Lúc Phan Lôi và Lục Chung ăn cơm, vừa vặn trên TV đang phát tin tức giải trí.

Nhắc đến tin giải trí này coi như có chút liên quan với Lục thị, vì nữ chính trong câu chuyện là một nghệ sĩ nhỏ dưới trướng Lục thị.

Mà nam chính sớm đã là ảnh đế nổi tiếng trong ngoài nước.

Dưới bầu trời ngập tràn pháo hoa, ảnh đế cầu hôn cô nghệ sĩ nhỏ, sau đó hai người ôm nhau, hình ảnh nhìn thấy cực kỳ hạnh phúc.

Vì tin tức phát trực tiếp, nên Phan Lôi còn có thể thấy dư quang của pháo hoa đầy trời ngoài cửa sổ.

“Đẹp quá.” Phan Lôi cảm thán liên tục.

Lục Chung đặt toàn bộ thịt bò đã cắt lên đĩa, theo tầm mắt cô nhìn sang.

Thích pháo hoa? Anh hỏi.

Phan Lôi gật đầu, nâng má nhìn ngoài cửa sổ, “Vậy cũng không phải, đôi khi cảm thấy việc thể hiện tình cảm rất ngốc, bất quá lúc này lại thấy rất hạnh phúc.” Chắc do trong lòng có tình yêu, nên vào giờ phút này đặc biệt tin tưởng tình yêu.

Lục Chung không nói tiếp, chỉ nhìn bầu trời sáng rực ngoài cửa sổ.

Thích tới thế à?

Chuyện này, Phan Lôi cũng không để trong lòng.

Chẳng qua nhất thời xúc động thôi.

Cô hiểu, vui vẻ và động lòng trong một lúc chỉ có thể duy trì tạm thời, mà sự ấm áp nắm trong lòng bàn tay mới có thể duy trì cả đời.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, Lục Chung trở nên bận rộn.

Phan Lôi nghĩ, chắc vì Lục Tư yêu đương.

Cô hiểu biết công việc của Lục Chung chỉ giới hạn ở việc biên soạn các thông tin thu thập dữ liệu, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Lục Chung bắt đầu bận túi bụi, cô làm người vợ tốt, vốn muốn thuận tiện cho anh.

Nhưng khi cô đề nghị, ánh mắt mọi người đều trở nên kỳ quái.

Cuối cùng Phan Dụ dứt khoát nói thẳng.

“Em không sợ hại chết cậu ta, thì cứ thử đi… Đương nhiên, anh thực sự thích kết cục này ra mặt đấy.”

“…” Miệng chó không mọc được ngà voi. Bất quá Phan Lôi cũng hiểu, kỳ thực Phan Dụ nói rất có lý. Cô thực sự không am hiểu việc xuống bếp.

Lúc Lục Chung bận rộn, bình thường tăng ca đến nửa đêm.

Phan Lôi rất đau lòng, ban đầu thường xuyên ở văn phòng chờ anh.

Nhưng thời gian quá muộn, cuối cùng bị Lục Chung cưỡng chế đưa về nhà.

Anh bận bịu rất lâu rất lâu, tối hôm đó, lại hiếm khi hẹn cô ăn tối.

Song chỗ hẹn là một tòa cao ốc.

Phan Lôi có chút bệnh sợ độ cao, nhưng cô nghĩ, chỉ cần có Lục Chung ở bên, cô cũng không ngại.

Ngày ấy, cô ăn mặc thật xinh đẹp, bày biện bàn ăn ở tòa cao ốc xong đợi Lục Chung.

Sau khi bồi bàn đưa ly nước chanh lên mấy lần bèn biến mất, mà Lục Chung vẫn chưa đến.

Có lẽ là lần đầu tiên Lục Chung nhỡ hẹn, Phan Lôi thoáng sốt ruột, gọi cho Lục Chung, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Trong lúc cô xoay người muốn xuống lần tìm anh, sau lưng cô bỗng nhiên bắn pháo hoa đầy trời.

Rất đẹp, cũng rất rực rỡ.

Rất nhiều hình dạng.

Phần lớn đều là trái tim, còn có mèo béo và chó to.

Phan Lôi che miệng.

Cuối cùng cô ý thức được, hôm nay Lục Chung cho cô một niềm vui bất ngờ.

Chẳng biết khi nào Lục Chung đã tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô.

“Anh… anh lại muốn cầu hôn sao?”

Lục Chung gật đầu, kéo tay cô.

Đôi mắt Phan Lôi bị nước mắt làm cho mơ hồ.

“Nhưng chẳng phải anh từng cầu hôn à?”

Lục Chung lắc đầu, từ từ viết: Đó là Trần Bắc Bắc, lúc này, em là Phan Lôi.

Phan Lôi oa một tiếng khóc lên, Lục Chung đã từng nói, cho cô thứ tốt nhất.

Anh thực sự đã cho.

Một nghi thức cầu hôn tuyệt nhất.

Tương lai còn có một hôn lễ tuyệt nhất.

