Phan Lôi chẳng biết mấy đêm nay cô bị hôn mê sâu, Lục Chung làm kỵ sĩ cũng không ngủ.

Giờ phút này, cô đã có ý thức rồi, nhưng không mở mắt.

Cô cảm giác có vật ấm áp từng giọt từng giọt rơi trên mặt cô, hơi ngứa một chút, ươn ướt.

Chắc là nước mắt.

Bên tai, là giọng nói quen thuộc của Lục Chung, mang theo run rẩy.

“Mèo ngoan… anh sẽ nghe lời… luôn luôn nghe lời… em đừng đi… Em… em không thích… không thích anh nói chuyện, vậy anh không nói nữa… em đừng đi… Anh không muốn cô đơn một mình…”

Đây là điều Phan Lôi không ngờ được.

Lục Chung khóc.

Cô chẳng dám mở mắt, chỉ sợ đó là ảo giác.

Nước mắt Lục Chung rơi trên mặt cô, người cũng cọ cọ bên gáy cô, mang theo sự bất lực và yếu đuối.

“Mèo ngoan… đừng đi… Mèo ngoan… anh không muốn một mình…” Vẫn là cách làm nũng như trước đây, nhưng giọng nói hơi nức nở khiến Phan Lôi không biết làm thế nào.

Rất nhanh, cổ cô cũng ươn ướt một mảng lớn, trái tim cô cũng thế, ươn ướt, ê ẩm.

Không được bao lâu, nước mắt cô cũng theo khóe mắt rơi xuống.

Nhưng, hướng đi của số phận há chỉ do cô quyết định.

Hôm sau tỉnh lại, Lục Chung không ở đấy.

Căn phòng rống rỗng chỉ có một người, Phan Lôi mở đôi mắt mỏi nhừ thoáng nhìn xung quanh, hình như mùa đông sắp qua rồi, mùa xuân lại sắp tới.

Bỗng nhiên cô kích động muốn nhìn màu xanh biếc.

Nghĩ thế, trước mặt xuất hiện một mảng xanh biếc.

Lục Tư cầm một chậu cây xương rồng nho nhỏ đến trước giường cô.

“Đã lâu không gặp, chị hai.”

Lục Chung từng nói, Lục Tư đi rồi.

Không ngờ, cuối cùng hắn vẫn trở lại.

Lục Tư ngồi xuống bên giường cô, thấy dáng vẻ cô như vậy, con ngươi đen láy thoáng hiện tia bất đắc dĩ và đau xót, “Xin lỗi, hiện tại mới quay về.”

Phan Lôi khẽ lắc đầu, “Trước đây… trước đây anh đã nói tôi rồi, tại tôi… tôi không tin thôi.”

Lục Tư trầm mặc, một lát sau mới chậm rãi nói: “Em biết anh ấy rất quá đáng với chị, chẳng qua chị cho anh ấy thêm một cơ hội đi.”

Lục Tư đi thẳng vào vấn đề.

Phan Lôi không trả lời.

Lục Tư thở dài, thoáng nhìn Phan Lôi nói tiếp: “Chị à, chị biết tại sao em quay về giúp Lục Chung không? Lúc trước, em đã biết rõ mục đích của anh ấy, nhưng em vẫn giúp anh ấy…”

Phan Lôi vẫn không nói gì, Lục Chung nói thêm: “Em là đứa trẻ thuộc họ hàng xa của Lục gia, gia đình em không giống Lục Chung, hẳn xem như hạnh phúc đi. Rất lâu về trước ba em từng nói với em, ông thiếu Lục Phi Nhã một ân tình lớn, nếu được, hi vọng em có thể chăm sóc con trai Lục Phi Nhã… Cũng chính là Lục Chung…” Lục Tư nói xong, lại xoa đầu cười cười, “Khi ấy em cảm thấy buồn cười, rõ ràng Lục Chung lớn hơn em, có gì phải chăm sóc chứ… Nhưng đến khi em gặp Lục Chung, mới hiểu ý ba.”

Khi Lục Tư gặp Lục Chung là thời điểm anh và Phan Lôi kết hôn, lúc đó chẳng qua hắn chỉ đến dự lễ.

Thấy Lục Chung cô đơn đứng ngay góc, Lục Tư thoáng không đành lòng, bèn đi tới bắt chuyện với anh, hắn cũng muốn xem thử đối tượng phục vụ trong tương lai là dạng người gì.

Bất quá, Lục Chung bị câm cũng quên đi. Lục Tư cảm thấy không đáng sợ, hắn có thể từ hành vi và dáng vẻ bên ngoài của một người mà đoán được rất nhiều rất nhiều thứ.

Nhưng ngày đó, hắn chỉ thấy được sự lạnh lùng trên người Lục Chung, cũng không phát hiện những thứ khác.

Anh là một ẩn số.

