Trông thấy người đến, Chung Phỉ Phỉ hất gương mặt xấu xí, phát ra tiếng cười khặc khặc the thé, “Lục Tự, bây giờ vẫn còn luyến tiếc con đê tiện này à?”

Lục Tự không trả lời, chỉ xốc Chung Phỉ Phỉ ném sang một bên, lạnh lùng nói: “Đừng quên giao ước của chúng ta.”

Chung Phỉ Phỉ vẫn cười như cũ, ánh mắt lưu luyến thoáng nhìn Phan Lôi, liếm môi, mang theo sự oán hận và không cam lòng, “Không sao, đợi mấy người lợi dụng xong, tôi lại tới… Tin tôi đi… tôi chờ ngày này lâu lắm rồi…”

“Hai người còn ngơ ngác cái gì?” Trong lúc hai người họ giằng co, cửa truyền đến một giọng nói lo lắng khó nhịn.

Nghe được giọng nói này, Lục Tự khiêng Phan Lôi nhanh chóng đi tới cửa.

Ngoài cửa, một chiếc xe tải Van đã chờ ở đó, trông thấy bọn Lục Tự tới, một ông lão mặc áo đen tiến lên.

Nhìn kỹ, ông lão đi đứng rất vững, nhưng đôi mắt lại vẩn đục.

Ông ta là một người mù.

“Lão mù, bây giờ chúng ta đi đâu?” Chung Phỉ Phỉ cũng theo lên xe ngồi.

Lão mù không vui ‘liếc’ cô ta một cái, “Không muốn tôi độc cô mù thì bớt nói nhảm đi.”

Chung Phỉ Phỉ chẳng qua chỉ quá hưng phấn, kỳ thực cô ta vẫn còn hơi sợ lão mù thần bí khó lường này, nhất thời, cô ta bĩu môi, trong lòng không vui, nhưng ngoài miệng lại chả dám nói lời nào.

Lục Tự đặt Phan Lôi lên xe, sắc mặt thoáng sa sầm, “Sư phụ, hiện tại liên lạc với Lục Chung ư?”

Lão mù căm hận ‘nhìn’ Phan Lôi mê man ngay chỗ ngồi, cười lạnh, bảo Lục Tự: “Con lái xe!”

Lục Tự ngồi lên chỗ điều khiển, lại nhìn lão mù tới ghế sau sờ mặt Phan Lôi, có chút ghê tởm, nhịn không được lên tiếng ngăn cản: “Sư phụ, động đến Phan Lôi, bên Lục Chung chắc không tuân theo sự chi phối…”

“Con cho rằng hiện tại hắn sẽ tha cho chúng ta sao?” Lão mù rút tay về, dường như nghĩ đến chuyện gì đó không chịu nổi, khuôn mặt xấu xí hé lộ sự âm trầm và tàn nhẫn, “Thằng nhóc Lục Chung đó thầy hiểu rất rõ, cho dù con cướp cô gái của hắn, hắn cũng không tuân theo sự chi phối. Cùng lắm cho con chết càng thêm khổ sở thôi…”

“…” Tay Lục Tự hơi run rẩy, giọng càng run hơn, “Chúng ta không phải làm không công mà?”

“Thằng nhóc nông cạn!” Lão mù vuốt mặt Phan Lôi, véo véo mũi cô, “Con biết cái gì… Hiện tại gọi điện cho Lục Chung, bảo hắn gửi một trăm triệu USD vào tài khoản chúng ta. Còn con nhỏ này… thầy có thừa cách đối phó nó…”

“Giao ước… giao ước của chúng ta…” Lục Tự vẫn chần chừ, lại bị lão mù hung hăng ‘trừng’ một cái, “Giờ con còn nghĩ đến nhà họ Lục đó hả? Thầy cho con biết, tiền mới chân thật nhất, Lục gia, bất quá chỉ là một miếng da, con giành được nó, chỉ sợ không còn mạng để hưởng.”

Lão mù nói xong, nói một tiếng với Chung Phỉ Phỉ, “Con nhóc xấu xí, qua đây đỡ nó.”

Lão mù không nhìn thấy, nhưng trong nháy mắt Chung Phỉ Phỉ hiểu ông ta gọi cô ta qua đó.

“Tính làm gì thế?”

Lão mù lấy một lọ trong túi ra, quơ quơ trước mặt Chung Phỉ Phỉ, “Cô có biết hình phạt lớn nhất của con người là gì không?”

Mắt lão mù vẩn đục một mảng, chẳng thấy được gì, song giờ khắc này Chung Phỉ Phỉ vẫn cảm thấy cả người run rẩy.

Cô ta thành thật lắc đầu, “Tôi không biết.”

Lão mù chợt cười, đổ ít chất lỏng trong bình lên mũi Phan Lôi, “Đó chính là cầu mà không được. Và vĩnh biệt người yêu.”

