Viên Kẹo Nhỏ

Chương 13: Kẹo đường bị nguy hiểm

Tề Thịnh đương nhiên sẽ không cho rằng Đường Thu cố gắng vào được bệnh viện chỉ để xem thân thể của mình ra sao. Cho nên, tuy rằng hắn thật sự mệt muốn chết, nhưng vẫn giả vờ ngủ, yên lặng chú ý nhất cử nhất động của cậu. Vốn hắn đã quyết định, chỉ cần quan sát cậu là được rồi, cho dù Đường Thu muốn làm gì, hắn sẽ không ngăn cản, càng không có lập trường gì để ngăn cản cậu. Nhưng khi Đường Thu biết mất khỏi tầm mắt của hắn, thân thể vẫn phản ứng nhanh hơn ý thức.

Đường Thu xoay người, ánh mắt khẽ dời đến chỗ Tề Thịnh, trưng ra vẻ mặt làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận: “Không có gì, tôi chỉ muốn thử xem có thể biến về hay không. . . . . .”

Tề Thịnh đứng dậy đi đến trước mặt cậu, thân người thoáng cúi xuống, đưa mắt nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt trong suốt dưới ánh trăng nhuộm vẻ dịu dàng mà yên ả. Nhưng Đường Thu lại bắt đầu chẳng rõ tại sao, trái tim bỗng trống rỗng, ấp úng nói: “Tôi nghĩ. . . . . . Thử cho tôi ăn bản thân mình luôn, giống như lần trước anh ăn tôi vậy.”

Tề Thịnh vẫn nhìn cậu, “Nếu không thể biến về thì sao?”

“Sẽ không đâu.” Đường Thu vô cùng chắc chắn, dường như đã thầm chuẩn bị kế hoạch này từ lâu: “Anh còn nhớ không? Từ sau lần trước anh ăn tôi, tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó của anh đã lưu lại trên người tôi, khiến cho tôi vô cùng nhung nhớ. . . . . . Muốn ôm anh, thậm chí còn muốn tiến vào trong thân thể của anh. Khi dán chặt vào người anh, cũng luôn có một loại cảm giác rất đặc biệt, quả thực y như trúng độc vậy.” Đường Thu mặt không đỏ tim không đập nhanh, vô cùng đứng đắn nói xong, hoàn toàn không chú ý đến bởi vì lời mình nói mà gương mặt của Tề Thịnh dần dần đông cứng. Sau khi nói xong, lại quay đầu liếc mắt nhìn chính mình nằm trên giường bệnh một cái, “Khi vừa nhìn thấy “cậu ấy”, tôi cũng có cảm giác đó.”

Làm diễn viên suốt một thời gian dài khiến cho từng chữ Đường Thu nói đều có một loại mê hoặc kì lạ. Nhưng mà, cũng chính bởi vì như thế, muốn Tề Thịnh trưng ra vẻ mặt không chút thay đổi, bình tĩnh hòa nhã nghe xong những lời này. . . . . . Thật sự là quá dày vò.

Thấy Tề Thịnh mãi mà không lên tiếng, Đường Thu nghĩ rằng đối phương không tin mình, vì thế lại vội vàng nói: “Thật ra, gần đây tôi mới nhớ ra. . . . . . Trước kia có thể cũng từng xảy ra loại chuyện này.”

“Sao?” Tề Thịnh dần dần bình phục, rốt cuộc cũng trở về trạng thái bình thường.

“Là chuyện nhiều năm trước. Khi đó cô nhi viện rất nghèo, một lần nọ có một chú giàu có đưa đến mấy giỏ táo, nhưng viện trưởng nói mỗi ngày một người chỉ được ăn một trái thôi. Ăn xong trái táo được phát, tôi cuối cùng đã lén chạy đến cửa sổ phòng viện trưởng mà đếm mấy trái táo kia, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy. Sau đó, có mấy ngày. . . . . . giống y như đang nằm mơ vậy, có đôi khi tôi là chính mình, có đôi khi lại nằm trong một cái giỏ, bên cạnh có rất nhiều rất nhiều táo. Mãi cho đến khi ăn hết giỏ táo kia, loại cảm giác đó mới biến mất.” Đường Thu vừa nói vừa ngượng ngùng cười: “Tôi còn tưởng là bản thân quá tham ăn cho nên ảo giác mới xuất hiện, hiện giờ nghĩ lại, chắc là không phải ảo giác đâu.”