Thành thật mà nói, khi ấy Lục Tư cũng chưa quyết định giúp Lục Chung.

Đến ngày hôm sau mới biết Lục Chung bị đưa đi nhầm phòng, cưới Phan Lôi.

Lục Tư là người thông minh, vừa nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

Bất quá về sau Lục Tư mới phát hiện, tên Lục Chung này thậm chí ngay cả hắn cũng thiết kế.

Dùng cách yếu đuối để tranh thủ sự thông cảm của hắn, đương nhiên sau này Lục Chung mới nói rõ, anh không có người trợ giúp ở Lục gia, bất quá không muốn có thêm kẻ địch thôi.

Những thứ này Lục Tư nhịn, vì hắn phát hiện tính cách người đàn ông này thoạt nhìn ôn hòa nhưng thực chất rất cáu kỉnh, thực sự là một đứa trẻ ấu trĩ.

Có điều Lục Tư cũng chỉ đánh giá một mặt, sau sự kiện động phòng Lục Tư nhanh chóng tra ra tư liệu Lục Chung ở nước ngoài, khi biết tất cả những việc anh đã làm ở nước ngoài, không dám xem thường anh nữa.

Chẳng dám xem thường anh, trái lại có chút khâm phục anh.

Người này, không nói được, nhưng lại chỉ huy thiên quân vạn mã.

Có lẽ có loại người trời sinh đã có bản lĩnh khiến người ta tâm phục khẩu phục, Lục Chung cũng biết hắn đang điều tra anh, đồng thời không chút kiêng kỵ nói cho hắn biết mục đích anh trở về.

Sự thực chứng minh, Lục Thanh Dương quả thực đáng chết, hắn cũng đồng ý ác giả ác báo.

Bất quá, Lục Tư không ngờ là, Lục Chung sẽ xử lý chuyện tình cảm cá nhân hỏng bét vậy.

Thấy dáng vẻ Phan Lôi vẫn hờ hửng, không phản ứng, trong lòng Lục Tư thầm than, xem ra con đường truy đuổi vợ, vẫn còn rất dài đằng đẳng.

Chẳng qua chuyện đầu tiên và quan trọng nhất là khiến Phan Lôi có thể sống được.

“Lục Chung đối xử chị như vậy, có lẽ liên quan đến mẹ anh ấy. Có thể chị chưa biết, Lục Chung và Tô Giác là anh em cùng cha khác mẹ…”

Phan Lôi thoáng ngước mắt, Lục Tư cười khổ một tiếng, “Đừng nhìn em, chuyện máu chó này em thực sự không muốn nói. Nhưng hôm nay em đến là làm thuyết khách, cũng chẳng sợ nói cho chị biết. Người đàn ông Lục Phi Nhã yêu chính là ba Tô Giác, có lẽ ba Tô Giác cũng là một gã bạc tình, không thích bị gò bó, nên ở chung với mẹ Tô Giác và sinh ra Tô Giác.”

Dừng một chút, Lục Tư lại ném thêm quả bom hẹn giờ.

“Chị không biết thôi, sức khỏe Tô Giác kém vậy, cũng do Lục Phi Nhã động tay động chân. Lúc đó mẹ Tô Giác bỏ mạng tại chỗ, Tô Giác thì được cứu sống cũng chôn xuống tai họa ngầm.”

“Anh ấy…” Phan Lôi cũng khá bất ngờ, “Lục Chung…”

Lục Tư gật đầu, “Lục Chung biết. Năm đó mẹ anh ấy dùng thuốc mới chiếm được ba Tô Giác, nghe nói từng có thời gian bị giam cầm, quả thực giống y đúc hai người hiện tại… Tên Lục Chung này, cái tốt không học, thói cực đoan của mẹ trái lại học toàn bộ…”

“Anh ấy… anh ấy…” Thấy Phan Lôi nói không nên lời, Lục Tư lại an ủi cô, “Tuy em rất nhớ thuở mặn nồng ban đầu của hai vợ chồng son, nhưng giờ xem ra chắc chắn có trắc trở. Điều nên nói em đã nói rồi, chị, quyết định của chị chị phải suy xét cẩn thận…”

Lục Tư nói xong, chậm rãi ra ngoài.

Bất quá lúc đi tới cửa, hắn bèn ngừng lại, xoay đầu nhìn Phan Lôi nói thêm, “Chị, lẽ nào chị thực sự cam tâm sao? Đời này bị nhốt ở tầng hầm u ám, hấp hối thậm chí không sống nổi mùa xuân này… Chị à, chị có nghĩ đến người nhà chị chưa… Ý em là ba mẹ chị… thân thế của chị, em đã điều tra, năm đó khi vớt chị từ dưới biển lên trên người có vết thương, quần áo cũng rất tốt, do đó em nghi ngờ là bị bắt cóc sau đó giết con tin, vì vậy, chị không lo lắng ba mẹ chị sao? Nói không chừng hiện giờ bọn họ còn đang tìm chị đấy…”

Ba mẹ cô à.