Chung Phỉ Phỉ thấy dáng vẻ kia của lão mù bèn biết ông ta đã động tay động chân với Phan Lôi, nhất thời mặt mày rạng rỡ.

“Muốn tôi hủy mặt cô ta không?”

“Cút.” Lão mù dứt khoát rống một tiếng, “Tôi lại nghe cô nói vậy nữa, cẩn thận tôi độc cô câm luôn!”

Lục Tự từ kính chiếu hậu nhìn động tác hai người, lúc Chung Phỉ Phỉ đỡ Phan Lôi dậy, lão mù vẩy thứ gì đó lên chóp mũi cô, hắn không khỏi hiếu kỳ.

“Sư phụ, thầy làm gì vậy?”

“Thôi miên.”

Lão mù nở nụ cười u ám, bóp gương mặt mịn màng của Phan Lôi, “Ngoan, tỉnh lại nào.”

Nói xong, Lục Tự kinh ngạc phát hiện đáng nhẽ Phan Lôi đang hôn mê từ từ ngồi dậy.

“Quên người trong lòng cô đi. Hắn là kẻ xấu. Hắn chỉ tổn thương cô. Quên hắn đi. Cả đời không cần nhớ tới hắn. Cách xa hắn ra. Chán ghét hắn. Hận hắn. Giết hắn.”

Như đọc một loại thần chú, lão mù lẩm bẩm trước mặt Phan Lôi.

Lúc này Lục Tự phát hiện, mặc dù Phan Lôi đã tỉnh, nhưng ánh mắt dại ra.

Sau khi lão mù nói xong, hình như Phan Lôi giống như bị đầu độc, đọc theo mấy câu ấy của lão mù.

Chung Phỉ Phỉ ở một bên khâm phục không thôi, “Khâm phục ông thật, nếu làm thế, cho dù Lục Chung tìm được cô ta, cũng không tìm được tình yêu của bọn họ.”

Lão mù mù đắc ý gật đầu, “Chuyện nhỏ như con thỏ. Thằng nhóc đó chẳng phải tự xưng là nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay sao, khi người hắn để ý nhất không nằm trong tầm kiểm soát, mới biết cái gì gọi là đau khổ.”

Sau khi Phan Lôi đọc xong, lão mù vung tay cô lại ngã xuống lần nữa.

Lúc này, trước mặt Lục Tự có tin nhắn.

“Bên Lục Chung gửi tin rồi. Muốn giao dịch.”

Lão mù cười hài lòng, “Biết ngay hắn thiếu kiên nhẫn mà.”

Lục Tự để điện thoại xuống, “Vậy giờ làm sao đây?”

Lão mù vuốt vuốt cằm, nói tiếp: “Bảo hắn gửi tiền, không gửi thì chẳng có gì hết.”

Chốc lát sau, Lục Tự nói: “Hắn nói muốn suy xét.”

Lão mù nở nụ cười u ám, xoay đầu ‘nhìn chằm chằm’ Phan Lôi hôn mê bất tỉnh trong góc, “Con nhóc đó, trái lại quan trọng hơn chúng ta tưởng.”

Chung Phỉ Phỉ thoáng không hiểu.

“Lục Chung đã nói phải suy xét, sao còn thể hiện sự quan trọng của con nhỏ này chứ?” Chẳng phải đồng ý ngay mới thể hiện tầm quan trọng của người phụ nữ này sao?

“Cô biết cái gì?” Lão mù cười lạnh, “Tôi rất rành thủ đoạn của đám người làm việc cho Lục Chung. Hiện tại bất quá hắn muốn kéo dài thời gian thôi, muốn cứu Phan Lôi ra. Nếu không liên quan đến người quan trọng, hắn sẽ lập tức giao tiền ngay, sau đó như mèo vờn chuột vậy, ép cô đến mức không còn đường chết… Thế này mới là thú vui của hắn.”

Lục Tự nghe xong mồ hôi nhễ nhại.

Hóa ra cái người gọi là anh trai hắn, lại là người như thế.

Chung Phỉ Phỉ cũng hơi sợ hãi, thì ra Lục Chung biến thái vậy.

Bất quá, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Lục Chung sẽ tìm tới đây.

Chung Phỉ Phỉ hơi sợ, “Nếu Lục Chung…”

“Thấy cô có chút tiến bộ.” Lão mù cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng: “Lại nói với hắn, gửi tiền. Trước 5h chiều hôm nay, không thấy khoản tiền đó, bảo hắn nhặt xác người phụ nữ của hắn đi.”

Lục Tự theo lời lão mù gửi tin nhắn, trong chốc lát, bên Lục Chung nhắn lại.

Lục Tự đang muốn đọc, lão mù lập tức xua tay.

“Tắt điện thoại. Số tiền này, sẽ gửi tới ngay.”