Tề Thịnh trầm mặc nghe, mày nhíu lại thật chặt. Chẳng lẽ, Đường Thu có thể chất đặc biệt gì sao? Mới khiến cho loại chuyện này xảy ra nhiều lần?

Đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Khi Tề Thịnh nhíu mày suy tư, Đường Thu vẫn mang đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, quả thực giống như chú cún con đang chờ chủ nhân cho phép. Tề Thịnh nhìn thấy liền lập tức mềm lòng.

“Tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng cậu.”

“Được.”

“Có chuyện gì bất thường thì gọi tôi ngay.”

“Được.”

“. . . . . . Đừng cậy mạnh.”

“. . . . . . Được.”

Hai người đã quen rồi nên cũng không ý thức được đoạn đối thoại này có gì không thích hợp, ngay cả Đường Thu cũng không nghĩ đến việc vì sao chuyện cậu muốn làm lại phải được Tề Thịnh cho phép. Thói quen ỷ lại và được ỷ lại này có lẽ đã hình thành một cách thầm lặng, thế cho nên khi Đường Thu không mở khớp hàm của “mình” ra được, phản ứng đầu tiên chính là xoay người nhìn Tề Thịnh đứng cạnh mà xin giúp đỡ.

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”

Tề Thịnh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Đường Thu, nhẹ nhàng đặt viên kẹo nhỏ kia vào miệng cậu. Nhẹ buông tay ra, miệng liền tự nhiên khép lại. Tề Thịnh vẫn không nhúc nhích đứng bên giường, nhìn gương mặt dù đang hôn mê vẫn xinh đẹp nhưng thiếu sức sống của Đường Thu. Hoặc là nói, tầm mắt của hắn vẫn tập trung ở hai cánh môi tái nhợt kia.

Tuy rằng gương mặt buồn tao vẫn chẳng để lộ nhiều cảm xúc lắm, nhưng hắn hiển nhiên có chút âu lo. Bởi vì không quá hai phút sau, hắn đã ngồi xuống, dán bên môi Đường Thu thấp giọng hỏi: “Thế nào?”

“Rất ổn, chỉ có mùi thuốc khử trùng nồng quá.” Đường Thu cười hì hì tự chê bản thân mình, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.

Cả buổi tối Tề Thịnh đều ở bên giường Đường Thu, câu được câu chăng nói chuyện với cậu. Giữa buổi hắn cảm thấy Đường Thu có chút buồn ngủ nên mới dừng lại, đứng dậy đi ra ngoài hút một điếu thuốc. Từ sau khi Đường Thu vào ở nhà hắn, hắn liền cố cai thuốc, vì vậy mà mùi thuốc lá thế mà lại khiến hắn cảm thấy có chút xa lạ.

Có điều không hút được mấy hơi, hắn đã dụi tắt đầu thuốc, trở về trong phòng khẽ thấp giọng đánh thức Đường Thu đang mơ màng.

May mắn là tính tình Đường Thu khá dễ chịu, một chút cũng không tức giận vì bị đánh thức, dù bị Tề Thịnh cứ đánh thức tới lui rất nhiều lần cũng không nổi nóng. Tề Thịnh đương nhiên biết bản thân mình có chút ích kỷ, nhưng hắn vẫn không thể nào để Đường Thu ngủ say — hắn không dám.

Đối với Tề Thịnh, đêm nay chính là đêm dài nhất từ khi hắn sinh ra đến nay.

Hy vọng nghe thấy Đường Thu trả lời, có lẽ cũng hi vọng cậu không trả lời; hy vọng thân thể trước mặt có thay đổi, có lẽ cũng sợ hãi cậu có thay đổi gì. Tâm tình phức tạp nhường ấy vẫn cứ kéo dài mãi đến khi ánh mặt trời sáng rỡ, tiếng gõ cửa của y tá truyền đến mới chấm dứt.