Phan Lôi chưa từng nghĩ tới.

Có điều cô tin, nếu có ba mẹ ở đây, thì cô sẽ không bị ăn hiếp, có thể về nhà mẹ đẻ ôm mẹ khóc to, đúng không.

Bị Lục Tư nói vậy, Phan Lôi bỗng nhiên không cam lòng chút nào.

Cô còn muốn nhìn ánh mặt trời bên ngoài, còn muốn nhìn cây cỏ xanh biếc, bầu trời xanh thẳm.

Cô không muốn chết ở tầng hầm tăm tối này.

Nếu nói trong hôn nhân Lục Chung hoàn toàn có lỗi, vậy lẽ nào cô không sai sao?

Phan Lôi nhắm mắt, nghĩ đến rất nhiều thứ, quan điểm của mình, quan điểm của Lục Chung, còn có thời gian sau này của hai người.

Khi Lục Tư ra khỏi tầng hầm, Lục Chung ở phòng khách như con thú bị nhốt đi tới đi lui. Thấy hắn bước ra, nhanh chóng tiến tới đón.

“Cô ấy sao rồi?”

Lục Tư thành thật lắc đầu, “Tuy em gạt cô ấy hiện tại có tin tức của ba mẹ cô ấy, bất quá giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cô ấy cũng biết.”

“Anh biết. Anh cũng không để ba mẹ cô ấy mang cô ấy đi.”

Lục Tư thừa nhận, từ khi hắn biết ông anh họ khó trị này, hắn thực sự hết hơi để thở dài rồi.

“Em nói này anh hai à, anh còn chưa biết lỗi mình sao? Anh biết rõ Tô Giác và cô ấy không có chuyện gì, lại nhốt cô ấy mấy tháng, đầu óc anh có vấn đề hả? Anh biết rõ cô ấy không phải ba Tô Giác, càng không phải người mẹ Lục Phi Nhã của anh, rốt cuộc anh điên cái gì…”

Thấy Lục Chung không đáp, Lục Tư im lặng một lúc, bỗng mở miệng: “Em khuyên anh trước qua Mỹ trị hết bệnh đi, bác sĩ tâm lý bên đó em giúp anh hẹn rồi…”

Từ khi Lục Tư quay lại Lục Chung cứ hút thuốc, lúc này anh dập điếu thuốc, ngồi xuống, rồi dừng một chút mới lên tiếng: “Đợi cô ấy khỏe, anh mới đi.”

“Hả…” Hiển nhiên Lục Tự hơi bất ngờ, trước đây Lục Chung chuyên giấu bệnh sợ thuốc, mặc kệ hắn khuyên thế nào tuyệt đối không đi khám bác sĩ.

Lần này trái lại đồng ý rồi, thực sự là người đàn ông đang yêu từng bị tổn thương sao?

Lục Tư cười thầm, nét mặt lại nghiêm trang, “Còn nữa, dịu dàng với con gái người ta một chút. Em thấy dấu hôn trên cổ người ta, anh làm người ta…”

Lục Tư còn chưa nói xong, chợt Lục Chung đứng dậy, một tay bóp cổ Lục Tư, giọng trở nên âm trầm, “Cậu nhìn cổ cô ấy…”

“…” Fu* you, Lục Tư thầm mắng, ngay cả hắn cũng không nhìn được, dục vọng chiếm hữu mạnh thế… Căn bản là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời!

Ở tầng hầm, Phan Lôi ngổn ngang đã thông suốt, sau đó quản gia cũng tới.

“Quản gia, dì cũng đến làm thuyết khách à?”

Quản gia cười, chẳng qua cười hơi miễn cưỡng.

“Tiểu thư, tôi đến xem vết thương của cô một chút.”

“Tôi không có vết thương…” Ít nhất bên ngoài không có.

Quản gia rút tay về, khẽ thở dài, “Là tôi không tốt, sớm biết thế nên dẫn cô đi cùng. Cũng tốt hơn… tốt hơn ở với thiếu gia giày vò… như vậy…”

Quản gia không ngừng xin lỗi, Phan Lôi thoáng xấu hổ.

“Tôi…” Cô ho khan một tiếng, quản gia thấy thế, đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, tiện tay vuốt trán cô.

“Tiểu thư, cô gầy quá.”

“Vậy à?” Phan Lôi không phát hiện, chỉ cảm thấy thân thể dễ mệt mỏi rã rời, không có sức.

Rất khó chịu, dường như giây tiếp theo sẽ đi mất.

“Tôi… tôi hơi khó chịu à…”

Quản gia lau nước mắt nơi khóe mắt, đè chăn Phan Lôi, “Ừ… Sau này sẽ tốt thôi… Sau này sẽ không khó chịu nữa…”