Tối hôm đó, giữa bầu trời tràn ngập pháo hoa, Phan Lôi đeo nhẫn cho Lục Chung. Giữa một mảng sáng rực, hai người ôm hôn nhau.

Đêm ấy, Phan Lôi không về nhà, cô và Lục Chung tay trong tay, tới biệt thự Lục Chung.

Khi Lục Chung hôn khắp người cô, bỗng dưng Phan Lôi khóc.

Cô rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Cũng không biết làm thế nào diễn tả.

Lục Chung ôm cô vào lòng, khẽ vuốt đầu cô.

Mèo ngoan.

Em ngoan.

Cô đương nhiên ngoan mà.

Trong lúc hai mắt Phan Lôi đẫm lệ mơ hồ, nâng môi lên, chủ động đưa mình đến khóe miệng Lục Chung.

Một đêm sung sướng.

Phan gia trên núi, mẹ Phan Dụ nhìn đồng hồ.

“Đã mười hai giờ rồi, Bối Bối không tính về sao?”

Phan Dụ vừa về nhà xoay tròn chìa khóa xe, nhìn ánh sáng rực rỡ ở nơi xa, cười cười, “Chắc tối nay nó không có thời gian về đâu.”

Theo tầm mắt Phan Dụ nhìn sang, mẹ Phan Dụ cũng trông thấy pháo hoa đầy trời.

“Thằng nhóc này, thủ đoạn dỗ con gái cũng không ít.”

Phan Dụ nhún vai, cười, “Cũng đúng… Chẳng qua may là, cậu ta chỉ dỗ một cô gái thôi.”

Nhờ nghi thức cầu hôn cảm động này, Phan Lôi có không ít mong chờ hôn lễ của bọn họ.

Cuối cùng, cô cũng có cảm giác khẩn thiết muốn lấy Lục Chung.

Lục Chung tất cả đều nghe theo cô, chụp ảnh cưới, chọn khách sạn, hai người đều cùng nhau cân nhắc. Trên cơ bản, phần lớn toàn là ý kiến của Phan Lôi.

Lục Chung chỉ vừa vặn bổ sung.

Hết thảy đều tốt đẹp.

Đảo mắt, đã đến tháng mười.

Cô chờ ngày này rất lâu rồi.

Ngày đó, chẳng biết vì sao, Phan Lôi rất hồi hộp.

Mặc dù có ba mẹ Phan gia ở đây, ngay cả ông anh Phan Dụ luôn luôn vô lại cũng sửa sang rất có hình có dáng, Trần Như Ngọc và Trần Cận Nam cũng tới.

Bên cạnh Phan Lôi đều là người thương cô và người cô thương.

Song cuối cùng, không biết vì sao, cô cực kỳ căng thẳng.

Cô ở nhà gấp đến độ xoay vòng, khiến mọi người nhịn không được cười haha.

“Hiện giờ mắc chứng sợ hãi trước khi cưới, đã quá muộn rồi, Bối Bối?”

Cô chẳng biết bản thân có phải mắc chứng sợ hãi trước khi cưới không, dù sao cô run rẩy không ngừng.

Đến khi Lục Chung xuống xe nắm tay cô, cô nắm chặt sự ấm áp kia, mới cảm thấy cả người hô hấp bình thường trở lại.

Khi lên xe, mẹ Phan Dụ cầm tay cô, hai mắt đẫm lệ.

“Bối Bối… con… con phải sống tốt…”

Mẹ con liền tâm, vốn dĩ cô hẳn phải cười hạnh phúc, nhếch môi, nước mắt lại rơi.

“Mẹ… con đi rồi… con sẽ sống tốt… con nhất định sẽ sống tốt…”

Lúc ở trên xe, Phan Lôi khóc không ngừng.

Lục Chung luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, cô lại muốn cười.

Biết anh lâu thế, cô vẫn là lần đầu tiên thấy anh hốt hoảng vậy.

Kỳ thực, cô từng hỏi anh, nếu cả đời cô không thể khôi phục trí nhớ trước kia, thì phải làm sao?

Lục Chung nói không sao, chỉ cần cô ở bên anh cả đời vậy cũng đủ rồi.

Đời người mà, rất dài rất dài.

Khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Điều chúng ta có thể làm, chẳng qua là thu nhỏ những tiếc nuối này, về sau khuếch trương hạnh phúc.

Sau đó, cha xứ cũng nói những lời này.

Thu nhỏ tiếc nuối, khuếch trương hạnh phúc.

Cô dâu xinh đẹp, cô đồng ý lấy người đàn ông anh tuấn trước mắt này không, cả đời mãi mãi không chia cách với anh ấy không?

Tôi đồng ý.

Lời tương tự, cha xứ hỏi chú rể.

Chẳng qua, câu trả lời thuyết phục của chú rể chính là ôm cô dâu vào lòng, nồng nhiệt hôn cô.

Tôi đương nhiên đồng ý.

Em vĩnh viễn không biết, anh đã chờ rất lâu.

Chắc hôm nay là ngày Phan Lôi khóc nhiều nhất.