Tề Thịnh đứng dậy, khẽ nắm cằm Đường Thu, nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu sang một bên. Một viên kẹo đường nho nhỏ nhanh chóng lăn ra khỏi miệng Đường Thu.

Ánh mắt lạnh lùng của Tề Thịnh giờ phút này mới hiện lên chút dịu dàng.

Cô y tá vẫn như bình thường làm vệ sinh răng miệng, đo nhiệt độ cơ thể linh tinh xong liền rời khỏi. Nhưng lâu thật là lâu, Đường Thu vẫn chỉ buồn bã trốn trong túi Tề Thịnh, chẳng muốn lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Tề Thịnh mạnh mẽ lấy cậu ra, đặt trong lòng bàn tay, kiểm tra cẩn thận một phen. May mắn, ngoại trừ tinh thần không ổn, nhìn sơ qua viên kẹo đường tròn xoe này cũng không có chuyện gì, ngay cả kích cỡ cũng không hề nhỏ lại.

“Vì sao không giống như lần trước?” Đường Thu cau mày, ỉu xìu nói.

Tề Thịnh nghĩ ngợi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve an ủi cậu một chút: “Lần trước không phải cậu đã nói là hút tinh khí của tôi sao? Có lẽ muốn hòa tan cậu cần có điều kiện, chẳng hạn như là, hút của đối phương một ít sức lực, hoặc là sức sống? Hiện giờ thân thể của cậu rất yếu ớt, khó có thể đủ điều kiện cho cậu hoàn thành quá trình này. Đợi thêm một thời gian đi, chờ thân thể của cậu khỏe một chút. Có lẽ bác sĩ cũng sẽ nghĩ ra cách khác. . . . . . Đừng gấp gáp.”

Đường Thu trầm mặc một lát, vẫn có chút để ý: “Cũng có thể là thời gian tôi ở đó còn chưa đủ. . . . . . Nếu có thể kiên trì đến khi hòa tan thì tốt rồi. . . . . .”

“Như vậy rất lỗ mãng.” Có lẽ là vì đã một đêm không chợp mắt, cũng có lẽ là vì hút khá nhiều thuốc lá, ngữ khí của Tề Thịnh hiếm khi có chút nôn nóng và nghiêm khắc: “Lỡ như giả thiết của cậu không đúng, nếu cậu biến mất thì sẽ thật sự không còn con người tên Đường Thu này nữa.”

Đường Thu không phản bác hắn nữa, mà chỉ tỏ vẻ thoái nhượng, bất đắc dĩ cười cười, đúng lúc ngừng hẳn đề tài này lại. Nhưng vẻ mặt đăm chiêu của cậu lại cho thấy trong lòng vẫn không hề từ bỏ, đây chỉ là thỏa hiệp tạm thời mà thôi.

Bởi vì nhìn Tề Thịnh có chút tức giận, cho nên vừa nói chuyện xong, Đường Thu liền rất thức thời trốn vào trong túi hắn, hơn nữa cũng dự định ban ngày sẽ không đi ra trêu chọc hắn nữa. Nhưng không được bao lâu, cậu lại bị Tề Thịnh lấy ra.

. . . . . . . . . . . . Chẳng lẽ còn phải tiếp tục bị mắng hay sao? Đường Thu có chút buồn rầu cúi đầu nghĩ ngợi.

Có điều rất nhanh cậu liền phát hiện mình đã đoán sai. Bởi vì Tề Thịnh cũng chẳng nói lời nào, mà chỉ cầm cậu lên trước mắt mình. Sau đó, hơi thở mang mùi thuốc lá phả vào mặt cậu, trong nháy mắt cậu suýt không nhịn được nữa thì đầu lưỡi ấm áp mà ẩm ướt đảo nhẹ qua miệng cậu, cái mũi và đôi mắt, cuối cùng còn liếm liếm lông mi của cậu.

“Ưm. . . . . .” Đường Thu vừa hoảng sợ vừa thẹn thùng, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, hành động này khiến cậu cực kỳ thoải mái.

Tề Thịnh lại hôn hôn cậu, sau đó đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của cậu mà vô cùng chính trực cho cậu một ánh mắt “Không có ý gì khác, chỉ muốn bổ bổ cho cậu thôi”.