Lục Tự nửa tin nửa ngờ, nhưng nửa tiếng sau, tin nhắn khác gửi tới, tiền đã chuyển khoản.

“Hiện tại làm gì đây?”

“Có thể làm gì? Đến bờ biển. Chẳng phải cô muốn báo thù sao? Ném con nhóc này xuống biển!”

Lục Tự thoáng không đành lòng, “Chúng ta có tiền rồi…” Không cần đuổi cùng giết tận thế.

“Lẽ nào con còn muốn con nhóc ấy?” Lão mù cười lạnh, “Cũng được, cho con một giờ, thoải mái xong ném nó xuống biển.”

Lục Tự trầm mặc, “Cô ấy cũng quên Lục Chung rồi, vứt cô ấy để cô ấy tự sinh tự diệt đi.”

“Lòng dạ đàn bà.”

Lão mù hừ lạnh, đẩy Phan Lôi cho Chung Phỉ Phỉ, “Con nhóc xấu xí, hiện tại nhỏ này giao cho cô.”

“Được đấy.” Chung Phỉ Phỉ đợi lâu vậy, cũng đợi được ngày này.

Lập tức, cô ta tràn trề hăng hái.

Ngay khi tay cô ta chạm vào Phan Lôi, Phan Lôi đáng nhẽ hôn mê bỗng dưng tỉnh lại.

“Cô… cô muốn làm gì…”

“Làm gì hả?” Chung Phỉ Phỉ cười lạnh, nhào tới bóp cổ Phan Lôi, “Bộ dạng hiện tại của tao, mày nói xem tao muốn làm gì…”

Phan Lôi đau đớn bị siết cổ họng, cả người cũng sắp nghẹt thở, liều mạng đấm đá trên người Chung Phỉ Phỉ. Nhưng cô đâu biết, Chung Phỉ Phỉ hoàn toàn phát điên rồi, bóp cổ Phan Lôi nhất định muốn mạng cô.

“Đều tại mày, không phải mày, tao cũng không biến thành người không ra người ma không ra ma!”

Phan Lôi ho khan một tiếng, gắng gượng tìm được giọng mình.

“Chung Phỉ Phỉ! Cô… cô là kẻ điên… buông… Lục Chung… Lục Chung… biết… biết…”

Cô nói đứt quãng, lão mù ở một bên vẫn thờ ơ cũng sửng sốt.

Con nhóc đó không bị thôi miên.

“Buông nó ra.”

Ngay khi Phan Lôi cảm giác mình sắp thở không nổi, một giọng khàn khàn biến chất vang lên.

Giọng này vừa lên tiếng, Chung Phỉ Phỉ vốn đang điên cuồng bỗng dưng tỉnh táo, buông tay.

Phan Lôi ôm người lui sang chỗ ngồi khác. Cô nhớ lại, Chung Phỉ Phỉ làm cô hôn mê, sau đó hình như Lục Tự cũng tới.

Cô nhìn chằm chằm ông già đang nói chuyện kia, trong lòng đan xen giữa sợ hãi và kinh ngạc.

“Ông… ông là ai?”

Lão mù xoay đầu lại, đôi mắt cá chết tĩnh mịch ‘trừng’ cô.

“Nhóc con, cô vẫn nhớ rõ tất cả sao?”

Phan Lôi cảm thấy hơi đau đầu, song làm sao cô dễ dàng tỏ ra yếu kém trước mặt kẻ địch chứ.

“Đương nhiên tôi nhớ.”

Tại sao cô không nhớ? Hoặc là nói, cô chẳng nhớ gì hết?

Lúc này đầu óc trống trơn của Phan Lôi xoay chuyển, hiện tại phải làm thế nào đây? Bị Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự bắt được, bên cạnh còn có một ông già mù âm trầm kinh khủng, bọn họ đâu phải cần tiền đơn giản thế.

Ngay lúc Phan Lôi nhanh chóng tính toán phải làm sao, lão mù bỗng nhiên cười haha.

“Rất thú vị… Thực sự rất thú vị…” Mắt lão mù rõ ràng vẩn đục, lại bị Phan Lôi thấy được vẻ dữ tợn trong đó.

“Chuột đồng vậy mà bỏ đồ trên người cô… Rất thú vị… Ngược lại hắn đối với cô không tệ…”

Lời này khiến trong lòng Phan Lôi rối loạn, người này hình như tinh thần không bình thường lắm.

Còn nữa, rốt cuộc ông ta đang nói lung tung gì thế.

Phan Lôi vô cùng khủng hoảng lui về sau, giờ bên tai cô rõ ràng nghe được tiếng sóng biển.

Hiện tại, cô cũng không duy trì được sự bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, nhìn mấy người trước mắt, run rẩy lên tiếng.

“Mấy người muốn làm gì?”