Cũng là ngày cô hạnh phúc nhất.

Cô mặc váy cưới trắng ngần tinh khiết, được người đàn ông của cô ôm tiến vào thiên đường thuộc về hai người họ.

Xung quanh cô là một đám người xa lạ lại quen thuộc.

Có lẽ cô không nhớ rõ bọn họ là ai.

Nhưng điều duy nhất có thể thấy chính là nụ cười chân thành mà họ mang đến.

Rất đẹp, khiến cô lại muốn khóc.

Cô hạnh phúc thế.

Lục Tư nhìn cô dâu được Phan gia vây quanh, đưa mắt với Lục Chung.

Lục Chung nắm tay Phan Lôi, sau đó đi tới chỗ Lục Tư.

“Tìm được Tô San rồi.”

Lục Tư dẫn Lục Chung đi xem Tô San. Cô ta trốn lâu vậy, cuối cùng cũng xuất hiện.

Cô ta bị vài người vây ở căn phòng phía sau giáo đường, không thể động đậy. Trông thấy Lục Chung tới, cô ta cười cười, “Mặc kệ anh có tin hay không, em chỉ tới xem hôn lễ.”

Lục Chung đương nhiên không tin, anh từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Tô San.

Anh chỉ biết, bất lợi với Phan Lôi, anh sẽ diệt trừ.

Dần dần, Tô San không cười nổi.

Cô ta rũ con ngươi.

“Em chỉ đến xem thử, hạnh phúc có hình dạng gì. Có lẽ… em cũng có một ngày, trải qua hạnh phúc như thế…”

Lục Tư nói, bên người Tô San không có vật gì nguy hiểm, dường như như cô ta nói, cô ta chỉ đơn thuần xem hôn lễ.

“Chuyện cũ đối với em mà nói, tựa như một giấc mơ. Em trốn ra, xác thực không cam lòng. Nhưng… em cũng gặp được một người, anh ấy rất tốt, rất tốt với em… Lục Chung… anh… cuối cùng em đã hiểu, trên thế giới này, chúng ta đều sẽ gặp được một người thích hợp, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Lục Chung chẳng tin Tô San.

Nhưng cuối cùng Tô Giác tới.

Hắn dẫn theo một người đàn ông, chỉ với cái nhìn đầu tiên người đàn ông anh tuấn này đã trông thấy Tô San bèn chạy tới nắm chặt tay Tô San.

“Anh ta là Lăng Vũ, bạn trai Tô San. Tới đây tham dự hôn lễ với Tô San.”

Tròng mắt Lục Chung, vẫn không lay động.

Tô Giác thở dài, “Lục Chung, tôi đảm bảo, sau này bọn họ sẽ không tới tìm hai người nữa. Lần này, bỏ qua đi.”

Thấy Lục Chung không thả người, Tô Giác bất đắc dĩ nói: “Lẽ nào, cậu muốn tôi nói cho Lôi Lôi biết chuyện này sao?”

Mặc dù là uy hiếp.

Nhưng rất hữu dụng với Lục Chung.

Phan Lôi hồi lâu không tìm được anh, đã tìm tới.

Cô trông thấy hình ảnh giằng co trong phòng, thoáng ngạc nhiên.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Hươu ngốc?”

Lục Chung xoay đầu, nắm tay cô, lắc đầu.

Tô San ở phía sau nhìn Phan Lôi. Từ nhỏ đến lớn cô ta đã không thích cô gái này, cuối cùng vẫn phải phân chia tình cảm hai người đàn ông cô ta yêu nhất thân mật nhất với cô.

Cô ta rất không cam lòng.

Đến bây giờ vẫn có chút không cam lòng.

Song, lòng bàn tay ấm áp.

Hiện tại cô ta cũng có sự ấm áp của riêng mình đấy.

Có lẽ, trên thế giới này không có người khác thích cô ta, bảo vệ cô ta.

Nhưng còn có hắn.

Nắm tay người đàn ông, Tô San mỉm cười với Phan Lôi.

“Chị dâu, chúc mừng chị.”

Trên đường về, Phan Lôi vẫn nắm tay Lục Chung.

“Em luôn cảm thấy Tô San kia là lạ.”

Cô đã biết gì ư? Lục Chung thoáng khẩn trương nhìn cô.

Chỉ thấy Phan Lôi nghiêng đầu, nghĩ một hồi.

“A… em nghĩ ra rồi. Cô ấy và anh khá giống nha…” Phan Lôi cười hì hì xoay người lại, ôm hông Lục Chung, cọ cọ ngực anh, “Bất quá, chỉ có anh đẹp nhất. Hươu ngốc, hôm nay anh rất đẹp.”

Thở phào nhẹ nhõm, anh ôm cô vào lòng.

Mèo ngoan, vẫn ngoan như thế, thì tốt rồi.

-----

Tác giả: Phiên ngoại ngày mai là câu chuyện Phan Lôi mang thai mèo con.

Lần này chỉ một mèo con duy nhất… = =