. . . . . . Vì vậy Đường Thu không phản đối.

Ngày hôm sau, ngoại trừ trầm mặc hơn bình thường thì Tề Thịnh cũng không có điểm gì khác. Có điều trong lúc xử lý tài liệu, hắn đều luôn vô cùng thuận tay mà lấy viên kẹo nhỏ kia từ trong túi ra, liếm rồi lại liếm. Thậm chí lúc bị một cô y tá trẻ vào thay thuốc nhìn thấy, hắn cũng không chút kích động, thẳng thắn tự nhiên mà ngậm Đường Thu vào miệng.

Buổi tối Hà quản lý vẫn trở về nhà như cũ, vì thế, Tề Thịnh bắt đầu an tâm nghiệm thu thành quả: “Có thể biến thành hình người không?”

Đường Thu bị liếm cả một ngày tức giận xoay mông về phía hắn, miệng nói “có thể” nhưng chẳng hề có ý muốn biến thành hình người trần trụi đối diện với Tề Thịnh.

“Tôi nghĩ là. . . . . . Có lẽ “tinh khí” trong người cậu càng nhiều, sức lực cần mượn từ thân thể kia càng ít, hy vọng thành công cũng càng lớn.” Tề Thịnh nửa nằm trên sô pha, rất lô gic nói với cậu.

“Thật sao?” Đường Thu hơi bị dụ dỗ một chút, quay đầu nhìn hắn một lát, bắt đầu xoắn xuýt: “Nếu không. . . . . . đêm nay anh lại ăn tôi như lần trước đi?”

“Không được.” Tề Thịnh phản đối, “Không phải lần nào cũng được may mắn như lần trước, tôi lo lắng mình sẽ nuốt mất cậu.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Cậu có thể thử biến thành người, đứng bên cạnh tôi.” Tề Thịnh dừng một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Chỉ cầu tôi có thể chạm vào viên kẹo là được rồi.”

“. . . . . . . . . . . . Ừm.”

Đường Thu hốt hoảng suốt cả ngày hôm nay cũng không hề tự hỏi đến chuyện vì sao chỉ có hôn lưỡi mới có thể chạm đến viên kẹo trong miệng cậu, hơn nữa, bởi vì đã nhiều ngày chưa bổ sung “dương khí”, thân thể suy yếu, nên khi cậu vừa mới biến thành người liền “ba” một tiếng dán lên người Tề Thịnh.

Thân thể cậu liền cảm thấy thỏa mãn, Tề Thịnh cũng thật tự nhiên mà đặt tay lên eo cậu, nhẹ giọng nói với cậu: “Ngủ đi, sẽ khỏe hơn.”

Có lẽ là mấy ngày nay suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh, Đường Thu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mãi đến khi xác nhận cậu thực sự ngủ rồi, Tề Thịnh mới xoay cậu về hướng mình, trán đối trán, má kề má, môi kề môi, nhẹ nhàng hôn cậu.

Nhưng mà, sự tình cũng không phát triển theo hướng mà Đường Thu và Tề Thịnh kỳ vọng, ngược lại còn không hề báo trước mà chuyển biến xấu.

Từ sau đêm đó, Đường Thu nằm trên giường bệnh đột nhiên dần trở nên suy yếu. Cho dù nhìn bên ngoài không có gì khác biệt nhưng các chỉ số từ dụng cụ giám sát đều xấu đi, huyết áp giảm xuống, lượng bạch cầu giảm xuống, tốc độ tim đập nhanh hơn, hít thở nhanh hơn. . . . . . Cho dù là kết quả xét nghiệm máu hay chụp X-quang đều thể hiện, các bộ phận trong cơ thể Đường Thu đã dần dần suy kiệt.

Ông chú quản lý vì thế mà lòng dạ rối bời, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tề Thịnh mỗi lần tránh ở hành lang càng ngày càng tồi tệ, ông cũng không nói được lời trách cứ nào. Suy cho cùng, Tề Thịnh chăm sóc Đường Thu thế nào ông đều nhìn thấy hết, ngay cả y tá chuyên nghiệp cũng chẳng thể so sánh được, ông dù thế nào cũng chẳng thể giận chó đánh mèo. Nhưng thời gian bệnh tình của Đường Thu chuyển biến xấu thật quá trùng hợp, quả thực giống như kiếp trước Tề Thịnh và Đường Thu có thù oán với nhau vậy.

