnh của bố mẹ, bọn họ trẻ tuổi như vậy, lại nằm ở đây, lòng Lương Ngữ Hinh đầy chua xót, không có ai biết được mấy năm này cô vượt qua thế nào, không có ai biết được khi đó cô rời khỏi Bắc Kinh đã sống tiếp được như thế nào, không có ai biết được buổi tối hôm đó, một đêm giống như cơn ác mộng đó.

“Tiểu Ngữ, xảy ra sự việc gì, có lời gì, phải nói ra anh mới biết được, anh có thể biết được chỉ có bao nhiêu đây, em có muốn tự mình nói cho anh không?” Lục Hạo đi đến ôm cô gái lên chân của mình, “Mặt đất lạnh, gió cũng lớn, nếu như em khóc rồi mặt sẽ bị nẻ.”

Lục Hạo cảm thấy, đây chẳng phải là chuyện lớn gì, chuyện có lớn hơn nữa, chỉ cần Lương Ngữ Hinh em nói ra, anh đều có thể giúp em xử lý.

Lương Ngữ Hinh bò dậy khỏi chân của Lục Hạo, bò đến ôm thật chặt tấm bia mộ phía trước, ôm lấy bố mẹ, con đến thăm hai ngươi đây, bố, mẹ, hai người khỏe không? Con rất nhớ hai người.

Khuôn mặt nhỏ nhẵn mịn, thời gian 6 năm qua không để lại chút xíu vết tích nào trên mặt của cô, dường như vẫn là cô khi đó, nhưng khi gặp được cô ở trong tiệm hoa hôm đó Lục Hạo đã biết, ánh mắt cô thay đổi rồi, một con người phải trải qua sự việc gì, mới có thể có ánh mắt như vậy, phải trải qua nỗi đau thương như thế nào, mới có thể mất đi cả bản năng nói chuyện.

Lục Hạo nói khóc rồi sẽ làm nẻ mặt, Lương Ngữ Hinh thật sự đã không khóc, cô đem trán kề lên trên bức ảnh, sáng sớm hôm đó, cô đã chết đi một lần rồi, nước mắt, không cần tiền rất rẻ tiền, không thể khóc, mình không xứng.

Nhìn thấy Lương Ngữ Hinh như thế này, trái tim của Lục Hạo trước nay chưa từng đau đơn như thế này, anh ngồi xổm xuống trước mặt Lương Ngữ Hinh, quay lưng vào cô nói: “Tiểu Ngữ, về nhà thôi, leo lên đi.”

Lương Ngữ Hinh liền trở nên đờ đẫn, leo lên lưng của Lục Hạo, lưng rất rộng, mang theo sự rắn chắc, Lục Hạo nói: Lần sau chúng ta lại đến.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy mắt đau khô rát, cô áp môi lên bên cổ của Lục Hạo, cảm nhận được động mạch của sinh mệnh sống, được Lục Hạo cõng cô từng bước từng bước xuống núi.

Lục Hạo đặt cô lên xe, thu tay của Lương Ngữ Hinh vào trong lòng ấm áp của anh, bàn tay nhỏ lạnh băng, không có chút xíu hơi ấm, Lương Ngữ Hinh, em sợ hãi rồi phải không, anh xin lỗi, nhưng mà, đây là cách giải quyết nhanh nhất.