Các bác sĩ uy tín đến từ khắp nơi tuy chưa đến mức hoảng loạn nhưng đã dùng hết cách, cũng chỉ đành bó tay.

Có lẽ chỉ mình Đường Thu mới biết rõ lý do. . . . . . Mấy ngày nay, cậu cảm thấy mình đang dần lớn lên, giống như đang ép buộc, hút đi sinh mệnh của người khác, chầm chậm lớn lên mà không gây chú ý cho người khác.

Đường Thu cũng không nói chuyện này với Tề Thịnh, bởi vì tơ máu trong mắt Tề Thịnh đã quá nhiều rồi. Quan trọng hơn là, cậu không muốn làm một thần tượng vừa gian xảo vừa tồi tệ nữa, bởi vì đối phương là fan của mình mà cứ trắng trợn sai khiến người ta. Lúc này đây, cậu phải tự mình cứu lấy bản thân, dù có thành công hay không đều sẽ chấp nhận số phận.

Vào ngày bệnh viện rốt cuộc cũng ra thông báo bệnh tình nguy kịch của Đường Thu, cậu quyết định thực hiện kế hoạch của mình một lần nữa.

Có điều lần này, quyết tâm của cậu rất lớn, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được, cho dù là Tề Thịnh cũng không thể.

Vậy nên, khi Tề Thịnh đã vài ngày không chợp mắt đối diện với Đường Thu tự giác biến thành hình người, còn chủ động ôm lấy hắn, nghe cậu nói “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng nữa”, Tề Thịnh tựa như bị mê hoặc mà nặng nề ngủ say.

Vì thế, khi Tề Thịnh bừng tỉnh khỏi ác mộng lúc nửa đêm, hắn phát hiện mình hoàn toàn không tìm thấy Đường Thu.

Hiểu biết của Tề Thịnh đối với Đường Thu có lẽ còn sâu sắc hơn cả tưởng tượng của hắn — Bởi vì trong khoảnh khắc phát hiện Đường Thu biến mất, hắn hầu như phản xạ tự nhiên, chân trần chạy vội đến bên giường bệnh của Đường Thu. Sau đó, hắn cúi đầu xuống, đưa tay nhẹ lau chút vụn đường bên môi cậu.

“Đường Thu. . . . . .”

Giọng nói của Tề Thịnh mang theo sự run rẩy mà trước giờ chưa từng xuất hiện. Ngay cả trong buổi tối hắn suýt chút ăn mất Đường Thu, hắn vẫn có vẻ bình tĩnh. Nhưng hiện giờ hắn đã có chút điên cuồng mà cương quyết, cứng rắn mở khớp hàm cậu ra, đưa ngón tay vào miệng cậu, động tác không hề dịu dàng như bình thường.

Nhưng dù hắn sờ tới sờ lui khắp miệng cậu, vẫn chẳng thể nào tìm được Đường Thu của hắn.

Nhưng mà, thỉnh thoảng cảm nhận được cảm giác dinh dính khiến cho Tề Thịnh khẳng định được rằng Đường Thu đã từng ở trong này, hoặc là — giống như kỳ vọng của hắn, hiện giờ vẫn còn ở đây. Vào thời khắc nguy hiểm, Đường Thu thật ra rất nhanh nhẹn, giống như khi cậu chơi game vậy, không phải sao?

Tề Thịnh ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn nửa quỳ bên giường bệnh, không ngừng thấp giọng gọi tên Đường Thu, thành kính mà đầy bất lực. Một hồi yên tĩnh trôi qua, môi Tề Thịnh khẽ mấp máy, dường như có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng cuối cùng hắn chỉ giống như thỉnh cầu mà nói với Đường Thu một câu.

“Đường Thu, đừng đi. . . . . . Cầu xin cậu. . . . . . Tỉnh lại mở thêm một concert nữa đi. . . . . . Tôi sẽ không mua vé lung tung nữa. . . . . .”

Bầu không khí vẫn yên lặng như cũ, không hề nghe thấy câu trả lời nào. Sau đó, Tề Thịnh siết chặt nắm tay, không do dự mà đứng dậy ngồi lên giường bệnh, hai tay ôm Đường Thu vào lòng mình, đôi môi không ngừng hôn lên môi cậu.

Bất luận là dương khí, tinh khí, sức sống hay là thứ gì đi nữa, chỉ là trực giác của hắn muốn đem hết tất cả những gì mình có thể cho được đi cho Đường Thu.

Đêm này, Tề Thịnh không ngừng hôn Đường Thu, đầu lưỡi không ngừng dây dưa cùng đầu lưỡi của cậu, mãi đến khi nước bọt hai người quấn quít không rời. Trong miệng Đường Thu không thể tránh khỏi mùi thuốc khử trùng và hơi thở của bệnh nhân lâu ngày. Nhưng dù như thế thì có hề chi — đây chính là Đường Thu của hắn.

Vì thế, sáng hôm sau, khi cửa phòng bệnh bị khóa trái thật vất vả mới mở ra được. . . . . . Đoàn người Dung Tấn, Kiều Dĩ An cố tình đến thăm Đường Thu, động viên tinh thần cậu đứng chờ ngoài cửa, đều bị cảnh tượng trước mắt dọa đến sợ ngây người.

“Fuck ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Đây là tiếng lòng của quần chúng đứng đó.

“Con mẹ nó, mày là biến thái hả! ! ! ! !”

Anh giai Thạch Lỗi luôn xây dựng hình tượng hiền lành tốt bụng, thật thà chất phát nói ra câu chửi tục đầu tiên từ khi debut đến nay, vừa mắng vừa xông lên kéo Tề Thịnh khỏi Đường Thu, một cước đá hắn văng đến tường.

Sức mạnh của Thạch Lỗi mạnh đến đáng kinh ngạc, Tề Thịnh dường như đập vào tường rồi lại bị lực đẩy văng ra, mạnh đến mức lảo đảo ngã xuống đất. Có điều, khi hắn ngã quỳ trên mặt đất, không ngừng ho khan, Dung Tấn, Kiều Dĩ An, Hà quản lý và những người liên quan đều chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, không ai có ý muốn bước lên đỡ hắn dậy.

Không, với Dung Tấn và Kiều Dĩ An mà nói, không xông lên đánh hắn thêm đã là cố gắng kiềm chế lắm rồi. . . . . . Mẹ nó, ngay cả bệnh nhân hôn mê hoàn toàn mất đi tri giác mà cũng không tha, còn *** loạn như vậy. . . . . . Tên khốn này thật hạ lưu vô sỉ!

Tề Thịnh không hề để ý đến ánh mắt của bọn họ, với hắn mà nói, cho dù có thêm vài người đánh hắn cũng chẳng sao cả.

Điều duy nhất hắn tiếc nuối chính là, nếu có thể hôn lâu thêm một chút thì tốt rồi. . . . . .

Bởi vì đầu trực tiếp va chạm vào tường, hắn có chút hoa mắt ù tai, ra sức lắc đầu vài cái vẫn không hết. Thậm chí, hắn dường như còn mơ hồ nghe thấy. . . . . . Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào, giữa những tiếng động hỗn loạn ấy, hắn cư nhiên còn nghe thấy tiếng Hà quản lý thét chói tai.

“Đường Thu tỉnh rồi!! Bác sĩ! Đường Thu tỉnh rồi!!”

Tề Thịnh không dám tin, chầm chậm quay đầu, nhìn về phía giường bệnh bị mọi người vây quanh. Giữa những bóng người hỗn loạn, bầu không khí tranh cãi ầm ĩ và cảm giác đau đầu dữ dội, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Điều duy nhất hắn nhìn thấy rõ chỉ còn mình Đường Thu qua khe hở giữa đám người, đôi mắt đối diện với hắn sáng rực rỡ, lấp lánh như hai vì sao. Sau đó, hắn nhìn thấy Đường Thu khẽ cười với hắn, đôi môi yếu ớt không thể mở to bướng bỉnh mấp máy, từng chút từng chút yên lặng nói với hắn: “Tôi, đi, tìm, anh.”